------------ Phía Ngư & Mã-------------------------
Ngư và Mã đi bộ vòng quanh hồ thì bỗng Ngư nhìn thấy một chỗ vô cùng thú vị.
-Này Mã! Vào kia nhé!- Song chỉ tay về phía bảng hiệu “Mê cung hoàng đạo”
-Có vẻ thú vị đó! Đi thôi!- Mã nói rồi cùng Ngư bước tới đó
Mã đi mua vé còn Ngư thì đứng chờ ở trước cổng mê cung. Một lúc sau, Mã quay lại với 2 tấm vé trên tay rồi 2 người bắt đầu bước vào mê cung.
-Wow…đẹp quá!- Ngư bỗng thốt lên
Mê cung này được trang trí vô cùng lỗng lẫy, lung linh khiến người vào bị hút hồn bởi vẻ đẹp của nó. Hai bên tường được trang trí bằng những bóng đèn led nhỏ nhiều sắc màu, phía trên là vầng trăng và những ngôi sao sáng lấp lánh khiến khung cảnh mê cung trở nên thơ mộng hơn rất nhiều. Biểu tượng của 12 cung hoàng đạo được ghép bởi hàng ngàn những bóng đèn led nhỏ và cũng là trung tâm của mê cung.
“Phụt”- bỗng dưng toàn bộ đèn trong mê cung vụt tắt
-AAAAAAAAAAAAAAA!- Ngư thất thần hét lên rồi ngồi phịch xuống đất
-Cậu không sao chứ?- Mã vội lấy điện thoại bật đèn flash lên
“Xin lỗi quý khách! Do 1 số trục trặc kĩ thuật nên điện tạm thời mất trong vòng 10 phút! Rất mong quý khách thông cảm”- Tiếng loa phát lên
-Tôi.…Tôi..sợ..bóng tối…lắm!- Ngư nói với giọng run run.
-Cậu là trẻ con hay sao mà lại sợ bóng tối vậy!- Mã cười nhẹ cố ý trêu ghẹo cô nàng.
Bỗng anh thấy người cô run lên, trán cô đẫm mồ hôi.
“Không phải sợ đến nỗi nãy chứ?”
-Ngư! Ngư!- Anh gọi tên cô, lay lay vai cô nhưng cô không hề cử động hay nói 1 tiếng nào
-Song Ngư! Nhìn tôi này! Tôi đang ở đây, ở ngay cạnh cô! Không phải sợ!- Mã nắm lấy 2 bả vai cô rồi quay người cô về phía anh. Khóe mi của cô ướt ướt, những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp ấy. Cậu thoáng ngạc nhiên rồi ôm trầm lấy Ngư vào lòng cho đến tận lúc đèn bật trở lại.
-Ngư à! Đèn sáng rồi!- Mã buông cô ra
-Cảm…cảm..ơn cậu!- Ngư nói giọng vẫn còn hơi run
-Tại sao cậu lại sợ bóng tối tới vậy?- Mã không khỏi tò mò, đợi cô bình tĩnh lại, cậu mới hỏi.
Ngư kể lại cho cậu toàn bộ chuyện về ba cô. Ông ấy là một người tài giỏi được nhiều người kính trọng, yêu mến nhưng rồi 1 hôm, chính cô là người đã phát hiện ông đã tự sát đến giờ vẫn chưa rõ lý do. Cô tận mặt nhìn thấy người mà cô luôn yêu thương mắt nhắm nghiền lại, máu từ cổ tay chảy ra không ngừng, ông ngồi cô đơn trong bóng tối lãnh lẽo từ căn phòng. Từ đó, cô trở nên sợ bóng tối. Cô luôn bị những hình ảnh ấy ám ảnh mỗi khi phải ở trong bóng tối.
-Giờ không sao rồi! Mình mau tìm lối ra rồi về thôi! Cậu cũng mệt rồi!- Mã nói rồi đỡ Ngư đứng dậy.
Mã dìu Ngư ra ngoài rồi 2 người bắt taxi về biệt thự
-----------------------------Phía Cân & Kết-----------------------------------
Kết và Cân đang tản bộ xung quanh hồ thì bỗng có một đàn bướm đẹp vô cùng bay qua và chúng đã thu hút sự chú ý của Cân. Cân cất bước chạy theo chúng nhưng bỗng có 1 làn gió nhẹ thoảng qua khiến cho chiếc khăn quàng cổ của cô bị cuốn theo chiều gió bay ngược về phía sau. Nó như một dải lụa nhẹ bị cuốn đi và chiếc khăn này đã vô tình che mất đôi mắt của Kết. Cậu nhẹ nhành giơ tay gỡ chiếc khăn đó xuống khỏi mắt và khung cảnh trước mắt cậu bây giờ thật lung linh, huyền ảo. Cân đang xoay người và xung quanh cô là đàn bướm khi nãy. Chúng bay xung quanh cô còn cô thì tươi cười đùa nghịch với chúng, trông cô lúc này chả khác gì một tiên nữ giáng trần cả.
“Cậu ấy đẹp quá!”-tiếng lòng Kết cất lên. Anh đã thật sự rung động trước cô nàng Thiên Bình này mất rồi. Anh không biết mình đã thích cô từ khi nào, chỉ biết rằng anh luôn thích được ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của cô, thích theo sát từng bước chân cô và thích được ở bên cô lúc cô cần.
-Kết à! Lại đây coi mấy chú bướm này nè!- Cân vẫy tay gọi Kết- người vẫn đang đứng sững lại ngắm cô nàng.
-Mình…mình tới đây!- Kết hơi đỏ mặt, cậu nói rồi từ từ bước tới trước mặt Cân
-Những chú bướm này xinh quá! A! Đôi bướm kia này giống trong thiết kế của mình quá ha!- Cân cười rồi chỉ tay vào đôi bướm đang quấn lấy nhau.
-Thiên Bình này! Cậu có muốn làm chú bướm còn lại không?- Kết bất giác hỏi Cân đầy ẩn ý
-Ý cậu là sao?- Cân nhìn Kết đầy khó hiểu
-Cậu tham gia đêm dạ hội với mình được không?- Kết bỗng nhìn thẳng vào mắt Cân hỏi
Cân lại nhớ về chuyện cô bị 1 cô gái nhốt trên sân thượng chỉ vì cậu giảng bài cho cô. Lúc này, cô thực sự rất bối rối. Cô cảm thấy rất thoải mái khi ở cạnh anh nhưng chỉ là những lúc chỉ có anh và cô thôi. Đêm dạ hội ấy là 1 dạ hội lớn và tất cả các học sinh của học viện đều được mời tham dự…Cô không muốn gây khó chịu cho người khác lại càng không muốn rước họa vào thân.
-Nghe mình nói này! Mình biết cậu đang suy nghĩ về sự việc xảy ra ngày hôm đó! Nhưng lần này hãy để mình bảo vệ cho cậu, được chứ?- Ma Kết nắm lấy 2 bả vai cô để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
-Ma Kết! Tại sao cậu chọn mình? Không phải xung quanh cậu có rất nhiều người con gái xinh đẹp khác theo đuổi sao?- Cân hỏi
-Vì mình thích cậu, Thiên Bình!- Kết lấy hết can đảm nói ra lòng mình. Đây là người con gái đầu tiên có sức hút kì lạ khiến anh luôn phải để ý đến cô.
-Cậu…cậu…Tại sao chứ!- Cân ngạc nhiên, không tin vào tai mình. Cô đã được rất nhiều chàng trai mến mộ, nhiều chàng trai tỏ tình nhưng sao lần này, lòng cô cứ nao nao khó tả.
-Vì cậu là chính cậu! Thích một người cũng cần lý do sao!- Kết nói
-Cho mình thời gian suy nghĩ!- Cân ngẩng mặt lên nói
-Ukm! Mình về thôi!- Kết quàng lên cổ cô chiếc khăn khi nãy khiến cô thoáng đỏ mặt.
2 người cùng đi bộ về biệt thự mà không ai nói với ai câu nào. Chốc chốc Cân lại quay sang nhìn Kết.
“Cậu thật sự thích mình sao?”