---------------------------
CHAP 21: THU PHỤC ĐƯỢC SONG NGƯ
Giờ ra về...
- Tại sao... tôi phải tham gia?
Đứng giữa đám thanh niên cao to của câu lạc bộ Karate, Song Ngư bất cần phán.
Cao trung Zodiac cũng như bao ngôi trường khác, hoạt động câu lạc bộ đã trở thành văn hóa của ngôi trường này. Hằng năm, cứ vào thời điểm tuần học thứ hai, các câu lạc bộ sẽ đi chiêu mộ thành viên mới. Càng có nhiều thành viên, câu lạc bộ sẽ phát triển và có ý nghĩa hơn. Đặc biệt, những ai có tố chất "viên ngọc thô" sẽ được rất nhiều câu lạc bộ săn đón.
Mà tình huống hiện tại, Song Ngư chính là "viên ngọc thô" ấy.
Một nhóm con trai mặc võ phục màu trắng vây bủa xung quanh Song Ngư, họ đồng thanh:
- Xin hãy gia nhập vào câu lạc bộ Karate của chúng tôi!
- Tôi không hứng thú, mấy người tránh ra đi.
- Vậy cậu đến với câu lạc bộ Bóng chày của chúng tôi đi!
- Thế cậu có hứng thú với câu lạc bộ Cầu lông của chúng tôi không?
- Câu lạc bộ Âm nhạc Kpop luôn đón chào cậu!
Song Ngư vừa từ chối câu lạc bộ Karate, những câu lạc bộ khác liền nhanh chân vây quanh trước mặt anh, lôi kéo và chiêu tuyển. Sắc mặt Song Ngư càng ngày càng trở nên tồi tệ, bởi vì bọn người này quá làm phiền đến anh.
- Ố, Song Ngư!Tôi tìm thấy cậu rồi!
Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc lanh lảu vang lên. Tuy Kim Ngưu có vóc dáng nhỏ bé, nhưng những người đại diện cho các câu lạc bộ ở đây, ai ai cũng tự giác nhường đường cho cô. Những người đang chặn đường Song Ngư, đều nhận ra:
- Lãnh Kim Ngưu của câu lạc bộ Tennis?
- Này, cái tay.
Kim Ngưu đến đã quàng cổ Song Ngư. Nhưng với chiều cao của cô, Song Ngư phải còng lưng xuống, nên anh nhàn nhạt nhắc nhở. Kim Ngưu không thèm để tâm đến thái độ của anh, lại quay sang nhìn những người trước mặt, nhe răng cười:
- Xin lỗi mấy cậu nhé. Cậu bạn này thuộc Tennis Club của tôi rồi!
- A, ra vậy! Xin lỗi vì lúc nãy cứ bám lấy cậu, Song Ngư!
Chỉ một câu của Kim Ngưu, một đám người trước mặt đều không dám tranh giành, mau chóng rút lui. Nhìn đám người phiền phức kia đã đi, Song Ngư vỗ vào cánh tay Kim Ngưu, nhạt giọng:
- Buông ra đi.
- À phải phải. Giờ thì chúng ta đi thôi!
Kim Ngưu vỗ vai Song Ngư rồi tự tiện kéo anh đi. Song Ngư như nhận thức được mình sẽ bị đưa đi đâu, liền lên tiếng:
- Này. Tôi không tham gia câu lạc bộ Tennis của cậu đâu nhé.
- Xí, câu lạc bộ của tôi mới không thèm chào đón cậu ấy! _Kim Ngưu làm vẻ mặt hắt hủi, khiến Song Ngư chau mày:
- Vậy cậu đưa tôi đi đâu?
Khu thể chất - Phòng bóng rổ...
Cạch!
- Ta rá tá rà~ Tớ đã đưa cậu ta đến theo như yêu cầu của mấy cậu đây!
Kim Ngưu mở toang cánh cửa và một phát đẩy Song Ngư vào. Sau đấy đến chỗ Thiên Yết đầy hãnh diện:
- Em trai ngoan, đừng quên thỏa thuận của chúng ta đấy!
Gương mặt lãnh khí của Thiên Yết có chút giật giật.
Các người, bán đứng tôi thật đấy à?
------- Trước đó -------
Giờ ra chơi...
Đám người của câu lạc bộ bóng rổ đang tổ chức hội nghị bàn tròn, mà trung tâm là vị trí của lãnh đạo Hàn Bạch Dương. Bọn họ đang bàn tính cho việc tuyển thêm thành viên. Mà mục tiêu bọn họ đang hướng đến, là cậu bạn mới có vẻ khó gần – Doãn Song Ngư.
Nói là hội nghị bàn tròn, nhưng hiện chỉ có Song Tử, Nhân Mã, Thiên Yết và Bạch Dương. Hai tên còn lại đã đi ăn sáng. Đặc biệt, Sư Tử từ chối tham gia hội nghị này, vì cậu ta vẫn đang có ác cảm với Doãn Song Ngư.
Việc này cũng có vẻ không dễ, vì Song Ngư là người không có lấy một người bạn. Không hòa nhập với mọi người và đặc biệt, bắt chuyện với cậu ta rất là khó. So với độ lạnh lùng của Thiên Yết thì Song Ngư không bằng, nhưng so với cái độ khinh người thì Song Ngư có thừa.
Nhân chứng số một, là Kim Ngưu. Kim Ngưu mấy lần vẫy chào cậu ta, nhưng chưa bao giờ được đáp lại.
Nhân chứng số hai, là Sư Tử. Bằng chứng là ác cảm của Sư Tử.
Nhân chứng số ba, là Bảo Bình. Bảo Bình ngay từ ngày đầu cũng đã có thái độ bài xích với Song Ngư.
Nhưng sau khi Song Ngư đột ngột tìm đến Kim Ngưu nói chuyện, bọn họ đột nhiên có một tia hy vọng.
Kim Ngưu vừa trở về, Song Tử đã lên tiếng dò hỏi:
- Có vẻ cậu hay nói chuyện với Song Ngư nhỉ?
- À, cũng thường thôi. Có ai mà tớ không nói chuyện được chứ!
Nhận được câu trả lời này, bọn họ lập tức hành động:
- Kim Ngưu đại nhân! Bọn này có thể nhờ cậu giúp một chuyện không?
Sau khi nghe Bạch Dương giải bày tâm sự, Kim Ngưu liền hiểu ra:
- À, ra ý các cậu là vậy! _Nhìn những cặp mắt hy vọng xung quanh, Kim Ngưu liền có một cảm giác vĩ đại, cong môi cười:
- Xin lỗi chứ, các cậu định trả công tớ thế nào đây?
- Hả?
- Tớ làm điều tốt cho đội các cậu, các cậu phải trả công hậu hĩnh cho tớ chứ?
Kim Ngưu vuốt cằm, hai chữ xấu xa liền hiện trên gương mặt nở nụ cười tà đạo hắc ám của cô. Vốn dĩ cô chẳng tính toán so đo gì, nhưng là chuyện liên quan đến Song Ngư, cô cũng muốn có chút lợi. Song Tử mới lên tiếng:
- Bà chủ Lãnh à~ Chúng ta là bạn bè, mà đã là bạn thì phải giúp nhau chứ!
- Xin lỗi nhé ông chủ Dương, thời buổi này không đào đâu cái vụ đó đâu a~
Kim Ngưu nhanh chóng nhái lại giọng của Song Tử. Bạch Dương lại hào phóng, đáp ứng:
- Vậy cậu muốn gì?
- Ây dà, thằng nhóc Thiên Yết đấy cũng ở trong đội các cậu đúng chứ?
Vẻ mặt Kim Ngưu dần trở nên nham hiểm, dường như đã nghĩ ra một cái giá thích hợp. Mà Nhân Mã cũng cảm thấy toát mồ hôi:
- Đúng là thế. Cậu định làm gì a?
- Đơn giản thôi! _Kim Ngưu đại vui vẻ ngồi xuống ghế, một chân gác lên mặt ghế, khóe môi cười càng sâu:
- Nó phải làm ô sin của tớ một tuần, bắt đầu sau khi tớ giúp các cậu! Được chứ?
Mọi người nghe xong liền quay sang để gửi gắm hy vọng lên người Thiên Yết.
Nhưng chính chủ đã biến mất tự bao giờ.
Chính vì thế, hội anh em rất tốt bụng, đã quyết định thay Thiên Yết:
- Ok! Thành giao!
---------------- Kết thúc hồi tưởng -----------
- Em xin lỗi vì đã vô lễ với chị trong những ngày qua, chị Kim Ngưu!
- Á há há há...
Thiên Yết cúi đầu sâu hơn chín mươi độ, cung kính nói lời xin lỗi với Kim Ngưu. Mà Kim Ngưu khoái chí không ngậm được mồm.
Đây là yêu cầu đầu tiên, xin lỗi Kim Ngưu theo lời thoại của cô.
- Được! Chấp nhận! Yêu cầu thứ hai, trong một tuần này, mày phải xưng hô với chị là em - chị! Yêu cầu thứ ba. Cặp sách của chị đây, lát mang về cho chị! Hôm nay chỉ vậy thôi!
Kim Ngưu dàn mưu cả một lượt, sau đó ném balo của mình cho Thiên Yết. Cô ra về với tâm trạng vô cùng sảng khoái, không quên cảm tạ đến những cậu bạn kia:
- Cảm ơn đã tạo điều kiện cho tớ nhé! Mai tớ sẽ đãi các cậu nước lọc há há há! Tới giờ tớ phải tập luyện Tennis rồi! Đi trước đây!
Nói rồi cô ung dung bước ra khỏi phòng bóng rổ, hai tay chắp sau lưng như một cụ già.
- Thôi mà. Coi như đây là sự hy sinh cao cả cho câu lạc bộ này đi!
Nhân Mã đến vỗ vai Thiên Yết như khích lệ tinh thần. Nhưng sắc mặt Thiên Yết vẫn rất tối sầm.
- Ê này, cậu đi đâu đấy Song Ngư?
Bạch Dương vội vàng lên tiếng khi thấy Song Ngư đang định bỏ đi. Song Ngư dừng bước, nhàn nhạt đáp:
- Đi về.
- Đi về gì chứ! Cậu phải ở lại đây chứ! Vì bọn tôi muốn chiêu mộ cậu vào đội mà!
- Nhưng tôi không muốn.
Song Ngư lạnh nhạt đáp lại, một chút nể mặt cũng chẳng có. Ngay lúc này, thì Song Tử lên tiếng, hàm ý rất rõ ràng:
- Cậu còn nhớ vụ ẩu đả vào cái hôm lớp mình đi hát Karaoke chứ?
- Chẳng phải bọn này bị kéo theo vì cậu sao?
Sư Tử nhân cơ hội mà chỉ trích, nhưng rất nhanh, Bạch Dương đã chỉnh lại:
- Bọn này không trách gì cậu đâu. Chỉ coi như đây là bắt đền cậu đi! Chỉ cần qua đợt đấu giao lưu này thôi! Vì bọn tôi cần cậu giúp!
Song Ngư có chút cân nhắc. Đám Bạch Dương nói không sai. Hôm đấy có kẻ gây rối đều là do anh. Sau vụ đấy, anh còn chưa xin lỗi bọn họ một cách chính thống. Hơn nữa, anh cũng không ghét bóng rổ lắm. Hơn hết là những phiền phức từ những câu lạc bộ khác, nếu họ biết anh chưa tham gia câu lạc bộ nào.
- Lần này thôi đấy.
Song Ngư quay trở lại, tiến vào khu vực sân bóng. Tất cả trừ Sư Tử với Thiên Yết thì ai cũng reo hò. Bạch Dương cười đầy mãn nguyện:
- Sư Tử! Báo cho Thiên Bình, chúng ta đã thu phục được Song Ngư!
---------------- End Chap 21----------------
CHAP 22: BẮT ĐƯỢC TÊN BIẾN THÁI
Phòng Hội học sinh...
Đang trong giờ họp...
- Vậy, lát nữa cuộc họp kết thúc, Hội Phó Âu Dương Xử Nữ sẽ đi sang trường I.F School để bàn giao với Hội học sinh bên trường đó về việc tổ chức trận đấu giao lưu giữa hai câu lạc bộ bóng rổ của hai bên. Lý Nhuẫn sẽ sang trường Zendis, bla... bla...
Xà Phu – Hội trưởng nữ đầu tiên trong lịch sử của Hội học sinh trường Zodiac, lên tiếng bàn giao trách nhiệm cho từng thành viên. Về việc sắp xếp, tổ chức các trận đấu giao lưu cho các câu lạc bộ. Sở dĩ Hội học sinh của trường Zodiac phải tốn công như vậy, vì trường Zodiac là ngôi trường cao trung trung tâm của thành phố.
Sau khi phân công xong, Xà Phu còn đề cập đến một vần đề khác, liên quan tới Ký túc xá nữ của trường.
- Gần đây, nhiều nữ sinh đã gửi đơn báo cáo có một hiện tượng kỳ lạ và khá nhạy cảm. Nó đã và đang diễn ra trong ký túc xá nữ! _Sắc mặt Xà Phu có chút nghiêm trọng:
- Họ phát hiện, đồ nội y của họ bị mất!
- Hả? Cái gì mà biến thái vậy trời?
Người phản ứng đầu tiên là Hội phó Xử Nữ. Những thành viên khác cũng xanh mặt và bàn tán xôn xao. Xà Phu thuật lại tình hình:
- Ban đầu thì không có ai để ý cả. Vì họ nghĩ là để quên đâu đó thôi. Nhưng tuần vừa rồi, có tới tám nữ sinh bị mất đồ. Tất nhiên đó không phải là sự trùng hợp rồi! Vì vậy, chúng ta không thể làm ngơ những vấn đề này! _Nói đến đây, Xà Phu chợt quay sang nhìn người ngồi cạnh mình:
- Lâm Cự Giải. Cậu vừa là nữ sinh, vừa thông minh và có thân thủ tốt. Chuyện này, tôi giao cho cậu điều tra và xử lý, được chứ?
- Tớ rất hân hạnh, Hội trưởng. Tuyệt sẽ không khiến cậu và mọi người thất vọng!
Trái với phản ứng của mọi người, Cự Giải lại vô cùng trông chờ nhiệm vụ lần này. Xà Phu gật đầu:
- Đương nhiên là cậu không thể đi một mình rồi! _Nói rồi, Xà Phu quay sang một hai người ngồi ở gần cuối bàn:
- Lý Tây Lạc và Ân Tuệ Dương. Lần này, hai người sẽ hỗ trợ cho Cự Giải nhé?
- Dạ!
Lý Tây Lạc và Ân Tuệ Dương đồng thanh nhận lệnh. Xà Phu gật đầu, kiểm tra lại nội dung của cuộc họp, rồi tuyên bố:
- Vậy cuộc họp kết thúc tại đây, mọi người có thể ra về!
- Chào Hội trưởng!
Toàn Hội học sinh đều đồng thanh, sau đấy ra về. Lý Tây Lạc và Ân Tuệ Dương tự giác đi theo Cự Giải. Xử Nữ nhìn bọn họ, quan tâm lên tiếng:
- Vụ này hơi rắc rối đấy! Ba người cẩn thận nhé, có gì cần trợ giúp cứ gọi tớ!
- Anh Xử Nữ yên tâm! Em chắc chắn sẽ bảo vệ chị Cự Giải và Dương Dương!
Lý Tây Lạc sốt sắng đáp. Cậu là người một trong những thành viên khối 11 của Hội. Xử Nữ biết cậu nhóc này được một năm, lại trêu chọc:
- Không biết là cậu bảo vệ, hay là Cự Giải bảo vệ cậu nữa!
- Hihi...
- Anh này, sao lại nói vậy? Hậu bối cười em rồi kìa!
Ân Tuệ Dương khẽ mím môi cười, khiến Lý Tây Lạc có hơi xấu hổ. Cự Giải cười trừ, đối với Xử Nữ mà nói:
- Cảm ơn cậu Xử Nữ. Vụ này, tớ có tự tin. Còn cậu, cũng làm việc thuận lợi nhé!
- Ừ. Vậy tớ đi trước đây, tạm biệt! Anh đi đây!
- Vâng, chào anh!
Nói rồi Xử Nữ ra về trước, vẫn còn nhiệm vụ của riêng mình.
- Trước hết thì, chị và Tuệ Dương sẽ gặp vài người trong cuộc ở Ký túc xá nữ để biết thông tin về chuyện này hơn.
Là đàn chị, cũng là người phụ trách chính của nhiệm vụ lần này, Cự Giải nhanh chóng phân chia công việc. Cô nhìn Lý Tây Lạc, nói:
- Còn em, qua Ký túc xá nam kiểm tra. Trong thời gian xảy ra sự việc, có ai vi phạm lỗi về giờ giới nghiêm hay ở bên ngoài hay không.
- Ý của chị, là đang nghi ngờ nam sinh ở Ký túc xá nam sao? _Lý Tây Lạc thắc mắc, Cự Giải gật đầu:
- Ký túc xá nam sát bên Ký túc xá nữ. Đều có cùng một cơ chế sinh hoạt, không thể bỏ qua trường hợp này!
- Wao! Không hổ là con gái của Cảnh sát trưởng! Chị quả là thông minh, chị Cự Giải!
Ân Tuệ Dương hiểu ra tình hình, không khỏi trầm trồ. Lý Tây Lạc phì cười, hướng với lính mới mà nói:
- Chưa hết đâu, hậu bối! Chị ấy còn nhiều thứ khiến em phải mở mang tầm mắt lắm đấy! _Nói đến đây, cậu trở nên tự hào:
- Không phải tự nhiên mà Hội học sinh chúng ta lại trao danh hiệu "Kẻ độc chiếm sân sau" cho chị ấy đâu!
- Đủ rồi, đủ rồi! Mau mau chia ra làm nhiệm vụ thôi! Những nữ sinh rất muốn kết thúc sự việc này a, đừng tâng bốc nữa!
Cự Giải nhanh chóng phá hỏng một màn kẻ nói người nghe hăng say trước mặt. Nhanh chóng thúc giục Lý Tây Lạc đi. Chính cô cũng phải cùng Ân Tuệ Dương đi về phía ký túc xá nữ.
.
.
- Vậy sao? Tớ biết rồi, các cậu luyện tập tiếp đi.
Píp!
Thiên Bình kết thúc cuộc gọi của Sư Tử, rồi bước nhanh đến khu thể chất của trường đối thủ - cao