Xin chào mọi người, lại là Au đây. Au xin lỗi vì đăng chap muộn một ngày nhé.
Như vậy, School đã đạt đến Chap 200 mất rồi haha. Quả nhiên là cô dâu 8 tuổi phiên bản Việt Nam mà.
Chap 200 cũng là một cột mốc đáng nhớ, vì chưa có truyện nào Au viết mà đạt đến con số này cả. Vì vậy, ngày mai Au sẽ ra một phiên ngoại để ăn mừng con số xinh đẹp này nhé! Mọi người cùng đón chờ nha, I Love U ❤
--------------------------
Rầm rập... rầm rập...
- Hả? Này, các chú nghĩ mình đang đụng đến ai đấy?
- Này! Có biết ba mẹ tôi là ai không hả? Ông đang làm gì đấy!
- Ay, đừng có chạm vào người tôi, đồ giẻ rách!
- Ông có tin hôm nay là ngày cuối cùng ông làm việc tại sở cảnh sát không hả?
- Yah! Buông ra! Buông tôi ra!
Xì xầm... xì xầm...
Xôn xao... xôn xao...
Học sinh trường Royal đang cay cú với kết quả của ngày hôm nay, vậy mà đột nhiên lại có một nhóm thanh tra đến bao vây bọn họ lại. Khiến một lũ công tử tiểu thư bọn họ đều to tiếng đanh đá, còn những học sinh trường khác thì không khỏi hoang mang, tò mò, lời qua tiếng lại, xôn xao cả một khu vực. Không chỉ bọn họ, mà khán giả cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Không để tâm đến sự tò mò của người khác, thanh tra Ngụy Thanh Ngôn liền lên tiếng:
- Mong mọi người hợp tác, đến sở lấy lời khai theo lệnh. Nếu không tự giác, chúng tôi sẽ dùng ép buộc!
- Vậy mới nói! Tại sao chúng tôi phải đi lấy lời khai chứ? Lấy lời khai gì? Ông bị điên à? Có biết tôi là ai không? Có biết ba mẹ họ hàng tôi là ai không hả?
Đám người Tây Nghi Hạ la lối lên, viên thanh tra vẫn kiên nhẫn mà đáp:
- Chúng tôi có một số bằng chứng tố cáo hành vi gian lận trong thi đấu của học sinh trường Royal, mong các bạn tự biết nhận thức mà thi hành theo lệnh của cảnh sát! Còn về ba mẹ các bạn, chúng tôi đã liên hệ và hẹn gặp ở Sở! Nào, mời!
Tuy vị thanh tra Ngụy Thanh Ngôn đã trả lời hết sức rõ ràng, nhưng đám người Tây Nghi Hạ, Hồng Linh, Nhị Mỹ Lan vẫn phản kháng, cuối cùng vẫn bị các thanh tra ép rời đi.
- Nói như vậy? Tại sao mấy người lại bắt cả tôi?!
Vưu Cổ Nhữ nãy giờ có lẽ là kẻ chống đối nhiều nhất, chỉ sau Tây Nghi Hạ. Cô ta tiếp tục kêu gào:
- Mấy người bắt bọn họ thì bắt, sao lại bắt tôi? Tôi không phải học sinh trường Royal, tôi là học sinh trường Zodiac a!
Lời này của Vưu Cổ Nhữ khiến đồng loạt những học sinh của trường Royal nhìn đến, ánh mắt có sự kinh ngạc cùng sự khinh bỉ tột cùng. Đám người Tây Nghi Hạ đồng loạt mắng ả:
- Cái đồ bám đuôi thảm hại nhà cô! Lúc trước thì thấy sang bắt quàng làm họ, lúc này thì lật mặt vậy đấy hả?
- Đúng là thứ loại kém sang, đê tiện!
- Cứ bảo sao mấy ngày nay thấy mùi hôi hôi quanh đây, hóa ra là loại rẻ tiền họ Vưu!
- Mấy người... mấy người...
Vưu Cổ Nhữ không tin được, cô ta chỉ muốn thoát thân mà lỡ nói một câu, vậy mà lại bị đám người Tây Nghi Hạ chửi mình hạ đẳng một cách thậm tệ. Cô ta liền quay sang Diêm Tần Tương, mếu máo:
- Tương nhi...
Diêm Tần Tương còn chẳng thèm nhìn đến cô ả, yên lặng đi theo cảnh sát, dáng vẻ vẫn vô cùng lãnh quý, cao ngạo. Cô ta, tuy trong lòng đầy biến động, vì cô ta là người chủ mưu và liên quan nhất, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng. Yên Nam Sơn cũng không một chút chống đối, cũng chẳng một chút sợ hãi, vẫn bình tĩnh đi theo các thanh tra. Nhưng biểu cảm lại khác Diêm Tần Tương, rằng hắn ta không sợ mình sẽ không được thả ra. Nhưng, hắn lại cất tiếng:
- Khoan đã, những người này không có tham gia vi phạm cái gì, nên không cần đưa họ theo đâu.
Chính là nói Cố Sùng Lâm và S8. Thế nhưng, lại bị Cố Sùng Lâm mắng:
- Ngu ngốc! Anh mở miệng ra làm gì?
Ý là, Yên Nam Sơn nói vậy khác gì tự tố cáo bản thân và những người còn lại đúng thật là có giở trò trong thi đấu. S8 cũng chẳng phải loại oang oác cái mồm như đám người kia, vẫn hợp tác với các thanh tra mà cùng đi:
- Tôi không biết là có chuyện gì, nhưng tôi không sợ mình sẽ gặp rắc rối!
Điều này khẳng định, bọn họ không làm thì bọn họ không sợ.
- Ái, tôi đã nói là tôi không phải học sinh trường Royal mà! Mấy người bị điếc hết rồi sao?!
Vẫn là Vưu Cổ Nhữ. Thấy Diêm Tần Tương chẳng đoái hoài gì đến mình, bản thân lại sắp bị bắt đi, cô ả cố nắm lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng, với tay đến những tuyển thủ của trường Zodiac, nói:
- Mấy người không tin thì hỏi bọn họ đi! _Vừa nói, vừa chỉ với đám Kim Ngưu, Bảo Bình, hô:
- Chị Kim Ngưu, chị Bảo Bình, chị Cự Giải! Anh Song Ngư, anh Sư Tử, anh Xử Nữ, anh Bạch Dương! Làm ơn nói với bọn họ biết, em là học sinh của trường Zodiac mình đi ạ!
- ...
Tất nhiên, cả đám đều không ai thèm phản ứng hay đáp lại. Thấy những người mình vừa gọi đều là những người mà ả từng gây sự, nên ả đảo mắt lại lần nữa, liền nhìn thấy Nhân Mã. Nhân Mã là người ngốc nhất đám người đó, cô ta liền hướng cậu mà hô:
- Anh Nhân Mã! Anh Nhân Mã! Anh nói giúp em với! Em là học sinh cùng trường với anh mà! Em là đàn em lớp khối dưới của anh mà!
- Phiền phức.
Nhân Mã chưa kịp phản ứng, đã bị Thiên Yết chắn lên, che ngang tầm mắt giao tiếp của Vưu Cổ Nhữ đến Nhân Mã, khiến cô ta giật mình lẫn hoảng sợ.
Cô ta không hề biết, bây giờ, hình ảnh kêu gào, cầu xin đám người mà ngày trước cô ta luôn khinh bỉ là dân đen, khiến cô ta mất mặt, nhục nhã, nhơ nhớp đến cỡ nào. Cô ta không hề biết, mới ngày hôm trước cô ta còn khăng khăng chối bỏ chuyện cô ta là học sinh trường Zodiac, rằng cái trường này không xứng với đẳng cấp của cô ta, giờ thì lại khóc lóc, cầu xin người khác thừa nhận việc cô ta là học sinh của trường. Đúng là vô cùng thê thảm.
Nhóm người Zodiac từ chối tiếp nhận việc nói đỡ cho cô ta, nhưng cũng không có nghĩa phủ nhận việc cô ta là học sinh của trường Zodiac, Ma Kết lúc này chợt lên tiếng:
- Em học sinh này nói đúng, anh thanh tra...
- Thầy Dương...
- Học sinh này đúng là của trường Zodiac chúng tôi, nhưng chỉ là cựu học sinh mà thôi. Vì em ấy đã bị đuổi khỏi trường từ trưa nay rồi. Chỉ là nhà trường đợi sự kiện kết thúc mới thông báo, nhưng đến nước này, đành phải thông báo trước một tiếng, để đôi bên tránh hiểu nhầm!
- Cái gì?!...
Vưu Cổ Nhữ còn chưa kịp mừng vì có sự lên tiếng của Ma Kết. Ai ngờ được, sự tình lại diễn biến đến mức này, khiến cô ta hoàn toàn sốc nặng, đến chống đối, cũng không còn sức phản kháng nữa, cứ thế mà bị cảnh sát đưa đi.
Như vậy, rất nhanh các tuyển thủ và giáo viên, nhân viên của trường Royal đã bị cảnh sát đưa đi. Để lại dấu chấm hỏi to đùng cho các khán giả. Mà các phóng viên đang có mặt tại đây, không hề bỏ lỡ miếng mồi ngon mà tranh nhau giành lấy. Ồ ạt chạy đến thăm dò có chuyện gì xảy ra, nhưng lại bị người của ban tổ chức cản lại.
Bên phía trường Zodiac...
- Quả nhiên là K.C, cậu nói là làm mà! Tớ thấy sợ cậu rồi đó, ông chủ Dương Hở?
Kim Ngưu vừa quay sang, không khỏi ngưỡng mộ Song Tử vì những gì đang xảy ra trước mặt, thì phát hiện cậu ta đã không có ở đó. Mọi người liền dáo dác nhìn xung quanh:
- Uả? Cậu ta đâu mất rồi?
- Giải Hoa Thần cũng không thấy đâu luôn!
- Nhanh vậy, đã không thấy bóng dáng đâu!
- Chắc là vội vàng đến chỗ Thiên Bình rồi!
Nhân Mã không nói, mọi người cũng tự biết. Bọn họ đúng là vô cùng mừng vì đám người Royal phải trả giá, nhưng giờ lại cảm thấy lo lắng cho tình trạng của Thiên Bình.
Lúc nãy, Thiên Bình bị tái thương, tuy sắc mặt không đau dữ dội như lúc sáng, nhưng tình trạng chắc chắn chỉ có nặng hơn chứ không có kém. Bỏ qua chuyện của trường Royal, bọn họ đồng loạt muốn đến thăm Thiên Bình, thì Ma Kết lên tiếng:
- Được rồi, các em không cần khẩn trương đâu! Mọi người đều đã thi đấu cả một ngày trời, bây giờ đều mất sức, mệt mỏi. Các em nên về nhà nghỉ ngơi thì hơn!
- Nhưng mà bọn em...
- Thầy Ma Kết nói đúng, mấy đứa à! _Như Hòa cũng tiếp lời của Ma Kết mà giải thích:
- Thiên Bình cũng thi đấu cả ngày, lúc này thêm chấn thương, em ấy nên được nghỉ ngơi nhiều hơn! Chúng ta đều có lòng quan tâm, nhưng hãy để mai đi.
- Cô nói cũng đúng...
Đám trẻ dường như hiểu ra đạo lý này, hơn nữa, bây giờ ai ai cũng thấm mệt, nên bọn họ thống nhất ai về nhà nấy mà nghỉ ngơi. Mới vừa lên xe 45 chỗ của nhà trường, Ma Kết đột nhiên có cuộc gọi đến. Hóa ra là cô Hiệu trưởng. Thư ký Khôi cũng qua cuộc gọi đó mà rời đi theo lời của Hiệu Trưởng. Trong khi Ma Kết đang nói chuyện với Hiệu trưởng, đám học sinh ở dưới xe liền khẽ trao đổi:
- Này, lúc nãy cậu có thấy dáng vẻ của Vưu Cổ Nhữ không?
- Đáng đời! Như vậy là đáng!
- Trông thê thảm thật! Trông cũng tội tội...
- Tội cái gì? Như vậy mới cho nó chừa cái thói hống hách, lên mặt với người khác đi!
- Bla bla...
Được một lúc, thì Ma Kết đã nghe điện thoại xong. Anh vừa quay xuống nhìn bọn trẻ, thì Xà Phu đã lên tiếng thắc mắc:
- Ủa thầy, chuyện Vưu Cổ Nhữ bị đuổi học lúc trưa là sao vậy ạ?
- Ừm, em biết là con nhỏ đó đã gây ra nhiều chuyện, nhưng vẫn chưa đến mức bị đuổi học chứ nhỉ? _Cự Giải tuy hả dạ với cái kết này, nhưng cũng nhận ra được sự sai sai ở đây.
Nhìn những gương mặt đang hóng chờ câu trả lời của đám học trò, Ma Kết khẽ lắc đầu cười trừ, rồi đáp:
- Đúng là như mấy đứa nghĩ, những chuyện Vưu Cổ Nhữ gây ra trong trường vẫn chưa đủ để đuổi học, cùng lắm là đình chỉ. Nhưng hành động của em ấy lúc sáng nay, lại khác!
Hóa ra, hung thủ bỏ thuốc kích thích dị ứng vào thùng nước của Ban tổ chức tặng cho trường Zodiac lại là Vưu Cổ Nhữ. Trong lúc điều tra, người của Song Tử đã phát hiện ra cô ả. Nghe đến đây, sắc mặt của mọi người đều vô cùng căm ghét cô ả. Loại chuyện này, thế mà lại do chính cô ả. Vừa rồi còn có một số người thương cảm cho cô ta, giờ thì hoàn toàn rũ bỏ cái cảm giác ấy.
Được một lúc, Ma Kết lại lên tiếng, thông báo tình hình cho mọi người:
- À, vừa rồi hiệu trưởng có gọi cho thầy, nói về tình hình hiện tại của trường Royal.
- Vậy sao rồi thầy?
Bảo Bình lên tiếng quan tâm, Ma Kết đáp:
- Trước khi cuộc thi Find a partner in the maze diễn ra, Hiệu trưởng đã đem những chứng cứ mà người của Song Tử thu thập được, trực tiếp giao lên cho Ban đầu não của Bộ giáo dục. Bộ giáo dục xem xong, liền báo cáo cho cảnh sát. Trước mắt, là để có lệnh bắt giữ những người liên quan đến sự việc, thẩm vấn, điều tra rõ ràng. Trong lúc đó, Bộ giáo dục sẽ họp lại và đưa ra biện pháp để vừa tiếp tục được sự kiện, vừa ngăn cản thông tin rò rỉ đến đám phóng viên, vừa không làm Bộ giáo dục bị mất mặt bởi thiếu xót đến từ trường Royal này. Giờ, hiệu trưởng cũng đang được triệu tập đến cuộc họp đó. Còn lại kết cục, hẳn sẽ được người của Bộ và bên cục cảnh sát cùng nhau thông qua!
- Cùng nhau thông qua? Có phải ý thầy là cảnh sát sẽ bị mua chuộc ư?
Xà Phu đa nghi lên tiếng, mà Ma Kết cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng, sắc mặt im lìm. Cự Giải liền bức bối, nói:
- Còn lâu em mới để chuyện đó xảy ra!
Nói rồi, cô lấy điện thoại gọi cho một người. Nhưng gọi hoài mà không ai bắt máy. Hẳn là người ấy đang bận. Tử Hàn cũng nhanh chóng gọi điện cho mẹ mình.
- Đó mới chỉ là từ phía Bộ giáo dục. _Thiên Yết đột nhiên cất giọng, ngữ điệu nhắc nhở:
- Mọi người đừng quên, thế lực phía sau trường Royal là những người như thế nào.
- Yên tâm.
Đúng lúc này, thì Song Ngư lên tiếng. Anh đang nhìn vào màn hình điện thoại, nhàn nhạt mở lời:
- Bên phía Thi Mặc sẽ lo đám nhà giàu đấy.
- Ây dà, mấy đứa không cần lo lắng! _Thấy bầu không khí có vẻ hơi căng, Ma Kết lại lên tiếng giải vây:
- Lần này, bọn họ không thể lật ngược thế cờ được đâu! Dù sao thế lực của chúng ta cũng đâu kém gì! Với cả, tiện đây, thầy cũng có một tin nhỏ muốn báo cho mấy đứa!
- Tin nhỏ?
Hy vọng là tin nhỏ thật, chứ nhìn mặt Ma Kết, nghi quá. Nhìn Bảo Bình, Ma Kết cười trừ, rồi hướng mọi người, nói:
- Hiệu trưởng của trường Royal, không cần biết kết quả của trường ông ta ra sao, nhưng ông ta chắc chắn sẽ phải ngồi tù! Vì, ông ta có dính dáng đến một tổ chức tội phạm, bên viện công tố đã có lệnh bắt giữ rồi!
- Hả?
Tin này, không hề nhỏ một chút nào. Đến cả Bảo Bình có ba là người của viện công tố, cũng không hay gì.
- Nếu hiệu trưởng không báo, thầy cũng chẳng hay về chuyện này! Ai ai cũng khó tin cả!
- Nhưng sao ông ta bị bắt đúng vào lúc này vậy? Có trùng hợp quá không?
Lời thắc mắc của Sư Tử, là tiếng nói chung của cả bọn. Vậy mà, sắc mặt Ma Kết lại trở nên cao hứng, biểu cảm có chút sương lạnh, khóe môi cong lên:
- Em đoán xem?
Dáng vẻ này của Ma Kết, không thể che dấu được sự tự hào về em trai của chính mình. Đồng thời, cũng khiến mọi người nhận được câu trả lời rõ ràng.
- Zzzz. Zzzz...
Bầu không khí đang nghiêm túc, vậy mà lại có âm thanh ngáy ngủ vang lên, phá hỏng bầu khí. Nhìn lại, Xà Phu chán chườm.
Tên ngốc Bạch Dương đang ngủ há mỏ trên ghế, trời sập chắc cũng chẳng biết.
Kế bên là gương mặt tĩnh lặng đang yên giấc của Xử Nữ.
Nhưng mà, lúc này, nhìn lại, mọi người mới phát hiện ra. Nhân Mã, Kim Ngưu, Ân Tuệ Dương, Tiêu Vỹ, Triệu Lệ Nghi, Kim Tử Hoa và Tống Thanh đã ngủ hết rồi.
Hôm nay quả là một ngày dài.
Trên một chiếc taxi...
- Ý cậu là, học sinh trường Royal bị cảnh sát đưa đi là vì bị lộ bằng chứng tố cáo họ giở trò trong thi đấu? Là người của chúng ta điều tra?
Dịch Thiên Ân nghe chuyện từ Giải Hoa Thần, đã thông suốt.
Chẳng là, ngay lúc mọi việc đang hoang mang, Dịch Thiên Ân cũng tò mò đến chỗ Giải Hoa Thần hỏi chuyện, thì bị anh kéo ra về riêng.
- Ớ? Vậy trong lúc tôi cổ vũ và thi đấu cho trường mình, thì cậu, Tiểu Hy và Kỳ ca đều đi làm nhiệm vụ? _Phát hiện ra một chuyện động trời, Dịch Thiên Ân liền ấm ức kêu lên:
- Tại sao? Why?
Trái lại, cậu chỉ nhận được nửa ánh nhìn từ đối phương. Giải Hoa Thần không muốn biểu tình trước sự cuồng làm nhiệm vụ của cậu, lại thấp giọng chuyển chủ đề:
- Cậu từng học chung trường với kẻ kia?
- Giải Hoa Thần, cậu hỏi không đầu không đuôi kiểu đấy, tôi biết trả lời thế nào?
Bầu khí nghiêm chỉnh mà Giải Hoa Thần đem lại, lại bị Dịch Thiên Ân phá hỏng chỉ bằng một câu nói. Rõ ràng cậu hiểu anh đang nói gì, nhưng vẫn cố khiến anh mất mặt.
- Tây Nghi Hạ. Cậu từng chung trường với hắn?
Mà, cũng