[12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

Chương 87




Từ khi bắt đầu có nhận thức, Nhân Mã biết mình có một anh trai sinh đôi.

Anh ấy có gương mặt giống hệt như cậu, cùng ngày sinh, cùng ba mẹ, nên Nhân Mã yêu quý anh ấy vô cùng. Từ nhỏ đến lớn đều chia nhau miếng ăn ngon, cùng nhau chơi đồ chơi, ra chợ bán cá, ra biển bắt cua. Anh ấy mặc dù sinh sớm hơn có vài phút nhưng ra dáng anh cả lắm, rất hay nhường đồ ăn ngon cho Nhân Mã, mặc cho cậu cứ nhất định đòi chia đôi.

Nhà hai anh em không được khá giả, nếu không muốn nói là nghèo nhất nhì cái xóm này. Ba cậu hay đi nhậu với bạn bè nên lấy tiền đi nhiều lắm, cậu và anh trai cản không được, mẹ thì lúc nào cũng bênh vực ba chằm chằm.

Tiếng ly thuỷ tinh rơi xuống sàn nhà vỡ nát. Tiếp sau đó là giọng lè nhè chửi bới của ba Nhân Mã trước khi bước ra cửa nhà:

-Nhà gì… chỉ có mấy đồng lẻ…!

Nhân Mã tức lắm, cậu chạy ra định giật lại số tiền mà mẹ vừa vất vả kiếm được đã bị ông cướp lấy. Nhưng chưa kịp nhấc chân thì mẹ đã giằng tay cậu lại, đau khổ bất lực mà lắc đầu.

-Sao vậy mẹ?-Nhân Mã ngơ ngác hỏi.

-Đừng cãi ba con.

Nhân Mã không hiểu gì cả, nhưng cậu nghe lời mẹ, không chạy theo đòi tiền nữa. Cậu nhìn sang, thấy anh đang lấy sọt rác ra dọn mấy miểng thuỷ tinh vỡ. Cậu tiến lại giúp anh nhặt mảnh vỡ, trong lòng vẫn còn bực tức chưa nguôi. Cậu tự hứa rằng sẽ đi kiếm thêm nhiều tiền cho mẹ và không để ông ấy lấy đi nữa.

Mỗi ngày, sau khi đi học xong, Nhân Mã và anh hai thường kiếm thêm việc làm, bán đồ hàng rong, bán khoai, ra biển bắt cá đem về bán. Cuộc sống cực khổ nhưng Nhân Mã sống đã quen rồi, thậm chí còn thấy vui vẻ, mỗi ngày đi trên nền cát trắng nóng bỏng, dưới ánh nắng nóng ấm của mặt trời, đối với cậu như thế đã là một niềm vui.

Anh Minh học giỏi hơn Nhân Mã rất nhiều, anh ấy có thể giải những bài toán khó mà cô giáo giao cho, tập làm văn cũng hay nữa. Nhân Mã rất ngưỡng mộ, mỗi tối làm bài tập, cậu vẫn hay cầm vở đến hỏi bài anh trai, dù khó đến đâu anh ấy cũng giải được.

Nhưng điều kiện kinh tế gia đình khó khăn quá, nhà không kiếm được bao nhiêu tiền lại bị ba lấy đi gần hết. Có một ngày, giải xong bài toán cho Nhân Mã, anh Minh trầm ngâm một lúc rồi xoa đầu cậu:

-Nhân Mã, hết năm nay chắc anh nghỉ học.

-Anh nói gì vậy, sao lại nghỉ?-Nhân Mã nghe mà hoảng cả hồn.-Anh không nghe mẹ nói gì sao, đi học mới bằng bạn bằng bè, sau này mới kiếm được việc làm tốt, anh mà nghỉ mẹ sẽ không cho đâu, em cũng không cho anh nghỉ! Anh mà nghỉ rồi thì em đi học chơi với ai? Ai chỉ bài cho em?

Nhân Mã xổ một tràng dài, trước sự hoảng hốt của cậu, anh chỉ lẳng lặng thở dài, trong lòng không cách nào bớt nặng nề hơn.

-Năm sau học phí tăng, mẹ không kham nổi cả hai đứa đâu.

-Không cho!-Nhân Mã đứng dậy giơ hai tay.-Em sẽ nhận thêm hàng rong đi bán, kiếm thêm tiền cho anh! Em sẽ giấu tiền thật kĩ, không để ba phát hiện được, anh đừng có lo!

Rồi Mã sà vào lòng anh:

-Nên là anh đừng có nghỉ học, em sẽ mách mẹ mắng anh bây giờ!

Đối diện trước đôi mắt to tròn của Nhân Mã, mọi lời giải thích của anh đều không có ý nghĩa gì nữa. Anh ngơ ngác nhìn em trai rúc vào lòng mình một lúc rồi bỗng bật cười, xoa nhẹ mái đầu, giọng anh từ tốn hẳn đi:

-Ừ, sẽ không nghỉ, anh sẽ đi học chung với em.

Nhân Mã nghe xong mà mừng lắm, cậu nhảy nhổm người dậy huơ chân múa tay. Điệu bộ ngả ngớn này khiến anh không nhịn được mà bật cười. Nó sinh sau có vài phút thôi nhưng so với anh, thì Nhân Mã vẫn còn trẻ con nhiều lắm.

Mặc dù tính tình trẻ con như thế, nhưng Nhân Mã vẫn rất biết nghe lời, chăm chỉ học tập và siêng năng kiếm việc làm thêm. Cậu bé năm nay bảy tuổi, tính tình cởi mở hoà đồng nên hàng xóm ai cũng yêu quý.

Và rồi đến một ngày, cậu đã bắt đầu biết xấu hổ khi gặp được một người con gái.

Cô ấy là người thành thị, da trắng bóc, mặt quần áo đắt tiền nhưng thân thiện vô cùng, cô ấy hào phóng mua hết quà lưu niệm cậu bán, chơi với cậu suốt cả buổi. Nhân Mã rất vui, lần đầu tiên kết được bạn là con gái thành thị, cô ấy xinh xắn dễ thương lại niềm nở như vậy, con trai ai mà không thích. Cô ấy còn hẹn cậu vào chiều ngày hôm sau ra bờ biển chơi tiếp nữa cơ.

Ngày hôm ấy nắng rất gắt, phủ một màu nóng bức lên thành phố biển.

-Em có bạn mới à?

-Dạ!-Nhân Mã gật đầu.-Bạn ấy dễ thương lắm, hay là lát nữa anh đi cùng với em làm quen cho vui!

-Thôi không cần đâu!-Minh phe phẩy tay.-Gặp bạn xong nhớ về sớm nhé, dạo này người ta tới du lịch nhiều, xe cộ đông đúc lắm.

-Em biết rồi!-Nhân Mã gấp xong chiếc áo cuối cùng bỏ vào tủ.

-Anh định ra chợ mua ít thức ăn, em có muốn mua gì không?

-Anh mua bánh bao đi, loại nhỏ, mua hai cái cho hai đứa mình cùng ăn!

-Ừa vậy anh đi nhé!

-Nhớ về sớm nha anh!

Anh giơ tay vẫy vẫy một cái rồi khuất bóng sau cánh cửa gỗ.

Nhân Mã không biết một điều rằng, anh ấy không bao giờ quay trở lại nữa.

Nhân Mã từ trên ghế nhảy xuống đất, kiếm chổi quét nhà, xong việc sẽ vừa vặn đến giờ ra biển chơi với bạn gái dễ thương kia. Cậu hí hửng quét nhanh, thoáng chốc đã xong công việc nhà, nhìn đồng hồ rồi bước ra cửa, định rẽ sang con hẻm nhỏ để tới bờ biển ngày hôm trước.

Đột ngột, có một cánh tay vươn ra giữ Nhân Mã lại. Cậu quay sang, là dì nhà hàng xóm, sắc mặt hoảng hốt sợ hãi của dì ta khiến Nhân Mã bất chợt nổi lên một ngọn lửa bất an bập bùng.

-Có chuyện gì vậy dì…

Nhân Mã nhớ rất rõ, cảnh tượng ấy dường như bị nhấn chìm trong nước mắt.

Một cậu bé bảy tuổi hốt hoảng chạy đến bệnh viện, giữa tiếng cấp cứu inh ỏi và mùi máu gay gắt sặc sụa trong không gian. Cậu bé ấy đã đứng ngơ ngác cả buổi, nước mắt lã chã tuôn rơi, cả người sững sờ trân trân nhìn cánh cửa trước mắt.

Anh trai cậu chết rồi.

Một chiếc xe hơi bị mất lái, đâm liên tiếp vào mấy chiếc xe lớn đỗ đằng trước, rồi tông trúng cậu bé đang đi bộ trên vạch kẻ trắng.

Hai chiếc bánh bao bọc trong bịch nylon nhỏ văng đi rất xa, lấm đầy cát và màu máu đỏ tươi.

Người ta nhìn thấy cậu bé đứng lặng người nhìn anh trai của mình được chuyển đi, bao bọc dưới lớp vải trắng lạnh toát. Cậu giơ tay ôm mặt mà khóc oà lên, nước mắt thấm ướt cả ống tay áo. Tiếng khóc của cậu bé làm cho người ta đau lòng, bao lời an ủi cũng không thấy đủ. Nhân Mã vừa khóc vừa nấc. Vậy mà qua màn nước mắt nhập nhèm, khi nhìn thấy ba mẹ cậu tất tả chạy đến, Nhân Mã đã ngay lập tức kéo tay áo lau hết nước mắt trên mặt.

Cậu bé chạy đến, đỡ lấy mẹ dậy rồi liên tục kêu lên, mẹ ơi đừng khóc.

Ba ơi, đừng khóc.

Đã có con ở đây rồi.

Hít một hơi thật lạnh lẽo, mỗi lần nghĩ đến chuyện anh trai mình đã mất, lòng Nhân Mã lại thắt đi.

Nhân Mã nhiều đêm liền không ngủ được, cậu trăn trở mãi trong đêm, vùng chăn dậy rồi mở cửa sổ để gió đêm lùa vào phòng, không nhịn được mà khóc rưng rức. Nước mắt trước đêm đen đông cứng thành mũi băng đâm vào con tim tan vỡ. Nỗi đau giày vò Nhân Mã trong những tổn thương, siết chặt đến chảy máu. Mà tâm hồn một cậu bé chưa lên mười không cách nào tự đứng dậy vượt qua, chỉ còn biết ngồi ngơ ngẩn rơi nước mắt.

Đèn đã tắt, nhưng lửa từ ngọn đèn dầu vẫn chưa lụi tàn trước gió đêm. Từ trong cánh cửa nhỏ, Nhân Mã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng ba cậu ngồi sụp giữa nhà, đôi vai run rẩy.

Những lời xin lỗi vô nghĩa nào đó văng vẳng trong đêm tối, vốn dĩ không bao giờ đến được người cần nghe.

Cậu chầm chậm khép người rồi đóng cửa. Bầu trời đêm nay vẫn nhiều sao, nhưng ánh trăng lại buồn tẻ. Dệt sáng vàng qua đôi mắt đẫm nước của Nhân Mã lại hoá thê lương, ánh một màu trầm buồn lên song cửa sổ.

Nhân Mã không muốn chạy trốn, không muốn thu mình vào những ảo tưởng mà tự lừa dối bản thân. Nhưng mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy, mỗi lần phải gật đầu mà chấp nhận chuyện tàn nhẫn ấy, trái tim lại nhói đau không ngừng.

Nhiều ngày sau đó, cuộc sống cũng quay về quỹ đạo cũ. Chỉ là, hai cái bóng vờn đùa dưới hoàng hôn, giờ chỉ còn một, lặng lẽ lê từng bước nặng trĩu, tan biến giữa trời đêm.

Một người hàng xóm tìm đến Nhân Mã, đưa cho cậu một tấm ảnh nhỏ, nói là nhặt được giữa đường, trong đó có ảnh cậu và một cô bé lạ. Mãi đến lúc này, cậu mới nhớ ra bạn nữ ấy, một cuộc hẹn vì cậu mà lỡ mất. Chắc là cô ấy rất giận, mới vứt tấm ảnh đi như thế.

Nhưng Nhân Mã cũng không còn cách nào khác nữa, cậu không có bất cứ cách nào để liên lạc được với bạn ấy, tên không biết, tuổi cũng không, một cái địa chỉ càng không có.

Nhân Mã đứng một mình trên bờ biển, đôi chân tê cứng dưới dòng nước giá băng. Ôm bức ảnh nhỏ vào lòng, mắt Nhân Mã buồn thơ thẩn. Cậu có anh trai, có một bạn nữ phương xa đến chơi cùng. Vậy mà chỉ chớp mắt một cái, chỉ còn mỗi một mình cậu cô độc giữa biển khơi.

Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất, nỗi đau trong lòng Nhân Mã cũng dần nhạt phai. Cậu không còn quá u buồn, đôi mắt cũng dần rạng rỡ như những ngày xưa cũ. Không còn anh trai bên cạnh, nhưng cậu vẫn luôn biết vươn lên, tự tìm niềm vui cho bản thân mình. Bởi vì cậu biết rằng, anh ấy sẽ giận lắm nếu thấy cậu u uất như thế. Anh ấy sẽ chỉ tay cậu mà nói rằng, Nhân Mã phải mạnh mẽ hơn nhiều, không thể vì khổ đau mà ôm mình trong quá khứ.

Những bài học mà anh đã dạy, Nhân Mã tuyệt đối không bao giờ quên.

Cuộc lỡ hẹn ngày hôm đó trở thành một mảnh vỡ quá khứ dở dang. Nhân Mã chấp nhận bị người ta ghét bỏ. Dẫu sao thì, cuộc gặp gỡ ngày hôm ấy chỉ như bèo nước gặp nhau, một lần đã khó, gặp gỡ lần thứ hai còn khó hơn gấp bội. Dù sao thì Nhân Mã cũng hiểu, bản thân sẽ không quan trọng với người ta đến thế.

Nhân Mã biết mình chỉ là một viên đá nhỏ xấu xí gồ ghề cản đường trong cuộc đời của người ta mà thôi.

Nhân Mã dễ dàng chấp nhận rằng, cả cuộc đời này sẽ không có cơ hội để xin lỗi cô ấy nữa.

Nhưng mà trong khoảnh khắc ấy, Nhân Mã dường như đã không thể tin vào mắt mình. Cảnh tượng vốn chỉ xuất hiện trong những giấc mơ, nay lại hiện hữu rõ rệt. Cô ấy vẫn ngồi trên nền cát, tay xây lâu đài, đôi mắt hấp háy niềm vui.

Song Ngư vẫy tay, đôi mắt lấp lánh hiện lên ý cười:

-Ngày hôm đó, mình vẫn chưa giới thiệu tên cho cậu biết. Mình tên là Song Ngư!