[12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

Chương 71




Sáng sớm chủ nhật, nắng chưa tỏ đến chân tường, sương vẫn chưa phai, mà người đã lục tục đến rôm rả.

Đằng xa là đội dân vũ, được huấn luyện kĩ lưỡng để khuấy động không khí. Bên kia là nơi các tuyển thủ làm ấm cơ thể. Những ai không liên quan đều kéo nhau lên khán đài, tìm một chỗ thích hợp nhất, vừa gần sân vừa tránh được nắng chói.

Nội dung thi đấu đầu tiên là tốc độ năm trăm mét nam. Sư Tử sẽ đại diện lớp tham gia, những tên kia thì ngồi tán dóc đợi tới lượt xướng tên cho các nội dung kế tiếp.

Bạch Dương muốn sang cổ vũ, nhưng ngặt nỗi chỉ một chốc sau đã phải đến lượt cô thi đấu, nên cô đành ở bên khu vực dành cho nữ, dõi mắt ra xa, lách qua hàng chục người đông đúc để tìm đến Sư Tử. Không biết là vô tình hay cố ý, cậu quét mắt qua, rất nhanh phát hiện ra cô. Bạch Dương cứng cả người, không nghĩ đến việc nhìn lén bị bắt gặp thế này, lập tức quay đi.

Trong lớp có thể một chín một mười với Nhân Mã, nhưng khi ra thi đấu với các lớp khác, Sư Tử không có đối thủ. Ngay từ những bước chạy đầu, cậu đã bỏ xa các vị trí khác, khoảng cách giữa cậu và thứ hai mỗi lúc một lớn. Sư Tử chạy vòng quanh sân trường, xé toang dải băng, ngẩng mặt dưới ánh mặt trời rạng rỡ. Mặc dù ở rất xa, nhưng cậu ta vẫn nghe thấy tiếng vỗ tay rất lớn, kèm theo tiếng hét của lớp phó Xử Nữ.

-Quào, nghe nói Anh Minh lớp a6 chạy rất nhanh, không ngờ mày lại vượt qua nó hay thật!

-Không tin tưởng tao hả mày!-Sư Tử vờ quạo, đánh nhẹ vào vai Kim Ngưu rồi bật cười khanh khách.

-Tiếp theo là gì vậy?

-Một trăm mét nam, Nhân Mã phải không?

-Ờ!

Nhân Mã đặt chai nước khoáng đã cạn gần hết xuống, đứng dậy ra sân. Tranh thủ lúc thầy Trung còn dài dòng văn tự, cậu ngẩng đầu nhìn lên khán đài, vì đã biết trước nên rất nhanh nhận ra chỗ ngồi của đám con gái cùng lớp. Cậu nhìn thấy Song Ngư. Cô đội chiếc mũ lưỡi trai màu xanh, tay cầm chai trà xanh đặt trên đùi, thi thoảng cười nhẹ khi bên cạnh là Bảo Bình cùng Thiên Bình đang tán dóc rất xôm tụ. Song Ngư đang nhìn về phía cậu. Nhận ra được cậu cũng đang nhìn về phía bên này, cô giơ tay thành nắm đấm, tỏ ý cố lên.

Nhân Mã cười rất tươi, cũng giơ tay y như vậy. Tinh thần cũng vì vậy mà đạt đến mức cao nhất, Nhân Mã cực kì tự tin bước tới vạch xuất phát.

Thiên Bình nhìn thấy toàn bộ màn giao tiếp của hai người, cười hì hì khuých vai Song Ngư:

-Chà, hai người có gì với nhau không đấy?

Song Ngư mỉm cười:

-Không có gì đâu.

-Xạo quá. Ánh mắt hai người nhìn nhau, tình ý rõ ràng như vậy.-Thiên Bình nghiêng đầu, chậm rãi nói.

Song Ngư khựng cả người, không nghĩ đến Thiên Bình lại tinh ý như vậy. Cô cắn môi, hai tay xoa xoa thành chai trà, mắt dõi theo bóng dáng cậu.

-Mình thích mọi chuyện diễn ra tự nhiên. Đến khi tình cảm đủ lớn, mình nhất định sẽ nói cho cậu ấy biết!

...

Mặt trời chậm chạp vươn lên bầu trời, nắng đã bắt đầu gắt gao hơn. Bầu không khí sân vận động cũng vì vậy mà khí thế hùng hục, rất nhiều nội dung đã diễn ra. Nhân Mã tiếp bước Sư Tử đem về hai huy chương vàng, nhưng ở nội dung chạy tiếp sức, có lẽ vì cậu và Sư Tử đã mất sức nên lớp chỉ về thứ ba.

Ở mảng nữ, Bạch Dương đoạt huy chương bạc, đối thủ của cô là Hoà Diệp lớp a4. Cô ấy đã luyện điền kinh từ hồi tiểu học, và là cái tên đắc lực nhất của đội tuyển thể thao của trường. Thua Hoà Diệp là một việc không có gì đáng phải thất vọng, Bạch Dương vui vẻ khoe chiếc huy chương, dưới tiếng cổ vũ rầm đùng như pháo nổ từ đám con gái cùng lớp.

Song Ngư nhìn đồng hồ, sắp đến giờ thi đấu cầu lông rồi.

Cô rời ghế khán đài, đi xuống sân vận động khu vực cầu lông. Cô đi ngang qua khu vực điền kinh, mắt tự động tìm mấy cậu cùng lớp.

Trông thấy Song Ngư, Nhân Mã liền chạy ra.

-Cậu thi đấu sao?

-Ừa, sắp tới mình rồi.-Song Ngư gật đầu.-Cậu còn một nội dung cuối thôi đúng không, cố lên nhé!

Song Ngư mỉm cười, gật đầu rồi tỏ ý muốn rời đi. Cô vừa quay người, cậu đã nhanh hơn một nhịp, nắm lấy cánh tay cô.

-À phải rồi!

Song Ngư hơi nhướn mày. Nhân Mã không nhìn thấy sự khó chịu trên gương mặt cô, nhưng vẫn rút tay về.

-Lát nữa thi xong, gặp riêng mình một chút đi?

Song Ngư hơi bối rối, trong lòng bỗng có chút hy vọng xa xôi. Cô gật đầu, ừ nhẹ rồi rời đi.

Không biết có chuyện gì, nhưng hẳn là quan trọng lắm. Bởi vì cô đã nhìn thấy trong đôi mắt Nhân Mã đầy hân hoan. Ánh mắt ấy khiến lòng cô xáo động, hết thảy đều vì cậu mà nhảy nhót không yên.

Song Ngư không có kinh nghiệm thi đấu, kĩ năng cầu lông so với mặt bằng chung trong trận đấu chỉ ở mức trung bình. Ở vòng đấu loại đầu tiên, cô gặp một đối thủ nhỉnh hơn cô đôi chút, hai bên giằng co rất lâu.

Cuối cùng, Song Ngư thua sát nút một điểm. Ai nấy đều tiếc hùi hụi, nhưng cô cũng chẳng quan tâm mấy.

Bởi vì hiện tại tâm tư cô đều đang dồn hết về một nơi.

Gần mười một giờ trưa, đã gần hết nội dung thi đấu. Tụi con gái trên khán đài cũng xuống sân vận động. Xử Nữ đã sớm chuẩn bị một thùng xốp đá ướp nước lạnh, mà không ngờ vừa mới đến kiểm tra thử, sớm đã không còn một chai nào. Tụi cô cũng cổ vũ muốn khản cả cổ họng, cũng cần uống nước chứ. Xử Nữ ngẫm nghĩ, rồi rút tiền quỹ ra, mua thêm mấy chai nước ngọt nữa.

-Căn tin đóng cửa rồi Xử!

-Vậy phải ra ngoài mua rồi!

-Hay là lớp mình đi ăn đi?

-Không được,... tao không đi nổi nữa...-Kim Ngưu ngã ngồi trên mặt đất, nói cũng không ra hơi.

-Chán mày!

-Để mình đi mua nước cho, tiệm bách hoá cũng gần đây, đạp vài vòng xe là tới.-Nhân Mã nhận tiền từ lớp phó, nhún chân chạy đi.

-Má, thằng này không biết mệt à?

-Còn nói nữa hả, đâu phải ai cũng như cậu!-Bảo Bình lấy chai trà rỗng đập nhẹ vào lưng Kim Ngưu.

Bạch Dương cũng mệt, cô kiếm ghế ngồi, nước đã hết nên nhai luôn cả đá. Bất chợt, một bàn tay đặt nhẹ lên vai, Bạch Dương quay lại, phát hiện có người đã đến đằng sau từ lúc nào không hay.

-Hoà Diệp!

-Chào cậu.

Bạch Dương đứng dậy lịch sự bắt tay, mà sự xuất hiện đột ngột của Hoà Diệp cũng nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám còn lại. Có lẽ cô còn thi đấu nhiều nội dung khác, nên bây giờ mồ hôi vẫn còn đọng trên trán, bết lên mái tóc đen nhánh. Mặc dù vậy, gương mặt cô vẫn rất sáng sủa, vầng trán cao, rất tinh anh.

-Lúc nãy cậu làm mình bất ngờ lắm đó, sao đó giờ mình chưa thấy cậu trong đội tuyển nhỉ?

-Mình không có ý định vào chuyên nghiệp!-Bạch Dương cười hì hì đáp.-Mình chạy cho vui thôi!

-À, tiếc thật đó, đội tuyển lại bỏ lỡ cậu lâu như vậy mà không biết. Hay là cứ tham gia đi, năm sau ôn thi đại học, không có thời gian rèn luyện sức khoẻ nữa đâu.

-Cậu tham gia cũng được đó Bạch Dương!

-Để mình suy nghĩ đã...-Cô chần chừ đáp.

-Hoà Diệp, định lôi kéo người thế chỗ mình sao?

Ma Kết bất ngờ lên tiếng, câu nói của cậu khiến cả bọn quay sang nhìn chằm chặp.

Hoà Diệp chớp mắt, cũng không phủ nhận.

-Đúng đấy, Bạch Dương rất có tiềm năng, nếu được rèn luyện bài bản, có khi còn hơn cả mình.

-Là sao vậy, lớp trưởng nói gì, mình không hiểu?-Bạch Dương nhíu mày.-Thế chỗ cái gì? Hai người biết nhau sao?

Ma Kết chưa kịp lên tiếng, Hoà Diệp đã nói trước:

-Cậu ta là hàng xóm của mình. Không thân thiết lắm, nhưng cũng gọi là có quen biết. Cũng không giấu gì, năm sau mình ra nước ngoài du học, không được ở đây nữa. Không được tham gia đội tuyển nữa...

-Ra là vậy sao?

-Cậu đi thật đấy à?-Ma Kết hỏi lại lần nữa.

-Biết làm sao được.-Hoà Diệp nhún vai.-Cũng muốn phản đối lắm, nhưng không thể. Phải chi cũng như cậu thì đâu cần có suy nghĩ gì nữa.

Im lặng một chút, cô mỉm cười:

-Mình phải về với lớp rồi, Bạch Dương cậu cứ suy nghĩ nhé! Tạm biệt!

-Chào cậu!

Hoà Diệp cười rất tươi, cô chạy về lớp, dưới ánh nắng mặt trời gần trưa, dường như năng lượng toả ra từ cô gái này vẫn không hề thuyên giảm.

Xử Nữ từ nãy đến giờ vẫn không nói câu nào, chớp mắt bất an, trong lòng cứ suy nghĩ mãi về câu nói của Hoà Diệp lúc nãy. Cô ấy nói như vậy là có ý gì nhỉ... lòng cô không hiểu sao lại hoá hoang mang, có cảm giác mọi thứ đều ngoài tầm tay với, có thể nhìn thấy, nhưng không sao nắm bắt được.

Song Tử có điện thoại, cậu cài chuông điện thoại rất khí thế hùng hổ, làm cả lớp giật cả mình. Song Tử lôi điện thoại ra, là Nhân Mã gọi.

-Sao đó?

Song Tử nhận điện thoại, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng trầm trầm của một người đàn ông lớn tuổi.

...

Nhân Mã lấy xe đạp, ra cổng. Vừa mới ngồi lên yên, chưa kịp đạp, một tiếng hét thất thanh vang lên chói tai. Trên vỉa hè cạnh cổng trường, một cô gái mặc đồng phục ra sức ghì chặt tay giữ lấy chiếc cặp màu thiên thanh, nó đang bị một tên đàn ông cao tầm trung kéo đi không thương tiếc.

An sợ hãi kêu lên:

-Cướp!

Nhân Mã lao đến, rất chuẩn xác cho tên cướp một cú đá thẳng mặt. Hắn bị đập mạnh vào hàng rào cổng trường, nhưng tay thì vẫn níu chặt lấy chiếc cặp. Cậu tức giận sấn tới, đánh thêm một cú nữa, rồi lật người khoá tay hắn ra sau, dễ dàng khống chế.

An thất thần, ôm khư khư chiếc cặp trong ngực, trân trân nhìn cảnh tượng trước mặt. Có người đã gọi cảnh sát, Nhân Mã liền bàn giao cho họ, còn được tán thưởng rất nhiều. Cô nuốt một ngụm nước bọt lấy lại bình tĩnh, nhìn xung quanh, thấy xe đạp của Nhân Mã nằm chỏng chơ giữa đường, cặp cũng bị văng ra. An bước tới dựng xe Nhân Mã lên, lấy cả cặp, rồi lại nhìn thấy gần đó, là một tấm ảnh cũ kỹ.

Không biết có phải từ cặp Nhân Mã rơi ra không, An vẫn nhặt lên.

Xong xuôi chuyện, Nhân Mã quay lại.

-Cảm... cảm ơn cậu nhiều...!-An không dám nhìn thẳng vào mặt Nhân Mã, sượng sùng mở lời.

Nghe nói người này có mối quan hệ rất tốt với Song Ngư. Hẳn là cậu ta cũng biết cô và Song Ngư ghét nhau thế nào.

-Không có gì đâu!

Nhân Mã cười hào sảng, nhấc chân nhảy lên yên xe.

An thở dài:

-Nghe nói cậu với Song Ngư thích nhau, không nghĩ là cậu lại giúp tôi như vậy. Dù sao thì cũng cảm ơn rất nhiều!

Nghe đến cái tên ấy, mắt Nhân Mã liền sáng rỡ lên.

-Ai nói cậu vậy?

-Không phải sao. Tự thấy thôi, cái con bé đó tính tình vốn khó gần, nào có nói chuyện với thằng nào lâu bằng cậu!

-Cũng phải ha.-Nhân Mã ngẫm thấy những lời cô ta nói đều có lý, tự gật đầu rồi toe toét cười, tâm trạng cực kì vui vẻ, rất tự nhiên nói.-Thật ra ấy, tôi với Song Ngư quen nhau lâu rồi!

-Hả...?

Nhận ra mình có hơi nhiều lời, cậu phe phẩy tay:

-À thôi, chắc cậu cũng không hứng nghe, tạm biệt, tôi phải đi rồi!

Nhân Mã đạp xe chạy ra đường lớn, khoảnh khắc ấy kéo dài trong vài giây ngắn ngủi. Trong vài giây đó, Ngọc An đã muốn kêu lên, đưa cho cậu lại bức ảnh. Nhưng nỗi căm ghét vốn ăn rễ sâu trong lòng đã ngăn không cho cô lên tiếng. Cô chậm chạp lấy bức ảnh ra, cẩn thận nhìn. Liệu có phải hai đứa bé ấy chính là Nhân Mã và Song Ngư không? Ngọc An đảo mắt một vòng, rồi lại bỏ vào cặp.

Cô bước ra, vẫy tay gọi một chiếc taxi. Nhưng chủ nhật người người đổ ra đường, không dễ bắt xe một chút nào. Cô đứng đợi một lúc, bên cạnh có hai cô nữ sinh đi ngang qua.

-Đáng sợ thật!

-Cậu có biết cậu ta không?

-Biết chứ, học sinh lớp S thì nổi lắm. Nhân Mã đó!

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Ngọc An nổi máu hiếu kỳ quay sang:

-Này, có chuyện gì vậy?

-Ngã tư đường bên kia đó, hơi xa nên chắc cậu không thấy. Một chiếc xe hơi vượt đèn đỏ, tông vào nam sinh trường mình! Cậu có biết lớp 11S không, nam sinh đó chính là Nhân Mã!