[12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

Chương 20




Song Tử suýt chút nữa là rớt hai con mắt ra ngoài, cái gì vậy, chẳng phải Kim Ngưu nói là chiều nay sẽ đi học thêm sao, cái quái quỷ gì mà lại xuất hiện ở đây chứ?

Thiên Bình ngơ ngác mất cả lúc, đôi mắt mông lung nhìn đoá hoa rực rỡ trong tay, lại nhìn Kim Ngưu đang gãi đầu nhìn mình. Cô mấp máy môi, không nhịn được ngấn lệ nơi khoé mi, cô khụt khịt mũi, giọng lạc đi:

-Không...không sao...

Kim Ngưu, ôi trời ơi, sao lại bày ra cái trò này trước bao nhiêu là người chứ, làm cô xấu hổ muốn chết đi được. Lại...lại còn tặng hoa nữa, cái tên này tưởng đây là lễ cầu hôn hay sao? Thiên Bình định thần nhìn lại, suýt nữa là ngất tại chỗ. Mười một bông hoa, là mười một bông hoa...

Được Thiên Bình gật đầu tha lỗi rồi, Ngưu mừng hết lớn, rất tự nhiên như chốn không người đưa tay lau lệ trên má cô rồi toe toét cười như chẳng có gì xảy ra. Cậu quay người lại, trong khoảnh khắc đứng chôn chân tại chỗ khi bắt gặp Song Tử cũng đang trố mắt nhìn ngược lại mình.

Im lặng nhìn nhau vài giây, cuối cùng, Song Tử là người lên tiếng xé tan bầu không khí quỷ dị:

-Tao không biết mày, mày không biết tao, hai chúng ta là người xa lạ!

Bảo Bình ngẩn ngơ nhìn, có ai cho cô biết cái quái gì đang xảy ra không?

...

-Cảm ơn Kim Ngưu đã chở mình về nhà nha!

Giữa cái nắng gay gắt như chực chờ đổ lửa xuống bất cứ lúc nào, Thiên Bình nhích người xuống xe, ái ngại nhìn Ngưu đổ mồ hôi như tắm, rõ ràng là mệt muốn xỉu mà cứ nhất quyết đòi chở cô về. Thở hồng hộc dắt xe vào trong chỗ mát, cậu lấy tay lau mồ hôi trên trán, vẫn cố cười thật tươi với cô:

-Không sao đâu mà! Bình hết giận mình là được!

Cô chớp chớp mắt nhìn Ngưu cầm bó hoa đưa về tay mình, tim không tự chủ lại đập rộn ràng hơn bao giờ hết. Thu vào hết can đảm, Thiên Bình cầm chặt bó hoa rồi giọng gấp gáp hỏi:

-Nè Ngưu, sao cậu lại tặng mình mười một bông hoa?

-Hả? Có vấn đề gì sao? Bà bán hàng bảo là tặng mười một bông thì đối phương sẽ hết giận!

Kim Ngưu nhún vai trả lời như chuyện đương nhiên. Cậu có nói dối đâu, rõ ràng là vậy mà. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ trưa hôm nay khi đi mua hoa, bà bán hàng đã che miệng cười ý nhị nhìn cậu rồi thắc mắc:

-Không biết con mua hoa tặng cho ai?

-Dạ, tặng bạn cô ạ!-Kim Ngưu đáp.

-Bạn trai hay bạn gái?-Bà hỏi tiếp.

-Bạn gái ạ! Mà cô có biết hoa nào đẹp đẹp mà làm bạn ấy hết giận con không?

Bà bán hàng thành thục gói bó hoa hồng lại, miệng tủm tỉm cười nhìn cậu như con nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô, bắt đầu giảng giải nếu là bạn gái thì hãy chọn mười một bông hoa hồng, như vậy thì cô ấy sẽ hết giận ngay tức khắc. Kim Ngưu nào biết trời trăng gì, nói sao thì nghe vậy thôi.

Thiên Bình như muốn vùi mặt vào bó hoa để che đi gương mặt đang ửng hồng lên của mình, suýt chút nữa quên mất thánh dốt Văn như cậu thì làm sao mà biết ý nghĩa của mấy con số này chứ. Cô húng hắng vài tiếng, ráng kiềm chế để đôi môi mỏng không nhếch lên, vờ nghiêm túc:

-Tha cho cậu lần này, thứ bảy mình sẽ lại tới nhà cậu, nhớ ôn bài cho kĩ!

-Tuân lệnh!

Kim Ngưu cũng hùa theo pha trò, thấy cô không còn có biểu hiện gì gọi là giận dỗi nữa thì nhẹ nhàng thở phào. Mỉm cười nói hai tiếng tạm biệt, cậu bắt đầu đạp xe chạy ra con đường nhỏ, phơi mình giữa cái nắng chiều nóng nực. Dõi mắt nhìn theo cậu rẽ ra đường lớn rồi hoà vào dòng người đang chen chúc tấp nập, cô lại đưa tay miết nhẹ lên những cánh hoa hồng. Đôi mắt long lanh như viên pha lê khẽ chớp, tim bỗng chốc rung rinh đến lạ, dù cậu không hề biết gì mà chỉ nghe theo lời người khác, nhưng không hiểu sao Thiên Bình lại thấy ấm áp như thế. Kim Ngưu, cậu đúng là đồ ngốc mà.

...

Ngón tay trỏ thon dài vươn đến ấn nút dừng cái cạch, trên màn hình của camera quay lại văn phòng trước giờ thi, nơi mà một bóng dáng mơ hồ bước tới lục lọi cặp của cô giám thị, lấy ra sơ đồ chỗ ngồi của phòng thi, quét mắt qua rồi thận trọng bỏ về chỗ cũ. Cô Thảo nghiêm mặt nhìn Nam Phong, soi từng cử chỉ đang thay đổi trên nét mặt cậu, giọng đanh lại:

-Người trong đó có phải là em không?

Nam Phong hít một hơi thật sâu, đảo mắt quanh phòng rồi đáp:

-Không phải em!

-À, không phải, vậy khoảng thời gian đó, em làm gì, ở đâu?

-Em... đi ôn bài...trong phòng tự học!

Cô Thảo nhếch môi cười nhạt:

-Sai lại càng sai, em có muốn xem thử camera ở phòng tự học luôn không? Rằng suốt khoảng thời gian đó em không hề đặt chân tới!

Nam Phong ngước mặt lên định phản bác, trong khoảnh khắc cực ngắn ngủi cậu liền thu lại lời nói định phát ra nơi cổ họng. Chân cậu vô thức lùi lại, mắt chớp nhẹ, dường như không ai có thể nhìn thấu được suy nghĩ phức tạp đang ẩn giấu sau đôi mắt kia. Mất một lúc thật lâu, cậu thở dài thật nặng rồi cúi đầu:

-Là em làm!

Xử Nữ ôm sổ đầu bài đến văn phòng sau năm tiết học dài đằng đẵng, chiếc giày đang lướt trên nền gạch hoa bỗng dừng lại khi lời nói từ trong phòng thốt ra, theo không khí lọt vào tai cô. Xử ôm ngực, lắc đầu vài cái như để huyễn hoặc rằng mình đã nghe lầm. Nhưng cô không thể không tin tưởng vào đôi tai của mình được, đúng thật là Nam Phong đã làm sao? Cô đã gây thù chuốc oán gì với cậu ấy chứ, tại sao cậu ấy lại làm vậy với cô?

-Sao em lại làm thế với bạn hả?-Cô Thảo bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng có phần gắt nhẹ.-Rốt cuộc thì Xử Nữ đã làm gì?

Tựa người vào bức tường bên ngoài, Xử Nữ cúi đầu để những cọng tóc đen trên trán loà xoà che đi đôi mắt đang dần nóng lên. Mà ở bên trong, Nam Phong chỉ khẽ nghiến răng một cái rồi chợt mỉm cười:

-Em thích!

Xử Nữ hít một hơi thật sâu, sau đó vội chạy ùa vào, cất cuốn sổ vào ngăn tủ rồi rất nhanh bay ra ngoài. Động tác của cô nhanh đến mức hai người bên trong chỉ biết ngơ ngác nhìn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thở dài một cái khi nhận ra là cô trò nhỏ của mình, cô giáo Thảo thừa biết Xử Nữ đã nghe thấy toàn bộ từ nãy đến giờ rồi. Thoáng đanh mặt nghiêm nghị trở lại, cô hướng mắt về phía nam sinh ngỗ nghịch Nam Phong:

-Cô cần em xin lỗi Xử Nữ một tiếng, sau đó quét dọn hành lang và phòng tự học!

Xử Nữ chạy đi mất rồi, cô chẳng thèm để ý bên trong tiếp tục nói những gì nữa mà chỉ cắm đầu phóng vào nhà vệ sinh. Sau khi bình tĩnh trở lại, cô vặn vòi nước rửa mặt cho thật tỉnh táo. Ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt ướt đẫm trong gương, Xử Nữ thoáng thấy một giọt lệ nóng hổi ngấn trên khoé mi rồi tuôn xuống, hoà cùng dòng nước mát trên đôi gò má.

Mặc dù Nam Phong không nói, nhưng cô thừa biết tại sao cậu không nhắm đến người khác mà lại chọn cô ra làm trò đùa. Hẳn là trong mắt cậu ấy và nhiều người khác, cô là nữ sinh vì học giỏi mà đâm ra tự cao tự đại, không coi ai ra gì. Trong mắt cô, học là duy nhất, vậy nên cô chỉ biết cắm đầu vào nó mà chẳng để ý bất cứ thứ gì xung quanh.

Xử Nữ cô, thật sự rấtđáng ghét đúng không?    

...

-Thứ hai tuần sau là bắt đầu học lớp ngoại khoá rồi, các cậu có thể xem thời khoá biểu lên lớp ở bảng tin của trường, ngoài ra hôm đó trường cũng sẽ dán kết quả thi chất lượng!

Ma Kết gõ gõ viên phấn lên bàn giáo viên, một tiếng lấn át mọi tạp âm xung quanh trực tiếp lớn tiếng thông báo. Vừa dứt lời, cậu kín đáo liếc mắt đến bàn nhất, nơi mà một nữ sinh đang ngồi chống cằm thơ thẩn nhìn ra cửa sổ, đôi mắt long lanh buồn rười rượi như giọt sương đọng trên cành lá sắp tan khi ánh bình minh hửng sáng. Xử Nữ day day hai bên thái dương, thở dài nặng nề nhìn vào bài học trước mắt mặc cho Sư Tử bên cạnh đang chém gió không ngớt.

Ma Kết bước xuống chỗ cô, rất tự nhiên để một xấp giấy A4 lên bàn. Xử Nữ ngồi ngơ ngẩn, mắt mơ màng nhìn xấp giấy dày đặc những chữ nên không nhìn thấy vẻ mặt lúng túng rồi ửng lên như quả cà chua:

-Các câu đố vui tôi chép từ trên mạng đó, cậu có thể tham khảo!

-Ghê nha ghê nha...-Sư Tử lấy tập che nụ cười đểu cáng đang hiện hữu trên gương mặt gian xảo.

Kéo theo đó là một trận xì xào bàn tán cùng đủ thể loại ánh mắt chĩa vào người làm Kết không tài nào tự nhiên như trước, thẹn quá hoá giận lấy cây thước dày năm phân đập mạnh vào bàn quát to:

-Bàn tán cái gì, lạng quạng là tôi cho ở lại làm bài tập chứ khỏi có ra chơi gì hết!

-Lớp trưởng bớt giận! Tụi này không bàn tán nữa mà!-Bạch Dương châm chọc.

Xử Nữ ngước mặt, bỗng chốc cảm kích đến lạ. Hốc mắt dần nóng lên, cô bất giác đưa tay dụi dụi mắt như để nhìn kĩ hơn xấp giấy in những dòng câu đố mà lớp trưởng đã mất một đêm để sưu tầm trên mạng. Khoé môi không nhịn được lại nhếch lên, mà những đau đớn mệt mỏi trong mấy ngày qua trong phút chốc tan biến chỉ vì những lời nói của tên lớp trưởng lạnh lùng khó tính ấy.

Hoá ra trong những lúc như vậy, Ma Kết lại đáng yêu biết bao.

Nhét chiếc điện thoại cảm ứng vào túi, Thiên Yết vờ ra khỏi lớp để đi ăn, nhưng thực chất là đến phòng tự học để...xem những video mà ở lứa tuổi cậu không nên xem một chút nào.

Phòng tự học ư, đó chính là đỉnh cao của sự nhạt nhẽo. Chỉ có những con mọt sách mới thường xuyên tới chỗ này, còn mấy tên lười chảy thây thì còn lâu mới đặt chân tới. Điều đó dẫn tới phòng tự học thường xuyên bị bám bụi, không có mấy ai tới, giống như một căn phòng tĩnh lặng trong ngôi trường đông đúc học sinh. Thiên Yết bước từng bước lên phòng, không gian im ắng tới mức tiếng giày thể thao di nhẹ trên sàn cũng tạo nên âm thanh chói tai, làm cho nam sinh đang lau hành lang với tốc độ rùa bò ở đằng kia cũng bất giác nhướn mày quay lại.

Thiên Yết chép miệng đảo mắt nhìn một lượt Nam Phong đang lau sàn, mà tên ấy cũng đang nhìn lại cậu bằng ánh mắt chẳng có gì gọi là thân thiện, rồi sau đó coi cậu như không khí mà tiếp tục lau sàn. Yết nhăn mặt bước qua, môi thoáng cười nhẹ buông một câu:

-Hại người ta, giờ phải bị phạt lau hành lang!

-Không liên quan tới mày!-Nam Phong tức giận đáp trả, chẳng phải vì hạ mình xin lỗi Xử Nữ, mà vì cái gương mặt nhởn nhơ nhưmuốn mời gọi cậu đến đấm vào một phát đằng kia. 

Thiên Yết nhàn nhạt quay người liếc mắt, khoái trá nhìn bộ dạng của hắn ta hiện giờ, không thèm đôi co thêm vì thời gian ra chơi là có hạn, đành phe phẩy tay cười giã lã:

-Thôi bái bai, lau cho sạch nha, không lại bị la đó!

Không thèm để ý đến sắc mặt Phong biến đổi ra sao, Thiên Yết tiếp tục sải chân bước đến phòng tự học, chân mày thoáng nhướn lên ngạc nhiên khi thấy cửa đã mở từ lúc nào. Có người.

Cậu bước vào phòng tự học, nơi mà đáng lẽ ra không có một ai trong này lại phát ra một giọng hát trong trẻo, theo những cơn gió lùa từ cửa sổ bên trái trôi vào tai cậu. Đằng kia, sau những kệ sách đều đặn thẳng tắp, một người con gái đứng bên cửa sổ che khuất những tia nắng ấm lọt vào căn phòng. Một tay cầm quyển sách văn học đang được mở ra, tay kia di nhẹ theo từng dòng chữ in trên trang giấy. Giữa không gian yên tĩnh như thế, từ đôi môi mỏng bật ra từng nốt nhạc, khiến Thiên Yết bất động tại chỗ.

"Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay...

Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời.

Tay măng trôi trên vùng tóc dài.

Bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này.

Tuổi nào ngơ ngác tìm tiếng gió heo may..."

Tim cậu bỗng lỗi một nhịp, cảnh tượng trước mắt như mờ nhạt đi. Không có nhạc, chỉ có lời, không thể nào sánh bằng với giọng hát của Xử Nữ. Sai rất nhiều chỗ, nhưng lại trong vắt đến ngọt ngào. Thứ âm thanh lạ thường ấy như đang vẽ ra một con đường, dẫn cậu quay trở về kí ức của những ngày xưa cũ...

Một đứa bé gái năm tuổi, tay nắm chặt đầu dây giữ cho con diều bay lộng gió trên bầu trời xanh thẳm. Nơi ấy, gió mơn man chơi đùa trên những tán lá xanh mướt, có hai cô cậu cùng nhau thả diều, nắng vàng rải trên mái tóc đen óng mượt. Kí ức dường như mờ nhạt, rồi bỗng hiện rõ hơn, chính là tiếng hát non nớt hoà lẫn với tiếng gió ngày thu dạo quanh cánh đồng bát ngát:

"Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai.

Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời...

Xin cho tay em còn muốt dài.

Xin cho cô đơn vào tuổi này.

Tuổi nào lang thang thành phố tóc mây cài..."

Thiên Yết chầm chậm bước tới, mà âm thanh ấy vẫn cứ mải miết vang lên...

"Em xin tuổi nào...còn tuổi nào cho nhau...

Trời xanh trong mắt em sâu.

Mây xuống vây quanh giọt sầu...

Em xin tuổi nào...còn tuổi trời hư vô.

Bàn tay che giấu lệ nhoà.

Ôi buồn...

Tuổi nào ngồi khóc tình đã nghìn thu..." *

Những mảnh kí ức bỗng chốc ùa về, khiến Thiên Yết như không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Cậu bước đến, ghì chặt lấy bàn tay thanh mảnh kia, từ cổ họng chợt phát ra cái tên đã từng khiến trái tim cậu như vỡ vụn ra thành hàng nghìn mảnh:

-Na ơi!

* Bài hát "Còn tuổi nào cho em" - một sáng tác của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.