Sau màn khiêu vũ đầy ấn tượng của các cặp đôi, thầy hiệu trưởng lại bước lên sân khấu, chính thức tuyên bố khai tiệc. Các học sinh di chuyển đến các bàn tiệc với đủ các thể loại đồ ăn được bố trí như 1 bữa tiệc buffet và bắt đầu thưởng thức hương vị thơm ngon của những món ngon đó. Bỗng nhiên, tất cả đèn lớn, đèn led trong hội trưởng vụt tắt. Không gian xung quanh chỉ còn 1 màu đen.
-Bộ nhà trường vẫn chưa hết các bất ngờ sao?- 1 học sinh nói lớn
-Hôm nay nhà trường nhiều bất ngờ quá đi!- 1 học sinh khác nói
Bỗng mọi người ngửi thấy 1 hương thơm nhẹ thoảng qua, tràn ngập cả hội trường.
-Đây là...Hương gây mê! Mọi người cẩn thận!- Sư nói lớn rồi lấy tay bịt mũi lại
-Có chuyện không hay rồi!- Bảo Bình nói.
1 lúc sau, đèn sáng trở lại. Những người còn tỉnh táo lúc này chỉ còn 7 người không ai khác chính là 6 sao nam và Bạch Hải. Tất cả những học sinh còn lại đều đã ngã gục hết do hương gây mê ban nãy. Thầy hiệu trưởng còn gục ngay trên sân khấu. Khung cảnh hội trường bây giờ trông rất hỗ loạn. Ngư và Giải do vốn mệt nên chỉ cần 1 chút hương gây mê đã dần mất đi ý thức và đang nằm trọn trong vòng tay của Mã và Bình.
-Không hay rồi! Mau đi kiếm 4 người còn lại! Mình có linh cảm không tốt lắm!- Sư hoảng hốt khi không thấy Cừu bên cạnh mình.
Lúc bắt đầu khai tiệc, Cừu và Xử đã đi cùng nhau còn Cân và Song thì đi cùng nhau nên lúc này không biết 4 người đang ở đâu. Yết, Kết, Sư, Ngưu và Bạch Hải vội vàng đi tìm 4 cô nàng kia còn Mã và Bình thì bế Ngư và Giải lại chiếc sofa gần đó.
-Song Song! Song Song!- Ngưu đã tìm thấy Song Tử. Cô hiện giờ đang nằm rạp xuống dưới nền đất lạnh, mất hoàn toàn ý thức và đang chìm vào giấc ngủ sâu do hương gây mê khá mạnh. Ngưu bế cô lên rồi đưa cô về chỗ của Ngư và Giải
Thật may thay là Song và Cân đi với nhau nên Kết cũng nhanh chóng tìm ra Cân đang ngồi tựa vào bức tường ngay gần nới Song nằm. Cô cũng chẳng khác Song là mấy, cũng hoàn toàn hôn mê, không còn chút ý thức nào cả. Kết vội bế Cân rồi đưa cô về chỗ Ngư và Giải
Phía Yết và Sư thì có vẻ không thuận lợi lắm trong việc tìm 2 cô nàng Xử và Cừu. Bỗng có mọt giọng nói yếu ớt vang lên.
-Yết...
-Xử Nữ! Xử Nữ! Cậu nghe thấy tôi nói không? Xử Nữ- Yết nhanh chóng nhận ra đó là giọng của Xử nên liền chạy tới chỗ cô. Xử giờ đang ngồi tựa vào tường, chống tay xuống đất, may thay cô vẫn còn 1 chút ý thức chứ chưa hôn mê hoàn toàn.
-Xử! Cậu thấy Bạch Dương đâu không?- Sư ngồi xuống cạnh Xử hỏi
-Cậu...cậu ấy...bị 1 đám người...bắt...bắt đi rồi! Mau...mau...đi cứu...cậu ấy...- Xử chỉ kịp xòe chiếc điện thoại của mình ra rồi xỉu đi, tựa đầu vào lồng ngực Yết
-Xử Nữ!- Yết lay nhẹ người cô nhưng cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ giống như những người kia, có gọi nữa cũng vô ích.
Sư cầm lấy chiếc điện thoại Xử đưa cho mình rồi xem xét cái bản đồ đang hiện trên màn hình và 1 chấm đỏ đang di chuyển.
-Đây chẳng phải là GPS,thiết bị định vị mới nhất của Xử Gia sao?- Bạch Hải lên tiếng
-Chắc cậu ấy đã kịp gắn GPS lên người của Dương Dương rồi! Mau đi thôi!- Sư lo lắng tính chạy ngay đi.
-Tôi đi với cậu! Dù sao tôi cũng là anh hai của Dương Dương!- Bạch Hải kéo tay Sư lại
-Được! Mau đi thôi!- Sư nói rồi chạy ra lấy xe
-Mấy đứa mau đưa các em nữ về biệt thự trước! Bọn tôi sẽ đưa Bạch Dương về sớm thôi!- Bạch Hải quay lại nói với Yết
-Cẩn thận!- Yết nói
------------------------- Phía Bạch Dương --------------------------------
Cừu được đưa đến một nhà kho ẩm mốc, nằm kẻo lánh ở khu vực ngoại thành. Cô đang ngồi tựa mình vào bức tưởng gỗ xập xễ của nhà kho đó. Bỗng có 1 cô gái hất nguyên 1 xô nước lạnh vào Cừu khiến cô choàng tỉnh dậy.
-Cuối cùng cô cũng tỉnh lại rồi!- Cô gái đó nói
-Cô là ai! Sao lại bắt tôi!- Cừu cọ quậy nhưng đã bị 1 sợi dây thừng vô cùng chắc chói lại
-Tôi là ai ư? Cô không thấy là cô rất giống tôi sao?- Cô gái đó bước lại gần Cừu, nâng cằm cô lên
Lúc này Cừu mới để ý. Quả thực cô gái đứng trước mặt cô trông rất giống cô, đặc biệt là đôi mắt nâu.
-Cô...rốt cục cô là ai?- Cừu hỏi
-Vậy để tôi nói cho cô biết! Tôi là người yêu cũ của anh Sư Tử!- Cô gái đó hất cằm Cừu
-Vậy cô là...Trúc Anh!- Cừu nhớ ra
-Cô cũng biết tên tôi nên chắc cũng đã được nghe anh Sư Tử kể rất nhiều về tôi rồi đúng không?- Cô gái tên Trúc Anh nói
-Không phải 2 năm trước cô đã đi Đức mà không nói với Sư Tử 1 tiếng nào sao? Sao giờ cô còn quay lại?
-Tôi quay lại để đòi lại những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về tôi! Đầu tiên chính là anh Sư Tử!
-Cô...
-Tôi làm sao hả? Cô chưa từng nghĩ tại sao Sư Tử yêu cô sao? Đơn giản bởi vì anh ấy chỉ đang tìm 1 người khác thay thế vào vị trí của tôi khi ấy. Cô trông rất giống tôi nên may mắn mới được anh ấy yêu thương đến vậy. Giờ tôi đã quay về rồi, cô cũng nên rời khỏi anh ấy thôi!
-Sao cô còn chắc chắn là Sư Tử còn yêu cô?- Tim Cừu nhói đau. Lời Trúc Anh nói rất đúng, cô quá giống cô ta, liệu Sư Tử có thật sự yêu cô, hay chỉ là đang tìm 1 hình bóng để quên đi nỗi đau trước kia?
-Vậy chúng ta đánh cược đi!- Cô gái đó nhếch môi cười