[12 Chòm Sao] Tìm Lại Ký Ức

Chương 14: Sự thật




Trong bệnh viện...- Chị Thiên Nhi! - Cự Giải gọi to.

- Chào! - Thiên Bình lạnh lùng đáp.

- Bọn em muốn hỏi chị một chuyện. - Cự Giải nói.

- Chị không có gì để nói với em hết. - Thiên Bình nói.

- Em xin lỗi... - Cự Giải nói.

- LÀ EM LÀM?! - Thiên Bình hét ầm lên.

- Em xin lỗi... - Cự Giải nói.

- Em có biết là chị tin em lắm không? Chị tin em không làm. Lúc anh em nói với chị, chị cứ nghĩ là đùa. Chị không thể tin được em đã trở thành một con người như thế. - Thiên Bình buồn rầu nói.

- Em có thể giải thích. - Cự Giải nói. Nhân Mã từ nãy đến giờ đứng im xem cô bạn của mình nói chuyện. Cô cũng hối hận lắm chứ.

- Đợi chị một xíu. - Thiên Bình nói rồi rút điện thoại ra gọi cho ai đó. - Được rồi, đợi một lúc nữa rồi chị ra ngoiaf nói chuyên với em.

5 phút sau...

- Đây rồi! Nhớ canh thật tốt nhé. - Thiên Bình nói rồi kéo Cự Giải và Nhân Mã đi.

Sân sau...

- Em giải thích đi. - Thiên Bình nói.

- Thật sự, em không hề biết Ma Kết đã đi qua biết bao nhiêu chuyện. Lúc đó, em đã tưởng Ma Kết bỏ mình, phá vỡ lời thề của chúng em. Em hận bạn ấy lắm. Hôm đó bạn ý tự dưng bỏ về giữa chừng của buổi học. Sau đó em đi tìm bạn ý, thì không thấy bạn ý đâu. Mấy ngày sau em đi ra nước ngoài học. Em vừa về cách đấy 2 tháng, thấy bạn ý nên ra chào hỏi. Nhưng chuyện này xảy ra đã lâu lắm rồi. Cách đấy cả chục năm rồi. Hôm bạn ấy bỏ đi là một ngày trước sinh nhật 6 tuổi của bạn ý. Em hơi bất ngờ. Cho đến hôm nay em mới biết lí do bạn ý bỏ em... Em thù bạn ý đến tận ngày hôm nay. - Cự Giải giải thích, nước mắt rơi.

- Hôm Ma Kết bỏ em, em ấy đã phải chứng kiến một điều tồi tệ. Sau đó, em ấy được một người đem về nuôi, nhưng bị hôn mê ngay sau đó. Mãi đến năm 8 tuổi nó mới tỉnh lại. Ai cũng mừng, nhân trong cái may lại có cái rủi, nó bị mất đa phần ký ức. Nó chỉ nhớ những gì xảy ra sau đó thôi. - Thiên Bình nói.

- Em cảm ơn chị đã cho em biết. Bọn em cũng xin lỗi chị ạ. - Cự Giải nói. Mắt cô giờ đây đã sưng húp. Chỉ tại lòng oán hận, trách người vô căn cứ của cô mà cô dã mất đi một người bạn. Chỉ vì lòng ganh ghét, chỉ vì đố kị, cô đang làm gì thế này.

- Chị cũng không thể nói gì nữa, lát nữa về nhà chị đi. Chị sẽ tin em lần này - Thiên Bình nói rồi hai người đi vào.

Ở trong viện...

- Chị muốn em tự chuộc lỗi. - Thiên Bình nói.

- Em biết rồi. - Cự Giải tán thành.

- Nhân Mã! Em ra đây chị bảo cái này. - Thiên Bình quay qua Mã Nhi.

- Dạ! - Nhân Mã nói rồi đi theo Thiên Bình.

-

Ta lại ra sân sau...

- Em không biết vì sao em lại làm thế. Chắc chị cũng biết, em là một tiểu thư nhà giàu, giới thượng lưu, lại còn là một người nổi tiếng, nhưng em không có bạn. Em chỉ dám chơi với những người có gia thế gần bằng, bằng hoặc hơn vì lí do gia đình. Em không có một người bạn nào là bạn tốt, một người bạn thật sự. Bố mẹ em bắt em chơi với những người kia, cũng là đối tác của nhà em. Em không hè cảm thấy vui khi ở đó. Em muốn là chính mình nhưng bố mẹ bảo là hãy vì bố mẹ. Em cũng thương bố mẹ như bao người. Những người em gọi là bạn đợt đấy, cũng chỉ lợi dụng em, những người bình thường cũng lợi dụng em. Em bị trầm cảm và đã giam mình trong phòng mấy thàng trời. Mọi thứ chỉ thay đổi khi em gặp Bảo Bình. Bạn ấy không quan tâm đến gia thế của mình cũng như của em. Ở gần bạn ấy, em mới có thể là chính mình. Nhưng một ngày nọ, vào hồi em khoảng 7 tuổi, bạn ý tự nhiên bỏ về nhà. Lúc đấy em cũng không sao chỉ lặng lẽ nhìn hình bóng bạn ý. Em cũng đã mất đi nhiều người bạn rồi.

Ma Kết và Cự Giải rồi lại Bảo Bình. Cái ảnh đấy bọn em chụp là bức ảnh hồi bọn em mới có khoảng 5 tuổi. Sau hôm đó em đã mất hết, không còn gì luôn. Cự Giải thì đi ra nước ngoài. Ma Kết biến mất hoàn toàn. Còn Bảo Bình thì em cũng không gặp. Cách đây 2 tháng, em gặp lại Cự Giải, bọn em đẫ lên kế hoạch trả thù trong sự tuyệt vọng của bọn em. Tất cả mọi thứ đều tan biến chỉ trong chốc lát. Lúc em bị trầm cảm, Bảo Bình đã giúp em vui vẻ trở lại, khi biết bố mẹ em đã mắng em và em đã bị tống cổ ra ngoài. Bạn ấy đã cho em cái ăn, cho em chỗ nghỉ ngơi. Bạn ấy cũng giúp em làm lành với gia đình, biến em thành một cô gái tự do, tài năng và hoạt bát. Lúc bạn ý biến mất, em buồn lắm. Em không ngờ em đã làm điều này. Em xin lỗi... - Nhân Mã chia sẻ.

- Chị biết điều đó. Nhà Bảo Bình hôm đó bị phá sản. Bố em ấy bị ám sát, mẹ thì bỏ đi theo người khác. Cô được một người khác đem về nuôi và gia đình mới của cô ấy có liên quan đến Ma Kết và dần dần Kết đã nhớ ra được một phần nào đó. Ma Kết thì bị hôn mê vào đúng ngày sinh nhật. Cự Giải vì quá tuyệt vọng nên đã theo gia đình ra nước ngoài. Bảo Bình cũng không nhớ gì. Em ấy đã vùi mình trong nhà cả ngày trời. Thiếp đi ba ngày và lúc dậy thì em ấy đã quên gần hết. - Thiên Bình nói.

-... - Nhân Mã im lặng. Cô không biết mình đã làm gì. Tại sao một người đã giúp cô như thế, cô lại có thể hại nó được. Cô đã để bạn cô tự mình vượt qua khó khăn. Đã thế, cô lại còn tạo thêm khó khăn cho người đó. Nước mắt cô bắt đầu trào ra.

- Em cứ khóc tiếp đi. - Thiên Bình nói.

Nhân Mã ngồi đó, nước mắt cứ vô thức mà trào ra.

- Chị...hic... có... cách nào...hic... để....hic...em...chuộc...hic... lỗi... không? - Nhân Mã nức nở.

- Có đó... - Thiên Bình đáp.

- CỨU! CỨU! KHẨN CẤP! BÁC SĨ ĐÂU?! - một tiếng hét vang lên từ trong bệnh viện.

- Mã! Vào trong thôi! - Thiên Bình nói rồi nhanh chân chạy vào.

Vào đến nơi, hai người sững sờ, trược mặt họ là một cảnh tượng kinh hoàng....