Những mẩu chuyện nhỏ
1. Chuyện thi cử
Sư Tử thi khối A, bao gồm ba môn Toán Lý Hoá. Mặc dù biết Anh Ngữ cũng rất quan trọng, nhưng ôn thi đại học cậu chỉ có thể ôn sơ môn này rồi dốc toàn lực tập trung cho ba môn chính. Lý cậu giỏi nhất, Toán cũng rất ổn, chỉ có môn Hoá là Sư Tử thiếu tự tin nhất. Cậu không tài nào giải nổi những câu hỏi trắc nghiệm cuối đề, vừa dài vừa mệt não.
Cậu hay đến nhà Thiên Yết để tầm sư học đạo, bỏ tiền ống heo đi mua sách tham khảo môn Hoá về ôn luyện, giải đề liên tục. Còn môn Anh Ngữ, cậu chỉ mở vở ra xem mấy thì cơ bản, đọc sơ sài mấy từ vựng xong rồi bỏ xó.
Ngày công bố điểm tốt nghiệp, Sư Tử hăm hở lên mạng tra cứu, sau khi nhìn thấy dòng điểm thì suýt nữa ngất tại chỗ. Điểm Anh Ngữ của cậu còn cao hơn cả Hoá.
Sư Tử đập bàn:
-Khốn kiếp thật, ông đây bỏ công sức ra ngày đêm ôn Hoá để rồi cuối cùng phải đi chuyển điểm sang khối A1 à!!!
2. Chuyện hồ sen
Trước dãy phòng học chính có hai hồ sen đối xứng. Nước trong vắt, cá tung tăng bơi lượn, hoa nở rất đẹp. Song Ngư rất thích chạy ra ngắm, đổ thức ăn cho cá ăn, ngắm tụi nó lượn thành đàn.
Buổi chiều, lớp 12S có buổi học tăng tiết. Mấy tiết học này nhằm bổ sung thêm kiến thức, giải bài tập để chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới. Thiên Bình, Xử Nữ và Bạch Dương chọn ban xã hội, đám còn lại ban tự nhiên nên giờ giấc đi học tăng tiết cũng khác nhau.
Học xong bốn tiết, trời cũng dần sẫm màu. Vì đã học nguyên buổi sáng mà buổi chiều còn phải đạp xe đến trường ôn luyện, trông đứa nào cũng mỏi nhừ. Nhưng biết sao được, ôn thi đại học thì phải thế, phải bỏ ra nhiều công sức thì mới thành tài được.
Đám học sinh học xong liền dẹp tập vở, phóng ra ngoài cửa.
-Đi ăn không mọi người, chỗ mình mới mở quán lẩu ngon lắm!
-Được đó, để mình gọi đám xã hội đến!-Bảo Bình gật đầu ngay tắp lự, cô lục cặp lấy điện thoại ra.
Bên cạnh, Cự Giải thở dài nhìn mấy ông thần trông còn sung sức lắm, chạy nhảy giỡn hớt. Tụi nó đánh lộn vờn nhau ngay trước sân, chả để ý hình tượng gì sất. Nhân Mã vung nắm đấm vào mặt Kim Ngưu rồi ngoác miệng cười ha hả. Ngưu sức yếu hơn, không làm gì được nên tức lắm. Rồi bỗng, nhân lúc thằng này còn ngửa mặt lên trời mà ngoác miệng cười, Kim Ngưu bước tới rồi... đẩy Nhân Mã xuống hồ sen.
Song Ngư thấy cây bông sen cô hết mực yêu quý gãy cành, nước hồ bắn lên tung toé mà cả người lạnh đi.
-Nhân Mã!!!...
Tiếng hét vang lên tận trời, làm giật mình chú chim nhỏ trên bầu trời đang trên đường về tổ.
3. Chuyện trao giải
Xử Nữ úp tờ giấy thi môn Toán vào mặt, khóc không thành tiếng.
Thiên Bình nuốt nước bọt cái ực nhìn con điểm chỉ không phẩy hai lăm nữa là mười của Xử Nữ mà cảm thấy ghen tỵ. Cô vỗ vai bạn trấn an:
-Bao nhiêu đây điểm có người mơ còn không được, cậu khóc lóc gì chứ!
-Sao không, hồi học kì một mình vì sơ suất mà bị tên Ma Kết lớp 10A1 vượt điểm, nên đã tự thề với lòng mình kì hai này sẽ cố gắng hơn, vậy mà huhu! Kiểu gì Ma Kết cũng điểm tuyệt đối cho xem! Hắn ta sao mà giỏi thế không biết...
Thiên Bình thở dài:
-Sao mà cậu tiêu chuẩn cao thế, với mình chỉ cần điểm ổn là được rồi mà.-Thiên Bình mỉm cười nhìn mấy con điểm của mình, dù không quá xuất sắc nhưng cô vẫn rất tự hào, môn Toán cô không giỏi lắm nên được tám điểm là đã rất mừng rồi.
Lễ tổng kết cuối năm, theo thông lệ trường sẽ trao giải thưởng cho ba học sinh xuất sắc nhất mỗi khối. Lớp mười năm nay có điểm bình quân rất cao, cạnh tranh rất khốc liệt, nhưng người đứng đầu thì chưa bao giờ đổi chủ. Ma Kết là học sinh xuất sắc nhất khối mười, đứng thứ nhì là Xử Nữ.
Cô lên bục trao giải, phải đứng cạnh Ma Kết, bên ngoài mỉm cười nhưng trong lòng buồn như mít rụng. Thầy hiệu trưởng trao giải cho từng người, đến lượt Xử Nữ, thầy niềm nở:
-Em giỏi lắm, nhớ cố gắng hơn nhé!
-Dạ không ạ, em vẫn còn kém bạn bên cạnh nhiều lắm.-Xử Nữ ủ rũ lắc đầu.
Ma Kết ở bên cạnh không nói gì. Sau khi trao giải xong xuôi, ba bạn sẽ về chỗ ngồi cũ. Xử Nữ vừa định nhấc chân bước đi thì bỗng phát hiện Ma Kết đi trước một bước rồi quay đầu lại, nở một nụ cười nửa miệng gợi đòn.
Xử Nữ cứng người, tên này là đang muốn chọc tức cô à? Thật là điên tiết lên được!
Cô vừa hậm hực về chỗ vừa thầm nghĩ, cũng may năm lớp mười này không học chung với hắn ta, hy vọng năm sau cũng như thế, chứ gặp phải cái bản mặt nhởn nhơ gợi đòn ban nãy, chắc cô hộc máu mà chết mất thôi.
4. Chuyện ban đêm
Đồng hồ đã điểm hai giờ sáng, không gian tối om tĩnh mịch, chỉ có mấy ngọn đèn trong các trại lớp hắt ra. Hội trại xuân về đêm tắm mình trong sương giăng lạnh lẽo.
Cự Giải chợp mắt được một tiếng rồi mơ màng tỉnh dậy, thấy các bạn cũng đã ngủ, chỉ có mấy thằng con trai vẫn đang chơi game điện tử kịch liệt. Cô chép miệng, tần ngần xoa xoa hai bàn tay. Cô muốn đi vệ sinh, nhưng đường đi thì rất tối. Thêm chuyện của Song Ngư vừa xảy ra nên cô sợ lắm, lại không thể nhờ vả bọn con trai.
May sao lúc này Bạch Dương cũng tỉnh giấc, cô vỗ ngực tự tin sẽ bảo vệ cho Cự Giải, sẽ không để thằng nào dám xớ rớ lại gần cô. Hai cô nàng đi cùng nhau tới nhà vệ sinh, không gian tối đen như mực. Cự Giải có Bạch Dương đi theo nên yên tâm hơn hẳn.
Rửa tay xong xuôi, cô đi ra chỗ Bạch Dương đang đứng đợi. Giữa không gian yên tĩnh như thế, bất chợt vang lên một tiếng động cách đó không xa.
Bạch Dương bỗng đờ người, cô nắm tay Cự Giải, mắt nhìn về phía đó. Qua ánh đèn trước sân trường rọi vào, cô nhìn thấy một hình người màu đen dựa lên bức tường, u ám giữa màn đêm.
-Ma!!!
Bạch Dương sợ hãi hét lên, nấp sau lưng Cự Giải. Giải nuốt nước bọt run rẩy, nắm tay Bạch Dương chầm chậm bước đến. Mặc cho Dương níu tay muốn chạy đi, cô vẫn nhẹ nhàng đến gần, lấy ánh sáng hắt ra từ điện thoại soi rọi.
Hoá ra chính là hình nhân mà thầy Thành vẫn hay dùng cho lớp Quân Sự tập bắn súng.
-Trời ơi, làm mình đứng cả tim luôn, hu hu hu!!
Cự Giải ngơ ngác nhìn Bạch Dương vuốt ngực, cảm thấy không thể hiểu nổi. Bạch Dương đường đường chẳng ngán thằng nào mà lại sợ ma ư?
5. Chuyện diễn kịch
Môn Ngữ Văn lớp mười có văn bản Tấm Cám, cô giáo đã chia lớp thành hai nhóm chọn một phân đoạn để diễn kịch, nếu cô thấy hay sẽ cộng điểm cho bài viết sắp tới.
-Tao muốn diễn vai Tấm!-Bạn Linh San gào lên.
-Còn tao sẽ diễn vai hoàng tử!-Thiên Yết vỗ ngực, sau đó quay qua.-Còn mày thì sao Kim Ngưu?
-Sao cũng được, miễn là hay hay cho nhóm mình được cộng điểm, chứ tao sợ tao bị liệt môn Văn quá mày!
-Chán mày!
-Mình cũng muốn diễn Tấm nữa, mình không thích mấy vai khác đâu!
-Tớ vai Cám!
-Tớ vai Tấm!
-Không, vai Tấm là của tao!
Bọn con gái gào lên, kẻ tranh người cãi, quyết giành giật lấy vai chính cho bằng được. Kim Ngưu chép miệng, bản thân đã yên phận với vai... con gà giúp Tấm tìm xương cá bống.
Bạn lớp trưởng thấy tình hình có vẻ không ổn, vai Tấm đắt khách quá, rần rần cả buổi mà vẫn chưa chọn được người nào. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cậu quyết định chơi trò bốc thăm, ai bốc trúng vai nào sẽ phải diễn vai đấy, không được mè nheo đòi đổi lại.
...
Buổi diễn kịch.
Trên bục, Kim Ngưu cầm cây gậy bay vào như một cơn gió, cậu thấy có người ngồi khóc rưng rức, liền nhẹ nhàng cất giọng:
-Tại sao con khóc?
Thiên Yết ngẩng đầu lên, khóc hu hu dù không có giọt nước mắt nào, cậu chỉ vào hai cái thúng nhỏ, giọng đầy ấm ức:
-Dì con bắt phải nhặt thóc ra thóc, gạo ra gạo, rồi mới được đi xem hội, hu hu Bụt ơi, con khổ quá, sao số con lại hẩm hiu thế này!!!
6. Chuyện tăng ca
Bảo Bình mở cơm hộp ra, hôm nay có cá ngừ và dưa chuột. Mặc dù không phải món cô thích nhưng Bảo Bình ăn rất ngon, bụng đã reo từ chiều đến giờ rồi.
Cô biết làm bác sĩ rất cực khổ, nhất là trong tình cảnh này, dịch bệnh hoành hành, bệnh nhân mỗi lúc một tăng lên, bác sĩ như cô phải hết mực cố gắng. Cô cố gắng ăn thật nhanh để tiếp tục làm việc, mắt nhìn theo một chiếc xe cấp cứu từ ngoài chạy vào, lại có thêm bệnh nhân mới.
Mỗi lần nhìn thấy người ta chuyển vào bệnh viện, lòng cô lại thắt đi.
Bất chợt, tin nhắn điện thoại rung lên.
<Bảo Bình, anh có làm món mì xào em thích để ăn khuya, lát nữa anh sẽ đến bệnh viện nhờ người ta giao cho em nhé!>
<Cố gắng lên, Bảo Bình!>
Bảo Bình đọc xong, mắt bỗng dưng ngập nước, sống mũi cay cay. Cô rơi nước mắt khóc sụt sùi, nhắn tin trả lời lại Song Tử:
<Vâng, cảm ơn anh!>
Cô cất điện thoại, nhai cho xong muỗng cơm cuối cùng rồi uống nước đứng dậy tiếp tục làm việc. Nhưng cô không còn mệt mỏi đuối sức nữa, bởi vì cô biết bản thân không được vì khó khăn mà chán chường từ bỏ. Bởi vì cô biết, còn có người yêu thương và quan tâm cô nhiều lắm.
Anh sẽ bảo vệ em, còn em sẽ bảo vệ mọi người.