Kinh thành_ Phủ thừa tướng:
Trong sảnh lớn, lão thừa tướng Hồng Vũ Bảo Thiên - tuổi gần lục tuần, nhưng trông vẫn còn rất minh mẫn đang ngồi nhâm nhi tách trà. Đối diện ngài là một vị phu nhân tuổi cũng xấp xỉ, đang đứng châm trà. Cả hai đều đang bàn chuyện gì rất vui vẻ. Đột nhiên, từ ngoài, một thiếu nữ tuổi khoảng chừng 17, 18, mặc một bộ y phục màu xanh nhạt. Khuôn mặt thanh tú, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu. Nàng đi vào có phần hấp tấp, tới trước mặt lão thừa tướng, nàng khẽ nhẹ giọng nói:
- Cha! - Thanh âm có chút kéo dài, không hề khiến người nghe phản cảm, ngược lại khiến nàng có phần đáng yêu hơn.
- Bảo nhi! Con lại có chuyện gì vậy? - Hồng Vũ lão gia mặt không đổi sắc, thong thả tiếp tục phẩm trà. Ngài không phải là không quan tâm đến hài nữ của mình, ngược lại chính vì ngài quá yêu thương nàng nên hầu như đã quá hiểu nàng a. Thứ nhất, Bảo Bình nhi nữ của ngài tuyệt đối sẽ không dậy sớm mà thỉnh an ngài như vậy. Thứ hai, mỗi khi nàng nói bằng cái giọng ngọt hơn đường đó, thì đảm bảo mười phần thì chắc tới chín phần là có chuyện xin xỏ.
- Hì! Phụ thân, người có thể cho con ra ngoài chơi một chút không? - Bảo Bình chớp chớp mắt nói. Cố gắng làm cho khả ái hết mức.
- Ra ngoài chơi? Con lại muốn làm gì a? - Ngài đặt xuống tách trà, ngước nhìn nhi nữ của mình, hỏi.
- Cha, người ta muốn ra ngoài mua chút đồ thôi mà, có làm cái gì đâu! - Bảo Bình nghe xong câu hỏi thì liền chột dạ, hai đầu ngón tay chỉ chỉ vào nhau. Đầu thì cúi gằm mặt xuống, lí nhí trả lời.
Hành động này hiển nhiên khiến cho Hồng Vũ lão gia tử cùng vị phu nhân (kế mẫu của Bảo Bình) không khỏi bật cười. Ngài liền nói:
- Được rồi, vậy con đi cẩn thận một chút, đừng về trễ quá nha!
- Ân, con biết rồi, con sẽ về sớm. Cha, Nhị nương, con đi đây!!! - Bảo Bình nói xong liền chạy ngay ra khỏi phòng.
Hồng Vũ Bảo Thiên lúc này thì thật vô cùng dở khóc dở cười, lại có phần bất đắc dĩ, ai~~ nhi nữ này của ngài, đến bao giờ mới lớn vậy a?
--------Ta là giải phân cách tuyến a!!-------------------------------------------------------------------------------------------
“...ồn ào, ồn ào...”
‘Haizz’ tiếng thở dài thứ 35 trong ngày của Nhân Mã, hắn nhìn nữ nhân trước mắt thật không khỏi ngao ngán. Đúng là nữ nhân, có mỗi việc mua đồ thôi cũng phải mất gần mấy canh giờ. Đúng là chán quá đi!
- Mã ca, huynh nhìn xem, miếng ngọc bội này có đẹp không? - Ỷ Lan vui vẻ cầm trong tay một miếng ngọc bội chạm khắc hình phụng hoàng, màu xanh lục vô cùng tinh xảo! Quay đầu hỏi Nhân mã.
Nhân Mã ngược lại cả liếc mắt cũng không, ậm ừ vài câu cho qua rồi nhìn đi chỗ khác. Mặc kệ Ỷ Lan mặt liền không vui, hai mắt rưng rưng lại có vẻ sắp khóc. Lúc này, ập vào mắt hắn là hình ảnh một tiểu cô nương mặc y phục xanh nhạt, tóc búi hai bên như hai chiếc bánh bao nhỏ, chỉ chừa ở đằng sau một phần tóc mỏng. Khuôn mặt thanh tú, hai lúm đồng tiền hai bên đáng yêu vô cùng. Ngay tức khắc, Nhân Mã cảm thấy tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Mà Ỷ Lan bên cạnh lại phiền phức vô cùng, vì vậy, hắn liền vờ như hốt hoảng nói:
- Thôi tiêu rồi, ta sao có thể quên được chứ? - Vỗ trán một cái, y vờ như có chuyện thực sự gấp gáp. Đúng như dự liệu, Ỷ Lan ở bên cạnh liền lo lắng hỏi:
- Mã ca, huynh sao vậy? Có chuyện gì sao?
- Là như vầy, lúc nãy một vị bằng hữu của ta nhờ ta mua một thước lụa cẩm tẳng cho vị hôn thê của y. Vậy mà, ta lại có thể quên mất. - Tặc lưỡi, Nhân Mã càng diễn càng hăng say khiến cho Ỷ Lan không chút nghi ngờ. Hắn tiếp tục.- Haiz, mà ta cũng không tiện vào đó mua, phải làm sao đây a?
Ỷ Lan suy nghĩ một chút rồi mau chóng nói:
- Mã ca, hay huynh để muội đi mua cho. Huynh ở đây đợi muội, có được không?
Còn được không gì, rõ ràng quá hợp ý Nhân Mã, vì vậy hắn không chút do dự gật đầu, còn khiêm tốn kèm thêm một câu:
- Vậy phiền muội!
- Ân. - Ỷ Lan gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi.
“Aaaaaa…” Đúng lúc này, đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn của nữ nhân. Nhân Mã quay đầu lại, nhìn thấy người phát ra tiếng hét là vị cô nương lúc nãy. Liền nhanh chóng chạy tới xem thử.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cùng lúc này_ Tại ngự hoa viên:
Thiên Yết cho người làm một bữa tiệc mừng việc Bạch Dương trở về. Nói là tiệc, thực chất cũng chỉ bốn huynh đệ cùng với Cự Giải và bằng hữu của cổ.
Cả bốn người ngồi bốn góc bàn, trước mắt biết bao nhiêu sơn hào hải vị, rượu ngon tiến cống. Tuy là cùng ở một nơi, mỗi một lại có một suy nghĩ riêng. Bạch Dương và Song Tử ngồi thẫn thờ nhìn về hai phía khác nhau, thỉnh thoảng lại khẽ cười khiến cho chúng cung nữ xung quanh sắp ngất vì mất máu. Chuyện mà hai người đang nghĩ tới, không nói cũng biết, dĩ nhiên hai tuyệt thế mỹ nhân trong mắt họ, ngoài Kim Ngưu cùng Thiên Bình thì tuyệt nhiên sẽ không có thêm bất kì người khác.
Về phần Song Tử, y thì nhớ lại, tối hôm qua, vì không ngủ được nên y đi vòng vòng xung quanh. Bất ngờ nhìn thấy được Thiên Bình công chúa đang múa một khúc nhạc. Động tác uyển chuyển mà vô cùng nhẹ nhàng của cô khiến y không thể quên được. Còn Bạch Dương, lúc này hắn đang nhớ lại vẻ mặt đỏ bừng, xấu hổ lại vô cùng khả ái của Kim Ngưu. Sau buổi ‘trò chuyện’ hôm đó, Kim Ngưu tìm đủ mọi cớ chuồn đi. Báo hại hắn ngay cả nhà cổ cũng chưa kịp hỏi.
Trái ngược với hạnh phúc ‘Cảm nắng’ của hai người, Thiên Yết và Ma Kết lại có vẻ âm trầm. Đặc biệt là Ma Kết, sau lần đụng độ với Sư Tử hôm đó, hai người hầu như không còn qua lại. Nhưng điều y lo lắng nhất hiện giờ chính là rốt cuộc, Hàn Sư Tử đang có âm mưu gì. Còn Thiên Yết, vẻ mặt như muốn nói rồi lại thôi, vô cùng khó xử. Nếu lúc này, để cho mấy vị quan viên trong triều mà nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chắc chắn không khỏi giật mình. Vị hoàng đế ngày thường tàn nhẫn rốt cuộc cũng có phản ứng này a..
“Thiên Bình công chúa tới, Quận chúa Cự Giải tới” Tiếng một vị công công vang lên. Theo sau thanh âm có phần hơi yểu điệu đó chính là 3 mỹ nữ dung mạo tựa thần tiên. Người mặc váy màu lam chính là Tuyết Nhã Thiên Bình, mặc y phục màu hồng phấn là Mạc Cự Giải. Nữ tử vận bạch y cuối cùng chính là người đã từng cứu mạng Thiên Yết- Hoàng Lưu Xử Nữ.
Nhìn thấy nàng, Ma Kết tuy rằng bên ngoài vẫn là một bộ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn là không thể che giấu sự mong đợi cũng như là ngạc nhiên. Song Tử, Bạch Dương hiển nhiên là không quá chú ý. Còn Thiên Yết, tuy nói Xử Nữ đã từng cứu mạng hắn, nhưng tận đến lúc nàng rời đi hắn vẫn còn đang hôn mê. Vì vậy, trong lòng không khỏi một trận ngạc nhiên cùng đau đớn.
Mọi biểu cảm của mỗi người, từng thứ đều được thu cả vào tầm mắt Xử Nữ. Nàng cười khẩy, từ thái độ lần trước của Tam vương gia. Nàng đã điều tra lại sự việc của 3 năm trước. Ai~ xem ra, nàng hình như đã cứu nhầm người mất rồi….