------------------------------
Quận Zuth (rìa bắc thành phố)...
Theo thông tin của gã điển trai bị đánh bầm dập, thì Lưu Thảo Mây đang ở căn nhà gỗ trong cánh rừng xà cừ phía rìa thành phố. Sau khi "gõ cửa" Royal, thì nhóm người Song Tử, Ma Kết, Bảo Bình và Giải Hoa Thần di chuyển đến quận Zuth.
Giữa đường đi, Song Tử nhận được cuộc gọi của Thiên Bình, rằng cô đã tìm thấy nơi mà chiếc xe bắt cóc Kim Ngưu đi vào. Dịch Thiên Ân đã chụp hình lại và bật định vị chiếc xe bằng chức năng định vị qua hình ảnh, nhờ vào chiếc điện thoại phiên bản giới hạn của Capgrem. Đã có người của Con Rết bám theo chiếc xe ấy. Còn bọn họ, ba người Dịch Thiên Ân, Thiên Bình và Bạc Hà Nhiên đã quyết định sẽ thâm nhập vào hang ổ kia. Tất nhiên, vừa nghe đến hành động này, Song Tử đã phản đối. Đồng thời, anh đã lệnh tất cả người của mình, dù đang ở đâu, làm cái gì cũng đều phải đến Đông Châu. Thậm chí còn muốn quay xe, tự mình đến chỗ của Thiên Bình. Tuy nhiên, Thiên Bình đã thuyết phục anh bằng kế hoạch thâm nhập của mình. Nếu ba mươi phút sau cuộc gọi này, không có bất kỳ động tĩnh liên lạc nào từ nhóm của cô, thì lúc đấy, anh hẵng đến Đông Châu. Đến vị trí mà cô đã gửi.
Kể từ đấy đến hiện tại, đã hai mươi phút trôi qua. Trong lòng Song Tử nóng như lửa đốt. Nhưng vì đã hứa với Thiên Bình nên anh vẫn phải ngồi trên xe đến Zuth. Ngu ngốc thật, tổ chức ở thế giới ngầm khác biệt hoàn toàn với thế giới đen. Sao anh lại dám để cô mò vào đường nguy hiểm như vậy.
Không được, từ đây đến Đông Châu phải mất đến hơn một tiếng, đến lúc anh đến đấy, không phải đã quá trễ rồi sao?
- K.C.
Ngay trong lúc Song Tử có ý định dừng xe, thì Giải Hoa Thần lên tiếng. Giải Hoa Thần nhanh chóng báo cáo:
- Là tin nhắn từ Dịch Thiên Ân, xác nhận Kim Ngưu và em gái lão Bạc vẫn còn sống.
- Thật không? Giải Hoa Thần, cậu nói thật chứ?
Bảo Bình đang căng thẳng lo lắng cho Kim Ngưu khi mình lại phải đến chỗ của Lưu Thảo Mây mà không còn cách nào khác để giúp ích được. Nghe thấy tin này, trái tim nhỏ bé liền reo lên, vui mừng khó tin. Giải Hoa Thần gật đầu, đáp:
- Ừ.
- Vậy là suy đoán của Thiên Bình đúng rồi nhỉ.
Bây giờ, không riêng gì Bảo Bình, mà những người còn lại đều có thể gỡ bớt tảng đá đè trên ngực mình xuống. Ma Kết tiếp:
- Từ chỗ Kim Ngưu bị bắt cóc là Zaymon, tới Đông Châu chỉ khoảng mười mấy phút, vì hai quận này kế nhau. Xem ra, chỉ số may mắn của Thiên Bình vẫn vậy, suy đoán tưởng chừng như bất khả thi, nhưng lại trúng phóc. Nhưng... _Nói đến đây, Ma Kết bỗng thấp giọng:
- Điều này đồng nghĩa với việc em ấy đã đi vào căn cứ của bọn chúng, đúng chứ?
- Vâng. Trong tin nhắn cũng có nói, bọn họ đã vào bên trong. Nhưng có một điều họ muốn báo cho chúng ta cẩn thận... _Nói đến đây, sắc mặt lạnh lẽo của Giải Hoa Thần càng trở nên cảnh giác, nói:
- Việc chúng ta đến chỗ của Lưu Thảo Mây, đều là nằm trong kế hoạch của bọn họ. Hơn nữa, bên phía Lưu Thảo Mây, có vẻ như còn có một bác sĩ mổ lấy nội tạng. Bọn họ đã đánh giá tình hình bên phía Lưu Thảo Mây nghiêm trọng hơn. Còn nói... _Nói đến đây, Giải Hoa Thần lén nhìn K.C, thấp giọng:
- Thiên Bình bảo K.C nên ưu tiên đến chỗ Lưu Thảo Mây hơn. Vì bên họ đã có Song Ngư và Khải Huyền.
- ...
Tin này, với mọi người đều là tin tốt. Nhưng với Song Tử, thì ngược lại.
Biểu cảm trên mặt anh ngày càng lạnh đi, bàn tay nhanh chóng bấm điện thoại, liên lạc đến cái tên "Tiểu bảo bối".
Bởi vì, anh không có niềm tin vào bất cứ ai, kể cả tổ chức đứng đầu thế giới ngầm Khải Huyền.
.
.
Xưởng sản xuất lòng và nội tạng heo – Đông Châu...
- Giết.
Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng ra lệnh. Lập tức, những người đàn ông mặc suit đen ập đến, vây bắt ba chú chuột nhắt. Kim Ngưu với Bạc Vân Kiều, vừa nghe thấy liền giãy giụa biểu thị ý chống đối quyết liệt.
- Khoan đã.
Dịch Thiên Ân và Bạc Hà Nhiên đang định một ăn cả ngã về không để mở lối thoát cho Thiên Bình, thì giọng điệu bình đạm của Thiên Bình lại cất lên. Trái với thái độ của tất cả mọi người ở đây, Thiên Bình cùng với người đàn ông tóc bạc, cư nhiên lại có cùng một loại biểu cảm – điềm tĩnh vô tình.
Ánh mắt của người đàn ông tóc bạc có chút lay động, bước chân đang toan bước đi, chợt dừng lại. Động thái này của ông ta, khiến những người mặc đồ đen cũng dừng lại nhiệm vụ bắt người của họ.
Thiên Bình vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm của mình, cất giọng:
- Người nghĩ ra kế hoạch bắt cóc những đứa trẻ bỏ nhà đi bụi và những đứa trẻ vô gia cư, không phải là ông đúng không? Ừm, Chu tổng?
- !!!
Ngoại trừ Chu tổng, ai cũng kinh ngạc trước lời nói của Thiên Bình. Sắc mặt người đàn ông tóc bạc không còn bạc tình như ban đầu nữa, thấp giọng:
- Sao mày nghĩ vậy?
- Vì một người nhắm đến những đối tượng bắt cóc hoàn hảo như vậy... _Nói đến đây, ánh mắt Thiên Bình càng thêm kiên định, ngữ điệu lạnh nhạt:
- Sẽ không xử lý chúng tôi bằng "cái chết".
- ...
Nhiều người vẫn đang đánh giá cao sự tinh mắt của Thiên Bình, nhưng cũng có người cho rằng cô có ý khác. Chính là người đàn ông vừa rồi đã báo cáo mọi chuyện cho Chu tổng, ông ta quát lên:
- Hỗn xược! Mày dám chê Chu tổng chúng ta không thông minh à?
- ...
Lời vừa nói, người đàn ông ấy liền tự động bịt miệng lại, ánh mắt len lén nhìn sang phía Chu tổng. Quả nhiên, người đàn ông tóc bạc đã hiện đầy lãnh khí trên gương mặt. Chu tổng tất nhiên cũng nhận ra cái ý đấy, trầm giọng:
- Vậy mày nói xem, người nhắm đến những đối tượng bắt cóc hoàn hảo kia, sẽ xử lý bọn mày như thế nào? _Ngừng một chút, ông ta tiếp:
- Không lẽ lại thả chúng mày đi?
Lời nói này, đầy sự giễu cợt. Có vài người của Chu tổng liền lén cười. Thế nhưng, Thiên Bình vẫn thản nhiên, đáp:
- Đúng vậy.
- Hahahaha!
Lần này, không ai lén cười nổi cả, tất cả đều cười lớn một cách công khai. Hai tên Su-mo kia cười híp cả mắt, khinh thường nói:
- Nghe thấy gì không? Nó bảo là thả bọn nó ra đấy haha!
- Con điên, mày nghĩ đây là xưởng bán lòng heo thật à? Bọn tao sẽ thả mày ra để sáng mai mày livestream ẩm thực chắc haha!
- Mày mơ đẹp đến mức hoang đường rồi đấy, con nhãi ranh! Chu tổng, ngài đừng nghe nó nói xàm nữa, giết chúng hết đi!
Kể cả người đàn ông đi theo Chu tổng, cũng khinh thường ra mặt.
Dịch Thiên Ân và Bạc Hà Nhiên vẫn giữ thái độ cảnh giác đề phòng. Thái độ của bọn họ mới đúng là đang đối mặt với sự nguy hiểm. Kim Ngưu ngược lại, không thấy làm điên rồ, mà cảm giác như Thiên Bình đang có kế hoạch nào đấy.
- Mấy người sẽ không giết được tôi.
Không biết Thiên Bình lấy đâu ra tự tin, một chút sợ hãi hay kiêng dè cũng không biểu cảm trên mặt. So với thái độ bỡn cợt của kẻ thù, lại giữ thái độ hàn lãnh:
- Chu tổng, ông nghĩ bọn tôi đột nhập vào đây mà không chuẩn bị gì sao?
Vừa nói, Thiên Bình vừa ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện phía Chu tổng, phong thái hoàn toàn bình thản, hướng về Chu tổng, nói:
- Chúng tôi có bốn lý do khiến ông không thể giết chúng tôi. Ngược lại, nếu bây giờ người của ông không nhanh chóng rút đi. Thì chỉ có một kết quả... _Nói đến đây, ngữ điệu của Thiên Bình trở nên nghiêm trọng:
- Là diệt vong.
- Con khốn này! Ăn nói hàm hồ! Mày dám có thái độ hỗn láo với Chu tổng thế hả?
Thiên Bình vừa dứt lời, người đàn ông đi theo Chu tổng liền tức giận toan bước đến sử dụng bạo lực với cô. Dịch Thiên Ân và Bạc Hà Nhiên còn chưa kịp xông đến bảo vệ, thì bên phía Chu tổng đã có động thái. Chỉ một cử động tay, người đàn ông kia liền bị chính người của mình tóm lấy.
- Chúng mày điên à, bắt tao làm gì hả?
Bọn mặc suit đen cũng lắc đầu, bởi vì chính bọn họ cũng không hiểu được ý của Chu tổng. Rõ ràng kẻ đáng bị bắt và xử lý là Thiên Bình, nhưng tại sao người đàn ông kia lại bị đối xử như thế. Chu tổng lúc này mới quay người lại, chậm rãi bước đến chỗ Thiên Bình, khiến ai cũng hồi hộp lo lắng và đề phòng. Nhưng thái độ của Thiên Bình vẫn bình ổn như ban đầu, thẳng thắn đối mắt trực diện với sự tàn bạo của ông ta.
- Bốn lý do tao không thể giết bọn mày là gì? Nói đi.
Cạch!
- Huynh tẩu!
- Umnh!!!
Chu tổng vừa dứt lời, Dịch Thiên Ân, Bạc Hà Nhiên, ngay cả Kim Ngưu đã bị bịt miệng cũng giật thót tim hoảng loạn. Lúc này, trên trán Thiên Bình đã có một họng súng chĩa vào. Khoảng cách giữa Chu tổng và Thiên Bình vô cùng ngắn, ông ta vậy mà đã chĩa súng vào đầu cô. Ngữ điệu trầm lạnh:
- Nếu nói sai, tao sẽ giết mày đầu tiên.
- ...
Trái với thái độ khẩn hoảng của mọi người, Thiên Bình hơi đưa tay lên, ý hiệu rằng bản thân cô không sao.
Đến lúc này, đáy mắt Chu tổng có chút ẩn ý. Nếu là người của ông ngồi vào vị trí của Thiên Bình, đều sẽ không có được sự điềm tĩnh như vậy. Ít nhất cũng phải dao động trong ánh mắt, nhưng Thiên Bình, đôi mắt xám ấy phẳng lặng không một gợn sóng.
Đối mặt trực diện với người đàn ông đáng sợ trước mặt, Thiên Bình bình tĩnh cất giọng, ngữ điệu nghiêm túc:
- Ông không thể giết chúng tôi. Thứ nhất, là vì trước khi bọn tôi đột nhập vào đây, đã báo trước cho người của mình. Nếu qua ba mươi phút mà bọn tôi không liên lạc với họ, tức là đang bị mấy người bắt giữ. Bọn họ chắc chắn sẽ hành động. Giết tôi thì cũng được, nhưng các ông được điều gì? Các ông đừng quên, mới bước chân vào thế giới ngầm, không nên gây thù hận với các thế lực khác. Tuy bọn tôi chỉ là người của thế giới đen, nhưng một tổ chức đứng đầu thế giới đen, vẫn mạnh hơn một tổ chức mới sinh ra tại thế giới ngầm, đúng chứ?
Lời Thiên Bình không cao không thấp, nhưng lại nghe ra được sự áp đảo ẩn chứa trong đấy.
"Brmm... brm... brm..."
Ngay lúc này, có một chiếc điện thoại rung lên. Một trong hai tên Su-mo đã lên tiếng:
- Chu tổng, là điện thoại của con bé này! Người gọi là "Đại bảo bối"!
-_-!!!
Thiên Bình không biết trốn vào cái lỗ nào. Trong tình hình thập tử nhất sinh này vẫn có thể đỏ mặt được. Cái tên Su-mo kia cũng quá thật thà đi, nói ra làm gì vậy? Nhìn xem, Dịch Thiên Ân và Kim Ngưu cũng không đỡ được cú này luôn.
- Hmnn... _Mặc dù trong lòng đang rất ái ngại, nhưng ngoài mặt, Thiên Bình vẫn giữ nét đạm bạc, nói:
- Tôi đâu lừa ông, đúng không Chu tổng? Nếu cuộc gọi này tôi không bắt máy, hiển nhiên sau đó sẽ xảy ra tình huống như tôi đã nói. Ông chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của Con Rết. Có thể ông đánh giá không cao chúng tôi, nhưng bước đầu làm ăn trong thế giới ngầm, tốt hơn vẫn nên giữ hòa khí. Còn chưa nói đến, đây sẽ là món nợ máu phải trả bằng máu.
- Đập đi.
Chu tổng không đoái hoài đến lời của Thiên Bình. Theo lệnh ông, tên Su-mo kia liền lấy con dao mổ heo trên bàn mổ, một phát chém vỡ chiếc điện thoại. Cuộc gọi liền vô hiệu.
Bốn người cùng phe Thiên Bình liền cả kinh. Thế này, tức là Chu tổng không hề bỏ Con Rết vào mắt mình.
- Lý do thứ nhất có vẻ chưa đủ để đe dọa ông nhỉ?
Cứ tưởng Thiên Bình sẽ bị cú này làm cho hoảng hồn. Nhưng một lần nữa, Chu tổng không thấy sự dao động trong mắt cô. Ngược lại, cô còn có vẻ như đã đoán trước được điều mà ông ta làm. Cứ như trước trán cô không có cây súng, Thiên Bình vẫn điềm nhiên cất giọng:
- Nếu đã ở trong thế giới ngầm, chắc ông đã nghe đến Cung Sát rồi?
- ...
Quả nhiên, cái tên này đủ đe dọa để khiến đám người của Chu tổng hoang mang. Chu tổng lại không dễ lừa như vậy, hiếm hoi lại nhếch miệng:
- Mày thì có can hệ gì với Cung Sát?
- Tôi thì không có can hệ thật. Nhưng cậu ấy thì có!
Vừa nói, Thiên Bình vừa chỉ sang Dịch Thiên Ân. Mà chính Dịch Thiên Ân còn bất ngờ, huống chi là người ngoài. Thiên Bình tiếp:
- Cậu ấy là đệ tử cưng của người kế thừa Cung Sát. Là bạn tốt của cháu trai người kế thừa Cung Sát. Nếu ông giết cậu ấy, chắc chắn không ít thì nhiều cũng sẽ gây thù với Cung Sát.
Như đoán được suy nghĩ của Chu tổng, Thiên Bình lại nói:
- Nếu ông không tin, có thể kiểm tra điện thoại cậu ấy. Chỉ cần ông gọi điện vào số điện thoại của thầy chủ nhiệm cậu ấy, có thể xác nhận được danh tính. Chỉ sợ, ông có dám gọi hay không?
- ...
Chu tổng có chút do dự đối với lời của Thiên Bình. Nếu cô nói dối, thì quá dễ xử lý. Nhưng nếu cô nói thật, chắc chắn Cung Hoa sẽ biết người gọi đến không phải Dịch Thiên Ân, hắn ta nhất định sẽ biết học trò của mình đang gặp chuyện. Như vậy sẽ rất phiền.
- Nó nối dối đấy Chu tổng! Làm gì có chuyện người thừa kế của Cung Sát lại đi dạy học chứ!
- Vậy ông nghĩ tôi thiển cận đến mức bịa ra cái chuyện hoang đường này sao? Ngài tay sai?
Người đàn ông đang bị chính chủ của mình bắt giữ vừa lên tiếng, đã bị Thiên Bình lạnh lùng bật lại. Nhưng cũng chính vì lời này của Thiên Bình, mà Chu tổng quyết định tin vào lời cô, ông ta lại trầm giọng:
- Lý do thứ ba?
- Đáng tiếc, lý do thứ ba đã bị chính ông động vào vảy ngược rồi. _Thiên Bình ung dung phán, nói:
- Cuộc gọi vừa rồi, tôi đã không thể nghe. K.C chắc chắn biết tôi có chuyện, cậu ấy tất nhiên sẽ sử dụng toàn lực của mình để có thể cứu tôi. Bao gồm cả việc liên hệ với cha của mình – Dương Tề.
- !!!
Không hiểu sao, nghe cái tên này, đám người của Chu tổng, thậm chí là Chu tổng, còn kinh hãi hơn cái tên Cung Sát. Ánh mắt Thiên Bình lúc này lại lộ ra tia hãnh diện, cô càng cao hứng mà tiếp:
- Phải. Chính là Dương Tề, người cầm đầu Thập Đế. Tổ chức đang truy sát mấy người vì dám ngang nhiên hoạt động trên địa bàn của họ.
Cạch!
Không hiểu sao, sau lời này, Chu tổng lại lấy được vẻ bình đạm của ban đầu, hơn nữa còn dí sát họng súng lên trán Thiên Bình, ngữ điệu cợt nhả:
- Mày lừa tao à, nhóc ranh? Mày hẳn hiểu rõ quan hệ của hai cha con chúng nó không tốt đẹp gì mà. K.C của mày sẽ liên hệ cầu xin cha nó cứu mày ư? Mày nghĩ nó thích mày đến mức vất bỏ cả lòng tự tôn của mình để cầu xin người cha nó căm ghét? Vậy mà tao cứ tưởng mày thông minh, hóa ra mày chỉ là một đứa vọng tưởng. Tao thấy tao giết mày được rồi đấy.
- Vậy sao ông không bóp cò?
Thiên Bình hệt như đứt dây thần kinh của cảm xúc, đến lúc này mà vẫn không mảy may sợ hãi. Trái lại, cô còn vặn ngược lại Chu tổng, nói:
- Không phải ông vẫn tin lời của tôi đấy sao? _Ngưng một chút, cô tiếp:
- Đúng là mối quan hệ giữa hai người bọn họ không tốt thật. Cũng có thể cậu ta sẽ không liên hệ với cha mình. Vậy nên tôi đã thay cậu ta, liên hệ với Dương Tề trước rồi.
- ...
- Ông không cần nghi ngờ, Chu tổng. Tôi không chỉ đơn thuần là bạn gái của Song Tử, mà tôi còn là đối tượng đính hôn với cậu ta. Nói cách khác, tôi chính là con dâu tương lai hợp pháp