[12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

Chương 57




Một câu nói, đã nhanh chóng đảo ngược tình thế.

Hồng đứng trơ người mất cả lúc để kịp tiêu hoá những gì mà Giải vừa nói. Cô không có nghe lầm chứ, rõ ràng lúc trước, anh Yết nói không hề thích cô ta cơ mà?

-Cậu đừng có mà...-Hồng tức giận đáp lại, nhưng ngay cả bản thân cũng không làm chủ được, cơn uất ức làm vặn vẹo cả lời nói.

-Sao, ý cậu là gì?

-Ý tôi là cậu đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày đấy!-Hồng tức giận đáp.-Cậu đừng tưởng là tôi không biết, anh ấy đã từng từ chối cậu, giờ lại còn mặt dày nhận vơ, trần đời chưa thấy ai như cậu!

Cự Giải thấy tổn thương, lần đầu tiên bị bêu xấu giữa chốn đông người như vậy. Dù gì đi nữa thì chuyện Yết từ chối cô là có thật, và Hồng đã lớn tiếng vạch ra chuyện ấy giữa đám đông. Giải hoang mang lo sợ, không dám nhìn xung quanh, bên tai văng vẳng tiếng bàn tán xôn xao. Cô rất nhát gan, không chịu được những cảnh như thế này, cổ họng bỗng nghèn nghẹn, nhất thời không biết phải đáp trả ra sao.

Bảo Bình thấy bạn mình bị thất thế rồi, định chạy ra giúp cô. Cự Giải thấy vậy liền kín đáo nhăn mặt lắc đầu. Làm thế thì càng bị cô ta cười vào mặt, cãi không lại liền dựa vào bạn bè tìm cứu cánh.

-Nhận vơ? Cậu đang soi gương mà nói sao?

-Cái gì?

-Tôi là đang nói cậu, đồ thích nhận vơ!

Hồng nghiến răng, sấn tới giơ cánh tay phải lên, lửa giận ngùn ngụt thôi thúc cô phải tát vào gương mặt của cô ta mới hả giận. Cự Giải trong một khoảnh khắc sợ điếng cả người, nhưng nhanh chóng vươn tay ra đỡ lấy. Nhịp thở của cô không còn đều đặn nữa, cô nắm chặt lấy cổ tay Hồng, cố giữ lấy bình tĩnh. Cự Giải bày ra điệu bộ ngạo nghễ và tự tin, đẩy người Hồng ra khỏi mình:

-Chẳng hay đâu!-Cự Giải nhếch môi cười nhạt nhẽo, cuối cùng không muốn đôi co thêm nữa, đành đế thêm.-Không rảnh để nói chuyện với cậu nữa, mình về với lớp đây, chào nhé!

Cự Giải quay lưng, cơn tức giận trong lòng cuối cùng cũng được dập tắt. Nhưng cô vẫn là chưa thoả mãn, chậm rãi quay đầu, liếc nhìn Hồng, bỏ lại một câu:

-Đừng tự hạ thấp mình như vậy!

Cự Giải lững thững rời khỏi đám đông, cô thoáng nhìn thấy cách đó không xa, Bảo Bình giơ giơ tay cười muốn híp cả mắt. Giải ngượng ngùng cười đáp lại, trời mới biết cô đã sợ hãi đến mức nào. Khi đã tách khỏi đám đông rồi, không hiểu nghĩ gì, cô liền chạy ùa đi, va cả vào Thiên Yết đang bê thùng kem về lớp, cậu còn chưa kịp nhả nửa chữ thắc mắc thì đã biến đi đâu mất. Giải chạy vào nhà vệ sinh, nhìn khuôn mặt của mình trong gương, vừa hưng phấn mà cũng vừa lo sợ. Má ơi, cuối cùng con cũng đã làm được rồi!

...

Buổi sáng hôm nay có rất nhiều điều vui, Bạch Dương ngay từ đầu đã ngắm nghía nhiều chỗ có thể đi chơi được, liền rủ đám bạn đi cùng. Riêng Song Ngư lại từ chối, cô nàng muốn ở lại trông trại. Dương biết bạn mình không thích ra ngoài dạo chơi nên không ép, liền cùng mọi người đi thăm quan các khu vực xung quanh. Có nhiều trại đầu tư rất hoành tráng, hơn hẳn trại lớp cô, vác vào cả cây neo treo trước cổng trại, bông hoa bay phấp phới. Thời điểm này nắng đã vượt lên trên tán cây phượng cao nhất, rải từng hạt nắng chói chang xuống mặt đất. Bạch Dương dạo chơi, nhìn thấy cổng trại 12a10 có bày giấy đỏ ra liền sáp lại.

-Đây là gì thế ạ?

-Lớp chị có mở bói toán đó, em có muốn xem thử không?

Chị gái bước ra niềm nở đáp, còn chưa kịp để Bạch Dương đồng ý đã vội soạn giấy bút ra. Dương ngần ngừ trong giây lát, rồi quay qua hỏi ý kiến cô bạn bên cạnh:

-Sao Xử Nữ, thử không?

-Tốn bao tiền ạ?

-Miễn phí mà!

Nghe thấy hai chữ đó, mắt Xử Nữ liền sáng rỡ lên, gì chứ không phải mất tiền thì ngại gì mà không thử. Cô liền đồng ý, theo lời tiền bối lớp trên liền điền ngày sinh của mình vào ô vuông của tờ giấy màu đỏ. Gấp lại làm tư, Xử Nữ bỗng đăm chiêu nghĩ ngợi, lặng lẽ rút thêm một tờ giấy nữa, điền ngày sinh của Ma Kết vào rồi nhanh tay gấp lại rồi chồng hai tờ giấy lên nhau để Dương không phát hiện. Chị gái nhận lấy, lấy mực đen hí hoáy viết. Mà hai cô cũng rất hiểu ý, quay đi không dám nhìn, để cho nó hồi hộp không phải hấp dẫn hơn sao.

Xử Nữ chủ động nhận lấy mấy tờ giấy kết quả, lật kiếm tờ giấy của Bạch Dương rồi trao cho cô, làm như không nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của cô nàng. Nhưng Dương cũng không quan tâm nữa, cô liền mở tờ giấy, cẩn thận đọc dòng chữ nắn nót đẹp đẽ:

"Kiềm chế tính tình nóng nảy, mọi việc đều sẽ êm xuôi"

Bạch Dương đưa ngón tay lên cằm, không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Không lẽ trước giờ cô quá nóng nảy rồi hay sao, Bạch Dương cô đâu có thấy thế.

Xử Nữ lỏn lẻn mở tờ giấy của mình ra, trầm ngâm nhìn dòng chữ.

"Nước mắt đi đôi với kiêu ngạo"

Xử Nữ nhìn xong mà hoá ngơ ngẩn. Cô nuốt vào một bụng hoang mang, nhất thời chẳng thể hiểu được. Nó mơ hồ quá, cô đọc lại thêm lần nữa nhưng cũng không rõ. Xử Nữ nhăn mày, uầy, chỉ là bói toán thôi mà, tin hay không là tuỳ cô chứ. Huống hồ cô còn không hiểu, thì làm gì xét đến chuyện tin được hay không. Xử Nữ nhoẻn miệng cười, đóng giấy lại, khoác tay Bạch Dương trở về trại lớp. Lúc này cả bọn đang ăn kem, hàn huyên tán gẫu cùng nhau. Thấy lớp trưởng Ma Kết đang xem lại lịch trình cho ngày hôm nay, cô mới sực nhớ ra tờ giấy bói toán còn chưa mở ra xem. Đợi khi Bạch Dương nhảy sang tụi con trai rồi, cô mới len lén rút từ trong túi áo, cẩn thận mở ra, tim bỗng hẫng mất một nhịp.

"Phàm là thứ gì hoàn hảo đều sẽ không tồn tại được lâu"

-Cậu sao vậy? Cảm nắng à?

Thiên Bình xúc kem trao cho bạn thân, rồi nhíu mày khó hiểu nhìn cô bạn bỗng thất sắc mặt mày. Cô hoảng hốt nhổm người ngồi dậy xích lại gần Xử Nữ, còn cẩn thận đặt tay lên trán thăm dò, quái, rõ ràng là có bị gì đâu. Xử Nữ gỡ tay cô xuống, lắc lắc đầu mỉm cười:

-Mình không có gì đâu, à, mình phải lên văn phòng rồi, cô Thảo gọi, lát gặp sau nha!

Không đợi Thiên Bình đáp lại, cô vội đứng dậy xỏ giày chạy đi. Không nghĩ nhiều, cô lập tức xé tờ giấy ra thành trăm mảnh, vứt vào thùng rác, cố tống khứ cái dòng chữ ấy ra khỏi đầu. Chị ấy... chị ấy viết như vậy là có ý gì? Ma Kết hoàn hảo, cô biết, cậu ấy cái gì cũng giỏi, từ trí thông minh vượt bậc đến ngoại hình xuất sắc. Nhưng mà "không tồn tại được lâu" của chị ta là có ý gì, Xử Nữ bỗng thấy rợn cả người, liền ôm đầu cắn môi. Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.

Từ xa, cô đưa mắt nhìn về cổng trại lớp mình, nơi đó tụi con trai vẫn đang ngồi hàn huyên giỡn hớt. Ma Kết ngồi giữa vẫn giữ điệu bộ cà lơ phất phơ bất cần đời, lâu lâu nhếch môi cười hưởng ứng. Xử Nữ lặng lẽ nhìn, không, nhất định là sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy đến cả. Tên Ma Kết ấy nhất định tốt số, sẽ chẳng có chuyện gì đâu.

...

Đám con trai ra cổng trường nhận thức ăn, trưa nay lớp trưởng gọi mười hai phần cơm kèm theo trà xanh giải nhiệt.

Trên đường về đến trại, Sư Tử gặp Thảo Ly ở trại lớp cô ấy. Song Tử chớp mắt, không nói không rằng liền giành lấy mấy hộp cơm trên tay Sư Tử, ngầm cho tên này rảnh tay để đi chơi với bạn gái. Ly rất hiểu ý, gật đầu mỉm cười hoà nhã tỏ ý cảm ơn Song Tử. Sư Tử tần ngần nhìn lũ bạn huých vai mình, cười hềnh hệch rồi lần lượt chạy đi mất, rồi lại nhìn Ly. Cô ấy muốn đi chơi với Sư Tử, nhưng mà cậu thì không muốn. Tuy nhiên cậu lại chẳng biết từ chối bằng cách nào.

-Trại các lớp tiền bối rất đẹp, cậu có muốn đi thăm quan không?

Không đợi cậu trả lời, cô đã mỉm cười bước đến, khẽ khàng nắm lấy tay cậu, thong dong bước đi. Dưới ánh mặt trời ấm áp ngày xuân, nụ cười dịu dàng của cô càng trở nên rạng rỡ hơn bao giờ. Sư Tử đã từng rất yêu mến nét cười ấy. Ngay từ những ngày đầu năm, cái sự xinh đẹp của cô đã làm cho cậu thấy quyến luyến, đối với một cậu thiếu niên mười sáu tuổi mà nói, giống như làn cỏ non lần đầu nếm trải sự trong lành của nắng tươi. Cậu thích cô hay không, chính cậu còn không rõ, chỉ biết cậu đã thầm yêu mến sự xinh đẹp của cô, sự dịu dàng của cô, tất thảy đã làm tâm hồn bồng bột non dại của cậu lần đầu cảm thấy mình lay động.

Nhưng mà dần dà, nắng chói chang quá sẽ khiến cỏ không chịu được mà héo úa đi. Thảo Ly vẫn đẹp như thế, vẫn ngọt ngào như thế, nhưng đối với cậu không còn được như ngày đầu nữa. Sự ngọt ngào của cô làm cậu thấy chán nản, giống như cổ họng gắt gao khi ngậm phải một viên kẹo đường ngọt quá mức. Điều ấy làm cậu nảy sinh cảm giác có lỗi, cứ như mình là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Nhưng rõ ràng từ trước tới giờ, cậu chưa từng bước qua ranh giới bạn bè với cô ấy, vậy nên có lùi lại, cũng chẳng phải là tội lỗi gì ghê gớm lắm. Sư Tử đã nhiều lần trăn trở như vậy, càng ngày càng đâm ra khó xử mỗi khi gặp Thảo Ly, vậy nên cậu đã tránh mặt cô ấy, khi có thể.

Nhưng mà Thảo Ly dường như không nhận ra sự kì lạ đó, vẫn dịu dàng đối với cậu. Điều này càng làm cậu thấy khó xử hơn bao giờ hết. Cậu muốn nói rõ ràng với cô, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Hơn nữa Thảo Ly cũng chưa từng nói thích cậu, nếu chẳng may có hớ lời thì Sư Tử không biết giấu mặt vào đâu cho đỡ nhục.

Thảo Ly dẫn cậu sang khu vực bên phải, nơi có các lớp khoá trên dựng trại. Ở đây rất đẹp, trại nào cũng được trang trí kĩ lưỡng, bày trí sặc sỡ như biến mọi thứ trở về ngày xuân những năm nhiều thế kỉ trước. Thảo Ly rất thích, trầm trồ nhìn ngắm khắp nơi, nhưng bên cạnh Sư Tử chẳng có nửa cái gọi là phấn khởi. Thảo Ly đi đến đâu, cậu liền đi đến đó, ở đây đẹp thì có đẹp, nhưng cậu thích đi cùng đám bạn hơn. Tụi nó sẽ râm ran bàn tán inh ỏi bên tai, sẽ cãi vã liên hồi. Đúng rồi, nếu như có cô ta ở đây, nhất định sẽ nhảy vào chỉ vào con mèo thần tài đặt trước cổng trại đối diện mà sẵng giọng rằng nó đáng yêu hơn cậu rất nhiều.

Thảo Ly đã nhanh chóng nhận ra sự thụ động của Sư Tử. Cô chẳng nói gì cả, lẳng lặng rút điện thoại ra, nhờ một người gần đó chụp giúp cô và Sư Tử một tấm.

Người kia tốt bụng chụp hẳn cho mấy kiểu, còn tấm tắc khen:

-Hai người đẹp đôi lắm!

-Cảm ơn ạ.

Thảo Ly gật đầu cảm ơn, nhận lại điện thoại, cô mỉm cười nhìn lại mấy tấm hình khi nãy. Đang phân vân không biết nên chọn tấm nào làm hình nền, thì nụ cười đã trượt khỏi đôi môi khi nghe thấy giọng bất mãn của người bên cạnh:

-Cậu nói vậy người ta hiểu lầm thì sao?

-Có sao đâu, mình cũng đâu có quen họ.

Sư Tử không trả lời, nhưng nét chán nản đã hiện rõ trên gương mặt đầy bất nhẫn.

Hai người đi thêm một đoạn nữa, ở đây đang bày binh bố trận cho trò ném còn sẽ diễn ra vào tầm một giờ chiều, tức là sau khi ăn cơm ngủ nghỉ xong. Sư Tử ôm bụng, cậu đói, cậu muốn về trại ăn cơm. Nhưng cậu không để những ý nghĩ đó biến thành lời nói, vẫn im lặng sóng bước cùng Thảo Ly. Giữa không gian tưng bừng náo nhiệt, ồn ã thanh âm, cả hai đứng cạnh nhau nhưng lại dường như mỗi lúc một xa rời. Cậu không muốn níu lại, mà Thảo Ly cũng chẳng có động thái gì. Cô rũ mắt, tiếng cười rộn rã xung quanh lọt vào tai cô hoá thành hạt bụi mờ nhạt, làm nền cho bầu không khí lạnh lẽo đông cứng mà Sư Tử mang lại. Lòng cô nảy sinh những lo toan, cô có thể thấy rõ sự chán nản trong mắt cậu ấy. Sư Tử không muốn đi chơi cùng cô nữa, điều này làm cô thấy bất an vô cùng.

-Sư Tử!

Tiếng nói cười bên tai vang lên hỗn tạp, nhưng âm thanh ấy bật lên hẳn giữa không gian khiến Thảo Ly ngay lập tức chú ý.

Bạch Dương len lỏi giữa đám đông, chạy đến, tay cầm hộp cơm còn nóng hổi cùng chai trà xanh mát lạnh đang rũ nước dưới ánh mặt trời, giơ đến trước mặt Sư Tử:

-Cậu mau ăn đi!

-Cậu đâu cần phải...-Sư khẽ nhíu mày nhận lấy, nhưng sự gượng gạo đã vì vậy mà bị phá vỡ.

-Ăn lẹ đi, chiều còn đi thi nữa mà.

Cô dúi vào tay cậu, thật ra rất muốn gọi cậu về trại, tụi con trai khi thấy cô đi đã gọi với kêu Sư Tử về. Bản thân cô cũng muốn như vậy, nhưng khi nhìn thấy cậu đi cùng Thảo Ly, mọi lời nói đều bị chặn lại, cô cố nuốt xuống, không thốt ra thành lời. Cô không muốn giáp mặt cùng Ly, không hiểu sao cô không có thiện cảm với cô ấy một chút nào. Vì mỗi lần đối mặt cùng cậu ấy, cô đều không chịu được cái gọi là thanh thuần ngọt ngào mà cô ấy mang đến.

-Cậu tốt quá, còn đi lấy cơm cho Sư.

Thảo Ly nhàn nhạt lên tiếng.

Bạch Dương chớp mắt, nghe cô ấy nói mới để ý lại. Hình như cô hơi hành động thái quá rồi. Hiện tại đã mười một giờ trưa, không ăn mau thì cơm sẽ nguội đi mất, Ma Kết lại càm ràm. Bạch Dương cố chống chế trong lòng bằng những lý do thiếu thuyết phục như vậy.

Cô bướng bỉnh cứng đầu, sống chết cũng không chịu thừa nhận rằng lý do là vì, cô không muốn thấy hai người họ đi cùng nhau.

-Tôi về đây.

-Đợi đã!

Sư Tử đến cạnh Bạch Dương, còn không thèm nhìn vào mắt cô:

-Tôi về với cậu.-Quay qua nhìn Thảo Ly một cái, cảm giác tội lỗi dâng tràn khiến lồng ngực khó thở, cuối cùng Sư Tử cũng thốt ra những lời dặn dò vô nghĩa.-Ly cũng về trại ăn trưa đi, ra ngoài lâu khéo lại cảm nắng đấy.

Không nhìn phản ứng của Thảo Ly, hoặc giả cậu không có dũng khí để nhìn thấy gương mặt cô ấy, trực tiếp kéo Bạch Dương hoà vào trong đám đông. Thảo Ly đứng trân trân một chỗ, dưới ánh nắng mặt trời đang đổ lên mái đầu, cô chậm rãi lướt mắt nhìn bóng dáng hai người họ chen chúc ngày càng xa khỏi tầm mắt của mình, khẽ nghiến răng. Thảo Ly cô lần đầu tiên nếm phải hai chữ thất bại, vừa đắng lại vừa cay.

Bạch Dương ấy mà, giống như một hòn đá giữa đường, cô chỉ cần đá văng đi là có thể dễ dàng bước một bước đến gần Sư Tử. Nhưng rồi không biết từ lúc nào, hòn đá ấy lại lớn dần lên, cản trở con đường của cô, làm khoảng cách giữa cô và Sư Tử mỗi lúc một xa vời.