[12 Chòm Sao] Song Sinh Trả Thù

Chương 20




Cảnh tượng kinh hoàng đó in đậm trong đôi con ngươi màu đen láy của Song Tử. Em gái của cô, sinh mệnh của cô, Ngư......nó...nó......sao lại chảy nhiều máu đến vậy chứ?

Song Tử vội vã chạy lại Song Ngư, nước mắt cũng theo đó mà tuôn rơi xuống gò má xinh đẹp, ướt đẫm cả khuôn mặt. Ánh mắt cô hốt hoảng chăm chú nhìn vào con người đang nằm dưới đất, hấp hối từng chút một. 

"Ngư....Ngư....đừng làm chị sợ....Đợi chị một chút....một chút.....chị sẽ đưa em đến bệnh viện.....nhanh lắm....."

Song Tử nức nở, lên tiếng dỗ dành Ngư. Đôi bàn tay cô run rẩy, thấm đầy máu của Ngư, nước mắt rơi xuống gương mặt của Ngư, hòa lẫn với những giọt máu đỏ chót......mặn chát, đau thương.... Cô gào lên với mọi người xung quanh, nhờ họ gọi xe cấp cứu đến cho mình.

Dòng người hai bên đường nghe tiếng của cô cũng lục tục rút điện thoại gọi xe cấp cứu. Một sinh mạng đang thoi thóp nằm đó, họ sao có thể trơ mắt nhìn nó ra đi, ít nhất trong thế giới này vẫn còn thứ gọi là tình người....

Rất nhanh sau đó xe cấp cứu đã có mặt tại hiện trường, kế tiếp là tiếng còi cảnh sát giao thông inh ỏi. Có vẻ người nào đó trong khi gọi xe cứu thương đã gọi luôn cả cho cảnh sát, dù gì đây cũng là tai nạn giao thông mà....

Những vị bác sĩ mặc áo blouse trắng mang dụng cụ đến chỗ Ngư rồi từ từ dìu cô lên, Song Tử cũng trèo lên xe ngay sau đó. Bàn tay cô nắm chặt lấy tay Ngư, như sợ rằng chỉ cần mình buông tay thì nó sẽ không bao giờ còn có thể giơ lên được nữa...

Cảm giác đau đớn lan truyền khắp cơ thể làm cho Ngư mệt mỏi đến mức chỉ muốn nhắm tịt mắt lại. Nhưng cô hiểu rằng, nếu cô làm như vậy, đồng nghĩa với việc tử thần sẽ càng ngày càng tiến nhanh đến cô, cướp lấy mạng sống của cô. Không, không thể thế được, Song Tử đang ở cạnh cô, hai người chỉ vừa mới gặp nhau thôi mà.....Cô thật thèm khát ánh sáng bên ngoài quá, nhưng sao càng ngày càng mờ ảo thế này....

Mi mắt nặng trĩu như đang kéo đôi đồng tử của cô cụp xuống, thật sữ khó chịu quá, toàn thân cô đau như chết đi sống lại.....Liếc nhìn Song Tử, chị ấy đang khóc.....lệ rơi đầy mặt.....

Dồn tất cả sức lực của mình vào đôi bàn tay nhỏ nhắn, cô nắm chặt lấy tay Song Tử, cố gắng làm cho chị hai của mình có thể yên lòng. Cô không muốn nhìn thấy Song Tử khóc, cô muốn nhìn thấy Song Tử cười....

"Chị.....chị đừng khóc nữa....."

Ngư nhỏ giọng thì thầm, khóe môi nặng nề kéo lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ, nụ cười của cô thật thánh thiện làm sao, chỉ là có phải nó rất nhanh sẽ biến mất không?

Song Tử nghe thấy Ngư thì thào, quay lại chằm chằm nhìn vào Ngư đầy lo lắng. Bấy giờ cô chỉ chú ý đến xung quanh xem có thấy bệnh viện nào không, lại quên mất người em gái bé nhỏ đang nằm trên đùi mình....

"Ngư....Ngư....em thấy sao rồi?"

Song Tử lên tiếng gọi tên cô, nhẹ nhàng và nhu mì thấy rõ, cảm giác sợ hãi đang chồm lấy khắp cơ thể cô....

"Em...em không sao cả...."

Mặc dù rất rất đau nhưng cô lại không muốn nói ra. Hơn ai hết cô hiểu rõ cơ thể của mình, cô sợ mình sẽ phải rời xa thế giới này, đến lúc đó chắc chắn Song Tử sẽ không chịu nổi. Cô muốn thời gian trôi thật chậm để trò chuyện với Song Tử, nhưng sao ông trời lại tàn nhẫn như thế, cứ muốn cướp đi mạng sống của cô....

Cô vươn bàn tay mình lên, áp vào má của Song Tử, nhẹ nhàng quệt đi những giọt nước mắt vương nơi khóe mi và gương mặt cô. Máu đỏ dính vào má Song Tử, cô buông tay xuống, sợ mình sẽ làm bẩn Song Tử, nhưng Tử đã nhanh chóng nắm lấy tay cô trước khi nó đặt xuống đất.

Biết chị hai mình đang sợ điều gì, Ngư lại cười để trấn an cô:

"Chị.....em sợ....sợ làm bẩn chị....nên mới không.....không lau nữa....chị đừng lo....cũng đừng....trách em nha...."

Ngư biết Song Tử rất ngại bẩn nên mới không tiếp tục lau nước mắt cho cô. Thì ra em gái cô lại thấu hiểu cô đến vậy, thì ra nó tốt đến như vậy.....

Song Tử lắc đầu quầy quậy, bác bỏ ý nghĩ trong đầu Ngư:

"Chị....chị không sợ bẩn nữa.....chỉ cần em.....bình an....dù muốn chị bẩn....bẩn thế nào cũng được...."

Ngư cười tươi, chỉ vậy thôi cũng khiến cô thỏa mãn rồi. Đời này, cho dù không thể có tình yêu thì cô cũng đã có thứ tình cảm gia đình người người ngượng mộ rồi. Chị hai của cô, bản sao của cô, hãy sống thật tốt nhé, sống cho bản thân và cả...cho cô nữa.

Xe cứu thương mở cửa, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất đẩy cô vào trong phong cấp cứu. Đúng lúc này, trong đầu Ngư xuất hiện một câu nói của ai đó, rồi cô nắm lấy tay Song Tử, gằn từng chữ, tuy nhỏ nhưng nghe thật rõ:

"Chị.....cẩn thận....với những người......những người.....gần đây.....chúng....chúng muốn hủy hoại....hủy hoại chị.....nhớ cẩn thận.....nha."

Trong khi Song Tử còn đang bàng hoàng, không hiểu những gì Ngư nói thì cô lại tiếp thêm một câu nữa:

"Sống.....thật tốt...thật tốt nha....cho em....và cả....cho chị nữa...."

Bàn tay Ngư phút chốc vụt khỏi tay Tử, cánh cửa phòng cấp cứu cũng dần dần khép lại, giống như khép lại sinh mệnh của một cô gái vậy....

Hơi ấm len lỏi trong tay Song Tử đã không còn, cô thẫn thờ ngồi sụp xuống đất. Chuyện kinh hoàng gì đang xảy ra với cô thế này?

Được một lúc sau thì bố mẹ Ngư cũng đến. Mẹ Ngư như không tin nổi khi được thông báo Ngư bị tai nạn giao thông, đang trong phòng cấp cứu, tâm can bà đau đớn, cảm giác từng khúc ruột đang bị cắt ra thành từng mảnh. Bà không đứng vững, suýt nữa đã ngã xuống, cũng may có bố của Ngư đỡ. Ông cũng chẳng khấm khá hơn gì, đứa con gái của ông đang thoi thóp trong đó, ngộ nhỡ nó xảy ra chuyện gì chắc vợ ông sẽ chết mất.....

"Song Tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con mau nói cho ba nghe."Dìu mẹ Ngư xuống hàng ghế gần đó, ba cô nhẹ nhàng tiến đến hỏi, không cớ gì đang yên đang lành Ngư lại bị tai nạn giao thông.

Song Tử ngước lên nhìn ba mình, rồi ôm chầm lấy ông, khóc....khóc thật to, thật đau khổ. Bây giờ trên khuôn mặt cô đã không còn vẻ lạnh lùng thường ngày nữa, nó đã bị nước mắt gột rủa hết rồi, chỉ còn lại sự thê lương, đau đớn đến tận tâm can thôi.

"Con...con không biết nữa....Lúc con đi ra ngoài tìm Ngư, vừa lúc....vừa lúc có một chiếc xe...chiếc xe......lao tới....rồi nó.....nó đụng vào Ngư.....Ba.....con là....con....con không bảo vệ Ngư....tất cả là....là tại con.....tại con...."

"Không phải lỗi tại con.....đó chỉ là tai nạn thôi. Yên tâm đi, Ngư nhất định sẽ không sao." Nhìn Song Tử khóc tâm tê liệt phế như thế, ông là người làm cho bảo sao có thể đành lòng.

Khoảnh khắc này cả ba người đều chăm chú nhìn vào cánh cửa đang khép chặt lại kia. Từng giây từng phút đồng hồ lặng lẽ vang lên, nặng nề đến mức rọi chiếu vào sâu thẳm đáy lòng con người, đánh động cả nỗi sợ hãi của họ nữa. Chưa bao giờ họ cảm thấy thời gian trôi chậm đến thế....Y ta chạy đi chạy lại lấy máu, dụng cụ đồ dùng cần thiết, không khí u ám đến đáng sợ....

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cánh cửa đó cũng hé mở. Một vị bác sĩ mặc áo phẫu thuật từ từ tiến đến phía ba người. Như bắt được sợi dây sinh mạng cứu sông bản thân, Song Tử nhanh chóng chạy đến cầm lấy tay vị bác sĩ, hỏi dồn dập:

"Em....em cháu....sao rồi?"

Bố mẹ Ngư và Tử cũng đến bên bác sĩ hỏi, vẻ mặt hai người hiện rõ sự lo lắng.

"Chúng tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức rồi. Cô gái bị chấn thương nặng, khả năng rất cao sẽ rơi vào hôn mê sâu. Khả năng tỉnh lại chưa đến 1%, mà nếu tỉnh lại chỉ sợ rằng....."

"Sợ rằng sao hả? Ông mau nói đi!" Mẹ Ngư gào lên, tay bà nắm chặt lấy cổ áo ông bác sĩ.

Bác sĩ bị bà làm cho sợ, mãi một lúc sau, khi bố Ngư tháo tay bà ra khỏi cổ, ông mấy lấy lại tỉnh táo. Bao nhiêu năm sống trong nghề này, ông chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh khóc thương, oán hận nên rất nhanh khôi phục bộ dáng bình thường, ông phải thông báo cho họ tình trạng thật sự của người đang nằm trong kia, nếu để lâu chỉ sợ họ sẽ càng nhanh rơi xuống vực thẳm, thôi thà cứ để cho mọi việc được phơi bày.

"Nếu tỉnh lại sợ rằng cô ấy sẽ phải sống cuộc sống thực vật."

Từng câu chữ đanh thép vẳng vào lòng người. Mẹ Ngư không giữ nổi bình tĩnh, bà khóc lớn, nắm chặt lấy cánh tay của chồng mình. Sự thật kinh khủng này sao bà có thế chấp nhận chứ, bà ôm lấy chồng mình, ngất lịm đi trong vòng tay to lớn. Bố Ngư hốt hoảng, đỡ lấy thân hình mảnh mai gầy gò, dìu bà vào một phòng ngay cạnh đó. Quang cảnh hỗn loạn, tiếng khóc thút thít vang vọng trong buổi tối, nghe mà thấy nhói lòng.....

"Nếu tỉnh lại sợ rằng cô ấy sẽ phải sống cuộc sống thực vật." 

"Nếu tỉnh lại sợ rằng cô ấy sẽ phải sống cuộc sống thực vật." 

Câu nói ấy cứ hiện lên trong đầu Song Tử....Sao mọi chuyện lại tồi tệ đến vậy chứ? Cô không tin đây là sự thực, chắc chắn Ngư chỉ bị thương nhẹ thôi, Ngư sẽ không sao mà....

Tử đẩy tay vị bác sĩ phẫu thuật, xông vào phòng cấp cứu ngay tức khắc. Nhưng khi đến cửa phòng thì bước chân cô dần chậm lại, cô nhích từng bước thật nặng nề về chiếc giường trắng toát. Nơi đó có một cô gái đang nằm ngủ, rất bình yên, nhưng xung quanh cô lại nhằng nhịt toàn những dây tiêm, kim chuyền.... Vẻ mặt của cô tái nhợt, đôi môi không chút huyết sắc, còn hàng mi thì phủ dài đôi mắt, nụ cười trên môi cũng biến mất từ lâu.

Song Tử đưa tay chạm vào gò má của Ngư, nó lạnh băng, không còn chút độ ấm. Cô đẩy ghế ra, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Ngư, bàn tay di chuyển từ má xuống đôi bàn tay vùi trong chăn, rồi nắm chặt lấy nó. Tử vùi đầu vào người Ngư, khóc to đầy đau đớn, nước mắt cũng ướt cả một khoảng chăn bông. Mọi khi chỉ cần cô hơi uất ức, Ngư đã đến bên cạnh vỗ về, dỗ dành cô, làm đồ vật xả giận cho cô rồi, nhưng sao bây giờ Ngư không cử động chứ? Sao cô cứ nằm yên một chỗ thế này?

Chẳng lẽ cô thật sự không bao giờ mở mắt nhìn người chị này sao?

Ngoài trời, tiếng mưa ào ào rơi xuống, như hòa lẫn vào tiếng khóc của Song Tử. Kì lạ là, cho dù tiếng mưa rơi to đến đâu cũng không bằng được tiếng khóc của cô....

Trong một không gian khác, cũng ở dưới mưa, một chàng tria vận bộ âu phục lịch lãm đang đứng đó. Mưa xả vào mặt cậu, tôn lên từng khía cạnh của gương mặt đẹp mê người. Bàn tay đang cầm bó hoa của cậu nhẹ buông xuống, vang lên một tiếng "Bịch".

"Song Tử, sao cậu lại không đến chứ?

Cậu, Thiên Bình đã đứng ở cửa chùa đợi Song Tử suốt hai tiếng đồng hồ, ấy thế mà vẫn không thấy cô ra. Khi cậu đi hỏi trụ trì thì ông chỉ bảo cô có việc ra ngoài. Không lẽ cô quên có hẹn với cậu? Rõ ràng cô đã đọc mẩu giấy kia rồi mà, cho dù có việc bận thì cũng phải gọi đến báo cho cậu chứ? Chẳng lẽ cậu trong lòng cô không có trọng lượng đến vậy ư?

Thiên Bình nhếch môi cười nhạt, uổng công cậu thành tâm thành ý chuẩn bị một bàn ăn đầy thịnh soạn tại nhà hàng, xem ra bây giờ phải hủy bỏ rồi. Cậu kì công chuẩn bị như vậy, cuối cùng đổi lại chỉ là tự làm bản thân mình tổn thương thôi.

Bóng dáng của chàng trai lặng lẽ đi trong đêm mưa, tịch mịch, cô đơn không thể nào che giấu....

Một tình yêu mới chớm nở vậy mà chỉ phút chốc đã bị dập nát.....