(12 Chòm Sao) Số Mệnh

Chương 61: Phiên ngoại: Ảo ảnh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật xin lỗi mấy nàng nhìu nha. Đáng lẽ chap này Tiên đã đăng từ tuần trước rồi á, nhưng không hiểu máy lại có vấn đề gì cho nên không đăng xuất được khỏi nick phụ, thế là bây giờ phải xóa đi tải lại mới lên được đây đây ╥﹏╥

À, những ai quan tâm đến truyện của Tiên thì follow nick Yui418 nhé, bởi nếu nick này có vấn đề gì thì Tiên vẫn còn nick kia để thông báo cho mấy nàng. Thôi thì giờ chúc mấy nàng đọc chap mới thật vui nhé.

Xử Nữ

Song Tử

Tại thư phòng, một nam nhân cả thân lục y thanh thoát không nhiễm một chút bụi bẩn nào, yên tĩnh luyện chữ. Y có vẻ như không biết mệt, cứ canh này qua canh khác, cũng chỉ đều thủy chung ngồi sau bàn, bàn tay cầm bút lướt trên trang giấy, y ngồi đó lâu đến nỗi chén trà bên cạnh còn nguyên nhưng đã nguội lạnh.
Xử Nữ lúc này chính là đã chịu dừng bút, hạ chiếc bút lông xuống, cầm tách trà lên, nhưng lại liền nhíu mày khó chịu mà cất lên tiếng gọi:

- Song nhi!

- ..............

- Song nhi! - Xử Nữ gằn giọng

Nhưng vẫn là không một lời nào đáp trả y. Lần này không có tiếng trả lời, y cũng liền tức giận:

- Song nhi!

- Vương gia, người cần gì ạ?

- Ngươi.......Song nhi đâu? - Xử Nữ khó chịu nhìn nô tỳ trước mặt.

- Vương gia......người quên rồi sao?

Xử nhíu mày khó hiểu.

- Song nhi vốn đã đi từ 2 năm trước rồi mà vương gia. - Nữ nô tỳ này nhỏ giọng nói.

À.....ra vậy.....y sao lại có thể quên mất chứ. Xử Nữ cười khẩy một cái, phất tay cho nô tỳ kia lui xuống. Nô tỳ lui, y lại một mình đơn độc với căn phòng trống đầy u ám của mình. 2 năm nay nó không còn ồn ào như trước nữa mà dần trở nên tĩnh lặng. Bởi người không còn, còn cái gì có thể làm y quở trách, nhắc nhở, lo lắng, rồi cả yêu thương.

Cầm lấy tách trà nguội lạnh lên, nhấp một ngụm rồi nuốt xuống mà cảm thấy cổ họng lạnh buốt. Là trà y thích, tự tay y pha, nhưng sao nó lại không giống với cái mùi vị nàng từng pha cho y, y đã nhiều lần thức suốt mấy đêm để tìm ra thứ nguyên liệu tuyệt mật đó, thế nhưng hoàn toàn vô vọng. Những thứ y kiếm được, chỉ làm cho trà thêm tệ đi. Tệ......y hệt lần đầu nàng pha.......

" - Vương gia! - Song Tử hối hả chạy vào thư phòng, trên tay luôn cầm theo một tách trà nhìn có vẻ đã có chút lạnh.

- Song nhi, ngươi ồn ào cái gì, yên lặng cho ta đọc sách.

- Không được. - Song Tử đặt tách trà xuống bàn.

Song, cô giật luôn cả quyển sách mà Xử Nữ đang đọc, mặc cho y có mắng mình nhưng khuôn mặt vẫn chỉ cười, hí ha hí hửng đẩy tách trà mà bây giờ đã có thể nói là vô cùng nguội đến cho Xử.

- Cái gì đây?

- Là trà Bạch Hào Ngân Châm đấy vương gia. - Song Tử cười tít mắt.

Xử Nữ nghi ngờ nhìn tách trà, thấy hình dạng hình như không đúng lắm, lại tiếp tục ngẩng đầu lên hỏi một lần nữa để chắc chắn:

- Ngươi chắc đây là trà Bạch Hào Ngân Châm đấy chứ?

- Đúng mà vương gia. Do chính tay nô tỳ pha, làm sao mà có thể sai chứ.

Xủq như chết điếng khi nghe câu nói " Do chính tay nô tỳ pha ". Tiểu nô tỳ này, từ trước tới giờ, vụng nhất là pha trà nấu ăn mà. Nhưng dù có bất bình nhìn tách trà thì y vẫn nâng lên, ngửi thử một chút hương vị trà yêu thích rồi mới nhấp một ngụm.

Chậm rãi thưởng thức vị trà do chính tay nô tỳ từ trước tới giờ ngoài việc nước và dọn dẹp ra thì y chưa cho đụng thêm cái gì, vẻ mặt dường như không hề có cảm xúc càng làm cho người đối diện tò mò tới nỗi phải lên tiếng:

- Vương gia, người thấy thế nào?

- Thứ nhất, ngươi để trà quá nguội rồi. Đây chính là điều kị nhất, ngươi không biết?

- Nô tỳ biết chứ, nhưng.....nô tỳ đâu có biết vương gia ở đâu đâu, cho nên phải chạy đi khắp nơi tìm kiếm, vì vậy trà mới nguội đó.

- Vậy.....không tính cái này. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi pha trà hay dâng nước loãng cho ta vậy? - Xử Nữ đầu nổi đầy hắc tuyến nhìn Song Tử.

- Nước lã? Tệ đến vậy sao.

- Cuối cùng........lá trà đâu?

Song Tử nghe Xử hỏi vậy liền ngây ngốc mà đáp trả:

- Không phải là phải vứt lá trà đi sao?

- Ngươi.........

- Nô tỳ vừa cho nước ấm vào, liền vớt lá trà đi vứt rồi.

Xử Nữ não nề thở dài một hơi. Đúng thật là, đây chính là nô tỳ ngu nhất mà y từng biết đấy. Nhưng biết làm sao giờ, sủng người ta quá làm chi để giờ cũng không nỡ mắng, chứ nếu đây là nô tỳ khác, có khi y còn mang ra phạt đánh luôn rồi.

- Được rồi. Đi pha cho ta tách khác. Nhớ là phải ấm và không được vớt lá trà đi vứt.

- Vâng. "

Y nhớ rõ nó, nhớ rõ cái khuôn mặt rạng rỡ khi mang trà đến cho y, rồi lại phụng phịu, bất mãn khi y nhận xét. Nhớ lắm, nhớ khuôn mặt mịn màng đó luôn nhõng nhẽo với y không ngừng, nhớ cái cảm giác mà y véo trộm má nàng khi nàng đang ngủ, giờ muốn thử lại......e rằng không được.

Xử Nữ lắc đầu cười nhẹ, ngẩng đầu lên nhìn phía trước, bất ngờ tới nỗi không nói thành lời. Nàng đang ngồi đó, cả thân mặc y phục của nô tỳ mà cười với y.

- Vương gia!

- Song nhi! - Y đập bàn đứng dậy.

Nhưng ngay lúc đó, hình ảnh nàng trước mặt y không còn nữa, lại là thư phòng bốn bề yên lặng, cũng không nghe thấy cái tiếng nàng gọi vương gia với giọng nói nghịch ngợm đó nữa. Tất cả chỉ là do y mơ tưởng, vì nhớ nàng quá mà tưởng tượng. Bốn bề lặng thinh, lại trở về với cái quỹ đạo vốn có của căn phòng. Y cười khẩy một cái chế giễu bản thân rồi ngồi xuống, lắc đầu cười khổ:

- Đến cuối cùng.......vẫn chỉ là ảo ảnh........