Mưa to, ảm đạm cả một vùng trời...
Ngọc Bảo Bình lẳng lặng nhìn hai tên vệ sĩ kéo Vương Nhã ra ngoài, gương mặt xinh đẹp của cô ta trở nên vặn vẹo nhờ hai cái tát vừa rồi của Ngọc Bảo Bình.
Cô ta trước giờ kiêu ngạo lại chưa từng bị ai đánh bao giờ, một màn vừa rồi không khỏi khiến cho cô ta kinh ngạc đến ngơ ngác.
Nhìn bóng dáng Vương Nhã khuất dần, Ngọc Bảo Bình lúc này mới xoay người trở về phòng...
Những ngày tiết trời u ám, tốt nhất là đừng chọc giận cô!
----------oOo----------
-"Ngọc tiểu thư, thiếu gia có việc gọi cô hiện tại cậu ấy đang ở thư phòng."
Cô người hầu lặng lẽ cuối đầu, đứng trước cửa phòng một hồi lại không nghe thấy ai trả lời liền kiên nhẫn đứng đợi.
-"Tôi biết rồi."
Nghe được mấy lời này, cô hầu mới lẳng lặng xoay người đi...
-----------oOo-----------
Mặc Song Ngư ngồi trong thư phòng, ánh mắt chăm chú nhìn vào sấp tài liệu dày cộp trên bàn mà khe khẽ chau mày.
Trong phòng, ánh đèn lập lòe phảng phất bóng dáng nam nhân thon dài, một thân tây trang cao cấp, mọi hành động cử chỉ đều toát lên dáng vẻ sang trọng. Mặc Song Ngư dựa người vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt...
*cốc, cốc* Tiếng gõ cửa vang lên một hồi, Ngọc Bảo Bình cũng không đợi người kia lên tiếng mà trực tiếp bước vào.
Trong thư phòng tăm tối, vài ánh đèn miễn cưỡng chiếu sáng khiến cho cô có chút không thích ứng được.
Đảo mắt lại nhìn thấy Mặc Song Ngư đang thong thả nhấc bút ghi ghi chép chép cái gì không hề để ý đến sự tồn tại của Ngọc Bảo Bình.
Ngọc Bảo Bình vào lúc này cảm thấy trong lòng cứ nao nao, nhất là trong trường hợp cả hai người đều im lặng, mà cô lại chính là không biết nói cái gì a!
-"Ngư..."
Mặc Song Ngư hơi dừng động tác, đặt nhẹ bút xuống, dựa người ra phía sau, chân trái đặt lên chân phải thong thả nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt.
Ngọc Bảo Bình âm thầm nuốt nước bọt, cuối đầu di di hai chân trần trắng nõn như đứa trẻ bị mắc lỗi đang chờ người trách mắng...
Mà, bộ dáng của Mặc Song Ngư lúc này không giống như là đang tức giận, mà là đang kiên nhẫn chờ cô nói.
Nâng mắt nhìn cô gái trước mặt, Mặc Song Ngư híp lại mắt ưng, khẽ nhếch môi:
-"Rất biết nghe lời!"
Hả?
Ngọc Bảo Bình ngước đầu, chớp chớp mắt nhìnMặc Song Ngư, là không hiểu hắn chính xác là đang nói cái gì...
-"Cô đừng lo, chuyện của Vương Nhã, tôi không gọi cô đến vì chuyện đó. Mà là..."
Hơi dừng một chút, Mặc Song Ngư bày ra bộ dáng bí hiểm, cười nói:
-"Đám người đó sớm như vậy đã tìm thấy cô rồi! Chỉ tiếc, tôi không thể che giấu cô lâu hơn, chỉ sợ đắc tội "nhân vật lớn" thì không tốt!"
Nghe Mặc Song Ngư nói mấy lời này, Ngọc Bảo Bình vẻ mặt ngốc ngốc khó hiểu. Tìm thấy? Ai cơ?
Ánh đèn lập lòe cộng với không gian u tối, tiếng mưa rít gào tạo nên một khung cảnh ảm đạm vô cùng...
Ngọc Bảo Bình hơi cúi đầu, hàng mi cong dài tựa cánh quạt nhẹ nhàng run lên.
-"Ai tìm thấy tôi?"
Cô tựa như không hiểu mấy lời của Mặc Song Ngư, ngước mặt hỏi.
Chỉ thấy hắn trước sau vẫn bộ dáng bình thản, ung dung, ánh mắt u lãnh không chút gợn sóng...
Cô không hiểu vì sao khi đối diện với con người kia cô lại cảm thấy sợ! Cái cảm giác vô hình nào đó cứ lần lượt kéo tới khiến cho cô không dám đối diện hắn.
Một đôi mắt u lãnh ánh lên tia sáng như đang phát giác thấy con mồi, chỉ còn chờ thời cơ vồ tới, tóm gọn...
Tại sao? Cảm giác này, thật lạnh, thật đáng sợ!
Mặc Song Ngư nhìn chăm chú Ngọc Bảo Bình, thấy trong mắt cô hiện lên tia sợ hãi lúc này mới dời tầm mắt sang chỗ khác, bình thản nói:
-"Bà ta đã tìm ra cô, tốt nhất là nên ngoan ngoãn trở về. Tôi cũng không thể giúp cô trốn tránh..."
Dừng một chút, hắn nhếch lên khóe môi, tà mị cười:
-"Ngọc gia Ngọc tiểu thư! Lúc trước tôi mang cô về cũng không phải để cô trả nợ tôi mà căn bản là có mục đích khác!"
Mục đích...
Phải, chính xác là có mục đích!
Ngọc Bảo Bình nhíu mày nhìn Mặc Song Ngư, nếu không phải vậy thì là gì?
Nhìn ra vẻ khó hiểu trong mắt Ngọc Bảo Bình, Mặc Song Ngư cười nhẹ, nói:
-"Những chuyện lặt vặt đó tôi không tính toán,tuy nhiên, lúc đó nếu cô không nói mình là người Ngọc gia thì tôi đã mang cô ném đi thật xa."
Thật sự thì lúc đó hắn cũng định làm thế! Chọc giận hắn thì chỉ có kết cục như vậy.
Bề ngoài hắn dù hay cười nhưng người khác sẽ không nghĩ hắn chính là tàn độc, đáng sợ!
Ngọc Bảo Bình chớp chớp mắt,bộ dáng kinh ngạc đến ngây ngốc khiến Mặc Song Ngư có chút không nhịn được cười.
-"Đừng nghĩ nhiều, dù có cho Mặc Song Ngư tôi 10 cái mạng tôi cũng không dám ném cháu gái của Ngọc lão phu nhân đi đâu! Đắc tội bà ta chỉ sợ sau này sống sẽ không tốt."
Đúng vậy! Đắc tội ai cũng được nhưng người này thì tuyệt đối không!
Ngoc Bảo Bình ngây ngốc, nữa ngày mới hiểu ra vấn đề.
-"Anh là đang nói...Bà tôi sao? Bà tìm thấy tôi rồi sao?!"
Mặc Song Ngư không nói gì, khóe môi giật giật. Bây giờ mới phát giác sao? Thông minh như thế thực chất là rất chậm tiêu a.
Mặc Song Ngư nâng tay, từng đốt ngón tay thon dài, xinh đẹp gõ nhẹ lên mặt bàn, bộ dáng thập phần bí hiểm.
Ngọc Bảo Bình sốt ruột vội tiến lên đứng trước mặt Mặc Song Ngư, ánh mắt kiên định nhìn hắn, cắn cắn môi anh đào, muốn nói lại không nói được.
Thấy hành động này của cô, Mặc Song Ngư thong thả nâng tay chống cằm chờ đợi cô nói.
Ngọc Bảo Bình hít sâu một hơi, im lặng nữa ngày rốt cuộc cũng mở miệng nói:
-"Ngư, tôi thật sự không muốn về! Sống chết cũng không muốn trở về!"
Nhìn dáng vẻ kiên định của cô, Mặc Song Ngư không tự chủ nhếch môi, trong lòng lại muốn trêu chọc cô.
-"Là không muốn về, hay là không nỡ rời xa tôi?"