[12 Chòm Sao] Tiếng Mưa Rơi

Chương 17




Ma Kết mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn kinh sợ của Xử Nữ, trực tiếp ôm lấy cô vào lòng rồi lên tiếng trấn an. Tên đàn ông ấy tức giận hét lên một tiếng rồi định lao tới, ngay lập tức bị tóm lại bởi các vị cảnh sát dũng cảm khi được Ma Kết gọi tới trước đó không lâu.

Nhìn theo tên bắt cóc ấy bị còng lại rồi giải đi mà Xử Nữ vẫn còn ngơ ngẩn, tim bỗng bồi hồi rung rinh đến lạ khi nhớ lại câu nói ấm áp hiếm hoi của chàng lớp trưởng lạnh lùng khô khan này. Cô đỏ ửng mặt lên, chớp chớp mắt nhìn Ma Kết vẫn đang ôm lấy mình mà không chút ngại ngần gì. Mà Ma Kết lại dường như không thèm để ý đến Xử Nữ đang xấu hổ mà cứ ôm khư khư lấy cô như đang bảo vệ đứa con nít ba tuổi. Cho đến khi đám nhiều chuyện kia rần rật chạy tới, nhìn thấy cảnh âu yếm ngàn năm có một của hai anh chị đại quyền lực nhất lớp liền nổi máu trêu chọc:

-Hế hế hế, ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật à?-Thiên Yết ngoác miệng cười lớn.

-Bậy mày, phải là giữa đêm khuya lung linh huyền ảo!-Sư Tử búng tay cái chóc.

Ma Kết vội đẩy lớp phó ra, qua ánh đèn nhân tạo, gương mặt vốn bộc trực nghiêm túc nay bỗng nổi lên mấy vạch đỏ. Mà bên cạnh, cô cũng chẳng khá hơn, mặt cúi xuống đất che giấu vẻ ngại ngùng, ngập chìm trong đám con gái đang hết lời chọc ghẹo. Cậu lúng búng đáp lại:

-Làm gì có! Mà...Bảo Bình đã được cứu chưa?-Cậu vội đánh trống lảng chuyển chủ đề.

-Rồi, Bảo Bình cũng bị đánh nhiều lắm, giờ đang dưỡng thương chung phòng với Song Tử!

...

Làn mi khép hờ chợt khẽ động đậy, Bảo Bình mơ màng tỉnh giấc, đầu ong ong, ngơ ngác nằm trên giường bệnh nhìn quạt trần xoay mòng mòng. Cô khó khăn ngồi dậy, chân mày khẽ nhíu lại khi nhìn thấy cánh tay mình đang gắn kim truyền dịch. Cô quay qua, bắt gặp Song Tử đang nằm giường kế bên, băng bó khắp chỗ, thở đều đều mà đôi mắt vẫn nhắm nghiền chưa có dấu hiệu hồi tỉnh. Đôi môi khô khốc của cô khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ, đây chính là chàng thiếu niên đã liều mình bảo vệ cô, giờ đã an toàn ngủ yên mà không chút lo nghĩ gì.

Cô nghiêng nghiêng mái đầu ngắm Song Tử, ánh mắt hân hoan niềm vui sau những chuỗi thời gian đầy khó khăn và nguy hiểm. Hóa ra trên đời này lại có người con trai tốt đến như vậy, thật khác xa với những ấn tượng ban đầu của cô. Ba hoa, lẻo mép lại mê gái, vậy mà có thể bất chấp đứng ra che chở cho cô. Bảo Bình thầm nhớ lại những lời nói của mẹ lúc trước, rằng đừng bao giờ tin tưởng bất kì người đàn ông nào. Tuyệt đối không.

Mẹ ơi, vậy còn người bất chấp tính mạng để bảo vệ con thì sao?

Bảo Bình vô thức lắc đầu nguầy nguậy. Một tượng đài vững mạnh khắc ghi dòng chữ không được tin tưởng đàn ông con trai, nay bỗng lung lay chực chờ sụp đổ bất cứ lúc nào.

-Bảo Bình tỉnh rồi hả? Có muốn ăn gì không con?

Ba Bảo Bình xoay nắm cửa bước vào, ông đặt túi đồ ăn lên bàn, vẻ mặt không giấu nổi vui mừng khi thấy con gái tỉnh lại. Ông ngồi cạnh bên, xổ cháo gà ra tô, lòng thoáng chùng xuống khi thấy cô khẽ lắc đầu.

-Con không ăn từ chiều qua đến giờ rồi đấy!

Bảo Bình chép miệng, đang nhớ tới mẹ lại gặp ba, người đã gián tiếp đẩy mẹ cô vào bước đường cùng của cái chết. Tim không khỏi rỉ máu, Bảo Bình cắn môi cố kiềm chế lại để không vì một phút giận dữ mà làm ra những chuyện vô lễ với ông. Nhìn thấy Bảo Bình gật đầu nhẹ, ông mỉm cười đút cho cô ăn từng muỗng cháo một. Nhìn thấy con gái ngoan ngoãn ăn như vậy, ông vừa vui lại vừa đau lòng. Đã bao nhiêu lâu rồi, ông và đứa con gái trân quý này không gần gũi nhau như thế.

-Bảo Bình, ba...

-Cảm ơn ba, con muốn nằm nghỉ một chút.-Ngồm ngoàm ăn muỗng cháo cuối cùng, Bảo Bình cụp mắt thở dài một cái thật nặng.

Ông lẳng lặng thu dọn lại, vẫn là không nhịn được giơ tay vuốt mái tóc đen dài của con gái. Bảo Bình càng lớn càng giống mẹ, chính là nét đẹp tuy không đến mức sắc nước hương trời nhưng lại làm ông xao xuyến trái tim, một nét đẹp thuần khiết không vướng chút bụi trần. Ông mấp máy môi, dặn dò Bảo Bình đủ thứ, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, quay đầu lại nhìn Bảo Bình đắp chăn nhắm mắt mới an tâm đóng cửa lại. Chỉ hai giây sau, Bảo Bình mở mắt, im lặng ngồi dậy bỏ chăn ra. Chân bước từng bước nặng trịch về phía cửa sổ, Bảo vén rèm ra rồi mở toang cửa, sung sướng tận hưởng khoảnh khắc gió lúc hừng đông sượt qua mặt rồi tràn vào căn phòng.

Cô nhoẻn miệng cười ngắm cảnh thành phố lúc rạng sáng, mọi hoạt động dường như vẫn chưa được đánh thức khi mà ánh mặt trời còn lấp ló đằng xa chưa lộ diện. Đã rất lâu rồi cô không được ngắm bình minh như thế này kể từ cái ngày ông đem cô trở về nhà, khiến cô rời xa mẹ, mãi mãi.

...

Thầy Trung nhìn vào bảng hiện diện, rồi đảo mắt quanh lớp học mà tức muốn điên lên không để đâu cho hết. Thầy bắt đầu bùng phát cơn thịnh nộ của mình:

-Lớp có mười hai người, năm người vắng, năm người ngủ gục, vậy thì làm sao mà tôi giảng bài được đây hả???

Không tức sao được, năm em học sinh là Song, Bình, Ngưu, Ngư và cả Bảo đều vắng có phép vì bị thương không nói làm cái gì. Đằng này bảy người mà hết năm người ngáp lên ngáp xuống, Nhân Mã thì ngủ không biết trời trăng gì, đám còn lại cũng sắp thăng tới nơi. Chỉ có hai bạn cán bộ lớp là vẫn nghiêm túc nghe giảng, tay chép lia chép lịa mà đôi mắt cũng thâm quầng như gấu trúc.

-Thầy, thầy cứ giảng tiếp đi, oáp...!-Xử Nữ lên tiếng, không nhịn được ngáp một cái rồi vội bịt miệng lại.

-Hờ, không giảng gì hết! Các em cũng là học sinh ưu tú, học trễ một tiết cũng chả sao!-Thầy hừ lạnh đáp lại, nghĩ sao chứ, cái lớp chứ có phải nhà...ngủ công cộng đâu.

-Sắp đến thi chất lượng rồi ạ, thầy không thương bọn nó cũng phải thương tụi em...-Ma Kết nài nỉ.

Nhìn thấy lớp trưởng xuống nước như vậy, thầy Trung cũng mủi lòng suy nghĩ lại, rồi ậm ừ chấp nhận giảng tiếp. Thầy tiếp tục ghi ghi chép chép lên bảng muốn mòn hết cả viên phấn, miệng thì bắt đầu thao thao bất tuyệt. Mọi ngày thì không sao, vậy mà hôm nay giọng của thầy sao lại êm ái dễ nghe đến thế, giống như chất xúc tác để đưa mọi người vào giấc ngủ nhanh hơn:

-Đối với phương trình thuần nhất bậc hai đối với sinx và cosx, ta có thể áp dụng phương pháp chia hai vế của đẳng thức cho cosx bình phương, với điều kiện cosx khác 0. Khi đó phương trình sẽ trở về dạng phương trình bậc hai mà ẩn là tanx, sau đó ta tiếp tục giải theo cách thông thường, hoặc cũng có thể chia hai vế cho sinx bình phương để trở về phương trình bậc hai có ẩn là cotx...nè nè, hai em cũng ngủ luôn rồi hả?

...

Từ dạo đánh nhau đùng đùng với bọn bắt cóc trong bệnh viện, hình ảnh lớp 11S được đưa lên trang nhất báo với tiêu đề: "Cả lớp đoàn kết cứu bạn, một tấm gương sáng đáng để noi theo". Cũng vì vậy mà danh tiếng của cả lớp ngày một tiến xa hơn, ít nhất là đối với Nhân Mã. Sáng thứ ba đi học, Nhân Mã dắt xe vào nhà gửi, vừa bước ra đã bị hai cô nữ sinh khóa dưới chặn lại:

-Chào anh Nhân Mã, tụi em rất hâm mộ anh!

-À...cảm ơn các em!-Mã lúng túng đáp.

-Hi hi, tặng anh!

Cô bé kia cười toe toét dúi vào tay anh hộp cơm rồi ôm mặt dắt cô kia cùng nhau chạy đi mất, bỏ lại Nhân Mã đứng ngơ ngác cả lúc nhìn hộp cơm trên tay mà chẳng hiểu gì. Cậu mang nó đến lớp, vừa ngồi xuống ghế một cái là Kim Ngưu từ đâu nhào tới, tự tiện mở hộp cơm ra rồi muốn nổ đom đóm mắt xuýt xoa:

-Trời, cơm gì mà có cả hình trái tim nữa, mày ăn gì mà tốt số thế ngựa? Chỉ tao với!

-Tốt gì đâu, mà cái đầu mày khỏi chưa đấy?

-Đầu nó giờ đập vào tường cũng chả sao nữa! Mà ẻm nào tặng mày thế? Người yêu hả?-Sư Tử tò mò.

-Mày xàm quá, người yêu gì chứ, có hai cô bé nào nói là hâm mộ nên tặng!

Đám con trai tụ tập lại săm soi hộp cơm của Nhân Mã rồi cười hơ hớ chẳng kiêng nể gì ai, không để ý đến góc bàn bên kia, một nữ sinh lạnh lùng lật tập soàn soạt mà không nói tiếng nào. Cả người cô như tỏa ra sát khí nguy hiểm khiến cho Thiên Yết ngồi cạnh mà rùng cả mình:

-Gì thế Ngư? Đừng nói là ghen nha ớ hớ hớ...

Song Ngư liếc nhìn cậu bằng ánh mắt như phóng ra ngàn tia điện, không nói không rằng đưa tay lấy cuốn tập trên bàn quăng thẳng vào mặt Thiên Yết khiến cậu tắt cười ngay lập tức, miệng oai oái kêu đau. Trái lại, Song Ngư chả thèm nhìn cậu bằng nửa con mắt, thản nhiên đứng dậy bước ra ngoài lớp. Vừa đi tới cửa, cô nhướn mày nhìn cô nữ sinh Thảo Ly đang đứng tần ngần ở đó, mắt không ngừng hướng về phía đám nam sinh giỡn như giặc trong kia.

-Cậu tìm ai à?

-Ơ...mình muốn gặp...Sư Tử!-Ly bối rối đáp.

Song Ngư nhếch môi cười nhạt, bước đến chỗ Sư Tử gọi cậu ra ngoài đó với bạn Thảo Ly lớp bên. Đối diện với gương mặt trái xoan xinh đẹp tuổi trăng tròn đang ngượng ngùng lúng túng, là vẻ ngơ ngác như con nai vàng của Sư Tử. Ly miết nhẹ cà vạt buông lỏng trước ngực:

-Sư Tử, cậu không sao chứ hả?

Cậu dựa hai tay vào lan can trước phòng học, hoá ra cô bé này là đang lo cho sức khoẻ của cậu sau cái vụ bắt cóc Bảo Bình đó hả. Cậu lén cười khùng khục, vẫn là ra dáng đạo mạo nghiêm túc trả lời:

-Ờ, không sao!

-Mình đã rất lo cho cậu đấy!

Sư Tử nghiêng đầu nhìn, không đáp lại, chỉ mỉm cười làm cô chỉ biết cúi đầu xuống ngại ngùng. Ly rất xinh, lại hiền mà dịu dàng nữa, đúng với mẫu con gái mà cậu đặt ra từ lúc nhỏ. Có thằng ngu nhìn qua mới không biết cô có ý với cậu, nếu không tại sao chạy qua đây hỏi han như vậy làm gì, trong khi Song Tử tàn tạ hơn lại không thèm đoái hoài tới. Hai cô cậu đứng nhìn nhau như thể quên mất trời đất xung quanh, không ai trong hai người để ý đến Bạch Dương đứng trước cửa lớp lặng lẽ nhìn mà không tỏ vẻ chút cảm xúc nào.

Dương chớp chớp mắt, rồi lại lắc đầu nguầy nguậy bước vào lớp bỏ cặp lên bàn. Không hiểu sao, cảnh tượng hai người đứng tâm sự như vậy, cô lại thấy không vui một chút nào. Ôi trời đất ạ, Bạch Dương mày đang nghĩ đi đâu vậy hả. Cô cảm thấy mình điên mất rồi mới đi lo chuyện của cái tên mèo già ấy. Lập tức tống khứ cái suy nghĩ tầm phào ấy ra khỏi đầu, Bạch Dương tiến về phía Cự Giải tốt bụng cười:

-Song bị thương không làm gì được, chắc một mình cậu trực mệt lắm hả? Để mình phụ một tay!

-À, thế thì tốt quá! Cảm ơn cậu!-Giải gạt tầng mồ hôi đọng trên trán mỉm cười đáp.

...

Màn đêm u tối lặng lẽ làm chủ cả bầu trời và mặt đất, nơi mà mọi thứ chỉ hiện lên qua ánh đèn đường mờ ảo. Giữa ngôi nhà rộng lớn, từng tiếng kim đồng hồ tích tắc vang lên rõ mồn một trong không gian im ắng, điểm từng giây một trôi qua lặng lẽ, khi người con gái nằm trên giường chìm vào giấc ngủ không được bao lâu.

"Song Ngư! Đừng chờ nữa!"

"Chỉ có đồ ngốc mới chờ tên thất hứa như thế!"

"Mày là đồ ngốc!"

Giật mình tỉnh dậy lúc mười hai giờ khuya, Song Ngư thở mạnh từng hồi, tay ôm lấy ngực nơi mà trái tim đập thình thịch đầy bất an. Bàn tay còn lại lặng lẽ siết chặt chăn, đôi môi khẽ cắn lại đầy đau đớn. Giọt mồ hôi rơi trên vầng trán, cô đưa tay xốc tóc mình lên rồi bỗng chốc tự cười chế nhạo mình. Ác mộng.

Bật đèn lên để ánh sáng xua đi màn đêm giá lạnh, Song Ngư đảo mắt nhìn quanh căn phòng rộng lớn nhưng lại không có ai bên cạnh, tự mình ngồi co ro lại, gục mặt xuống. Dù không có ai, nhưng cô lại vô thức cúi mặt để che đi giọt nước mắt nóng hổi tràn lên nơi khoé mi, lặng lẽ rơi thấm ướt tấm chăn màu trắng sữa. Tiếng khóc thút thít vang lên giữa không gian nhập nhoạng, không biết từ lúc nào, vẻ ngoài lạnh lùng điềm tĩnh của cô đã không còn nữa. Lúc này cô chỉ là một cô bé con mười sáu tuổi, biết đau nhói vì bị bỏ rơi, rấm rứt khóc thầm giữa đêm khuya tĩnh lặng.

Song Ngư, mày là đồ ngốc.