[12 Chòm sao] School

Chương 179: Câu chuyện buổi lao động




Seoul - RM (BTS) (Lâu rồi không nghe bài này)

Này là chap thứ sáu hàng tuần, không phải chap trả nợ nha!

=======================

Khu chung cư S - Limited...

Căn hộ 1043...

- Hmnn...

Mặc dù đã là nửa đêm, nhưng Ma Kết vẫn chưa tắt đèn đi ngủ. Trong khi anh còn đang đi vào ngõ cụt từ hành vi đe dọa hôm qua, thì hôm nay, hung thủ lại để lại thêm một lời đe dọa khác tại bàn làm việc của anh, mức độ cư nhiên rõ ràng hơn. Anh đã đến kiểm tra CCTV, vào khoảng thời gian anh không có ở bàn làm việc, quả nhiên có một người xuất hiện. Nhưng đó là một học sinh, đội nón đeo khẩu trang kín mặt, không thể nhận diện được. Từ các camera hành lang, cầu thang lần theo nam sinh này, thì có vẻ như đây không phải là nam sinh của trường. Nam sinh ấy chỉ vào trường đến thẳng đến phòng giáo viên sau đó liền rời khỏi trường. Chỉ nhìn dáng người, anh không đoán được cũng chẳng nghi ngờ được ai. Hơn cả, đây cũng có thể chỉ là một tay sai mà không phải chính hung thủ.

Ma Kết trầm mặc, vì kẻ này có thù oán sâu nặng với mình hơn anh tưởng. Nhìn bức ảnh chân dung của chính mình bị gạch đỏ và cắm dao, cùng dòng chữ đe dọa bị giết, khiến Ma Kết càng ngày càng trở nên nghiêm túc. Hiện Song Tử đang nằm viện, anh không thể làm phiền nó được. Mà điều anh lo sợ nhất, là Bảo Bình. Bảo Bình, con bé sẽ không dễ dàng nghe lời mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu em ấy can thiệp sâu vào, chắc chắn sẽ bị anh liên lụy.

Người lúc này có thể giúp được anh, chỉ còn một, là Cảnh Kỳ.

.

.

Hôm sau...

Bệnh viện Cảnh Gia...

Brm... Brm...

- Đưa bệnh án này cho bác sĩ Tạ và nói với y tá Chung thay gạc cho bệnh nhân giường 45!

Nhận thấy có người đang gọi đến, Cảnh Kỳ liền bàn giao lại công việc cho người khác rồi nhanh chóng đi nghe điện thoại:

- Mới sáng sớm đã gọi cho tớ rồi sao, ông bạn già? Đừng lo, em trai cậu đã được xuất viện và về nhà an toàn rồi, cậu nghĩ tớ lại bỏ mặc Boss của mình hay sao?

Cảnh Kỳ vừa đi trên hành lang, vừa cười cợt nghe máy, nhưng điệu cười trên môi đột nhiên trở nên cứng ngắc, nét mặt vui vẻ chợt trầm sắc lại:

- Cậu xảy ra chuyện gì rồi?

- Bác sĩ Cảnh, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị xong, mọi người đang chờ anh...

- Y tá Đan, gọi bác sĩ Vương phẫu thuật thay tôi đi, tôi có chuyện gấp phải giải quyết! Còn nữa, cô dời lịch hẹn khám của những bệnh nhân ngày hôm nay sang hôm khác nhé, toàn bộ ca phẫu thuật của tôi hôm nay cũng chuyển sang cho bác sĩ khác! Tôi cảm ơn!

Y tá trưởng còn chưa nói xong câu, đã bị Cảnh Kỳ ngắt đoạn, không những thế, anh còn hủy lịch làm việc ngày hôm nay của mình. Y tá trưởng mấy giây đầu còn ngỡ ngàng, nhưng sau đó cũng bình ổn mà tiếp thu sự tình. Vì đây không phải là lần đầu bác sĩ Cảnh hủy lịch làm việc vì chuyện riêng. Dù sao đây cũng là bệnh viện nhà Cảnh gia, nên bác sĩ Cảnh cũng sẽ chẳng bị khiển trách gì.

Phòng CCTV quận Zodica...

- Đây, đúng rồi, là đoạn này... Cả chiếc cam này nữa...

Theo lời của Ma Kết, nhân viên CCTV đã replay đoạn video được camera khu vực trường cao trung Zodiac ghi lại. Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xin được họ những đoạn video này. Lúc ra về, Ma Kết phải nhìn Cảnh Kỳ bằng một ánh mắt khác, mà lên tiếng đầy ngưỡng vọng:

- Này Cảnh Kỳ đại ca, tấm thẻ cảnh sát đấy cậu lấy từ đâu vậy?

Trước câu hỏi của Ma Kết, Cảnh Kỳ cười khẩy, ánh mắt gian tế mà nhìn anh:

- Từ chính quý công ty nhà cậu đấy, không ngờ phải không?

- Cái gì? Capgrem có cả dịch vụ làm ra thẻ cảnh sát giả nữa à?

Bước vào trong xe, Ma Kết vẫn hiện thái độ khó tin mà cất tiếng. Chủ nhân thật sự của Capgrem hiện tại là anh, sao anh lại không biết đến vụ này. Cảnh Kỳ thắt dây an toàn rồi truy cập cái gì đó trên điện thoại, cười đáp:

- Là em trai cậu đấy! Cậu ấy đã sử dụng công nghệ thông tin của chính nhà mình mà tạo ra tấm thẻ này, để tớ thuận tiện lợi dụng được một số quyền của cảnh sát mà điều tra vài chuyện. Nếu không phải bây giờ Tử Hy đang đi học, chúng ta cũng không cần cải trang cảnh sát thế này, cứ trực tiếp hack toàn bộ dữ liệu của cục CCTV là xong!

Ma Kết giật giật cơ miệng, Song Tử em trai anh, rốt cuộc làm thế nào mà lại có được những thiên tài như thế này. Làm thế nào, mà một nam sinh cao trung như thằng nhóc lại làm giả được thẻ cảnh sát?

Chung cư S - Limited...

Hôm nay Ma Kết có không có tiết trên trường, thuận lợi dành thời gian để cùng Cảnh Kỳ điều tra một phen.

- Táo Bạc, vì Tống Tử Hy không ở Hội quán nên cậu hãy điều tra giúp tôi một chuyện, về chiếc mô tô...

Theo kết quả của CCTV, nam sinh bí ẩn kia ra khỏi trường thì lái một chiếc xe mô tô màu đen rời đi, may mắn là camera đã ghi lại biển số xe. Vì vậy, Cảnh Kỳ đã gọi điện nhờ người trong Hội Quán Game Thủ xác nhận chủ nhân của chiếc xe đó. Sau khi nhận được thông tin từ hacker Táo Bạc, anh liền để vài người dưới trướng đi tìm chủ nhân chiếc xe đó. Khi Cảnh Kỳ vừa giao nhiệm vụ cho đàn em xong, thì Ma Kết lên tiếng:

- Cần gì phải điều người đi, tớ và cậu có thể trực tiếp đến đấy tìm hắn mà!

- Cậu không cần phải trực tiếp ra mặt, cứ đợi đó đi!

- Được không?

Đáp lại ngữ điệu nghi ngờ của Ma Kết, Cảnh Kỳ vẫn điềm tĩnh nâng cốc cà phê mà thưởng thức:

- Cậu nghĩ vì sao mà mấy năm qua, Con Rết luôn là băng đảng quyền lực nhất thế giới đen, dù đã ở ẩn hai năm, nhưng khi quay trở lại, quyền lực vẫn không bị rung chuyển?

Cảnh Kỳ không cần hỏi, Ma Kết cũng biết. Song Tử trở thành K.C, mục tiêu chỉ có một, là chống lại Dương Tề, vì vậy, Con Rết hoạt động không chỉ đánh đấu với những băng đảng khác để trở thành số một, mà còn âm thầm điều tra nhiều thứ liên quan đến Dương Tề để phục vụ cho mục đích cuối cùng. Qua đó mà năng lực của mỗi người mạnh trong Con Rết cũng dần được hình thành và phát triển đến mức như dân chuyên ngành. Vì vậy, Con Rết không chỉ là một băng đảng côn đồ, mà còn là một tổ chức ngầm có quy củ, nguyên tắc và có mục đích hành động rõ ràng, nên quyền lực không hề bị ảnh hưởng sau hai năm vắng mặt trong thế giới toàn những đảng phái bạo lực vô nghĩa.

Brm... brm...

Chợt, điện thoại của Cảnh Kỳ rung lên, anh không nhanh không chậm mà bắt máy.

- Cái gì? Cậu xác nhận chuyện đấy là thật? Được rồi, rút hết đi!

Nhìn phản ứng khó tin đến bất lực của Cảnh Kỳ, Ma Kết dường như có linh cảm không lành. Quả nhiên, Cảnh Kỳ nói:

- Ma Kết, kẻ này không dễ xơi đâu. Chiếc xe moto đấy, hôm qua đã bị đánh cắp!

- !!!

Lại là chiêu trò này. Lần thứ nhất thì giả người giao hàng. Lần thứ hai thì cướp xe kẻ khác để hành động. Cả hai lần, đều cố tình dẫn dắt Ma Kết vào điều tra, sau đấy thì xóa sạch mọi dấu vết.

Kẻ này, không chỉ đe dọa Ma Kết, mà còn đùa cợt với anh.

Trong căn hộ, bầu không khí liền rơi vào trầm lặng, sắc mặt ai cũng nghiêm lãnh, trầm tư như nhau.

- Ma Kết, cậu không nghi ngờ ai à?

Cuối cùng, Cảnh Kỳ cũng không kiềm được mà lên tiếng, đáp lại anh, là cái lắc đầu vô định của Ma Kết:

- Tớ không giữ mối quan hệ nào với người khác cả, nên không nghĩ ra ai!

- Cậu chắc không? Cậu không gây thù với ai hết à? Dù chỉ là hiểu nhầm thôi cũng được!

- Không có.

Cuộc sống ăn rồi ngủ, rồi đi dạy học như anh, có thể gây thù hay hiểu lầm với ai ngoài học sinh được. Mà mưu mô thế này, làm gì có học sinh nào lợi hại như thế.

- Hay là giao lại cho cảnh sát đi?

Ma Kết lắc đầu. Giao cho cảnh sát, mọi chuyện sẽ phiền phức hơn.

Thứ nhất, nhà trường sẽ bị một phen hoang mang và ồn ào. Bản thân anh đang hưởng thụ cuộc sống bình dị, nay sẽ bị những kẻ trong giới thượng lưu chú ý đến, rất phiền. Chưa kể đến Dương Tề biết chuyện, lại kéo thêm rắc rối đến.

Thứ hai, tình trạng của anh đã thêm nghiêm trọng, Song Tử biết tin chắc chắn sẽ không đứng im nhìn cảnh sát làm việc, nó nhất định sẽ nhúng tay vào điều tra. Nguy hiểm.

Thứ ba, lỡ như cảnh sát bắt được thủ phạm, hắn ta sẽ bôi nhọ anh vì thù địch, rất mất mặt.

Cuối cùng, vẫn là lý do cũ, anh muốn tự tay xử lý kẻ này, chứ không muốn giao cho cảnh sát.

"Brm... Brm..."

Ngay lúc này, thì điện thoại Cảnh Kỳ lại rung lên, tuy nhiên, người gọi đến là số lạ, khiến anh có chút cảnh giác:

- Alo, đây là Cảnh Kỳ, ai vậy?... Th... Thiên Bình?

Đến Ma Kết đang trầm tư cũng không tránh khỏi chú ý khi nghe được cái tên từ miệng Cảnh Kỳ. Sau khi Cảnh Kỳ cúp máy, Ma Kết hỏi:

- Cậu vừa nói Thiên Bình?

- Ừ... _Cảnh Kỳ vẫn còn chút bàng hoàng vương trên nét mặt, nhìn Ma Kết mà hoang mang:

- Học sinh của cậu, sao lại muốn nói chuyện với tớ?

- Tớ chịu, mà em ấy nói gì?

- Muốn gặp tớ nói chút chuyện!

- Chỉ vậy?

- Ừ.

Ma Kết trầm ngâm một chút, rồi chợt biết được điều gì đó, mà chợt cười. Sau đó nhìn ông bạn mình mà nói:

- Nếu đã vậy, sao cậu còn chưa đi?

- Cậu biết được cái gì rồi à?

Nhìn phản ứng khác lạ của Ma Kết, Cảnh Kỳ đa nghi mà chất vấn. Quả nhiên, Ma Kết chỉ cười một tiếng mà đáp:

- Cậu chỉ cần trả lời những thắc mắc của em ấy là được!

- ???

.

.

Trường cao trung Zodiac...

Rào... rào...

Lớp 12S...

- Yeahhh!!! Mưa rồi, mưa rồi!

Bạch Dương đang nhàm chán vẽ bậy trên sách, nghe thấy bên ngoài trời đổ mưa to liền vui sướng hú lên. Mà Xử Nữ ngồi phía sau không nhịn được mà chửi thầm một câu "Ngu ngốc!"

Cạch! Cạch!

Tiếng thước gõ xuống bàn vang lên một cách chói tai, cô giáo Khương đanh đá đẩy lại gọng kính, quát:

- Hàn Bạch Dương! Tập trung lại cho tôi!

- Dạ, em xin lỗi hì hì!

Bạch Dương bị nhắc nhở, liền cười xòa. Cô giáo Khương trừng mắt nhìn cảnh cáo rồi cũng quay lại dạy học. Nhân Mã ngồi phía trước, khẽ quay xuống thì thầm:

- Trời mưa thì sao cậu lại hú lên như vậy?

- Mưa thì lát nữa chúng ta sẽ khỏi phải lao động chứ sao!

- Ơ, hay! Hay đấy haha!

Cạch! Cạch!

Tiếng gõ thước lại vang lên, lần này, giọng nói chua ngoa của cô Khương lại vang lên:

- Nhân Mã, Bạch Dương, hai em một người đọc đoạn văn này, một người dịch đoạn văn này cho tôi!

- Chết bà!

Lời cô giáo vừa dứt thì cả hai đều thầm kêu trong lòng. Bạch Dương thì thầm với Nhân Mã:

- Mã đệ đệ, đệ chơi game nhiều, tiếng anh chắc chắn cao hơn huynh một bậc, đệ, dịch đi, huynh đọc cho!

- Dương ca, ở đây có vài từ tiếng anh mới, huynh nhắm đọc được không?

- Không sao, có gì phu nhân nhà ta sẽ giúp, đệ hãy thủ thường trước mà dịch bài đi, ta sẽ cố gắng đọc thật chậm!

- Lại thì thầm cái gì đấy, nhanh lên!

Lời tâm tình của hai người còn chưa xong thì nữ ác bá họ Khương lại cao giọng hối. Ngay sau đó thì Bạch Dương đứng lên, ngang nhiên đảm nhận vai trò đọc đoạn văn, sau đó còn dùng tay chắp phía sau lưng khẽ ra dấu hiệu cho Xử Nữ giúp mình. Cầm cuốn sách tiếng anh lên, Bạch Dương lấm tấm mồ hôi mà đọc:

- Guy a ờ tra vờ cóm pa nỳ man... men nơ ging... ing ho ly đây tua rờ sờ... (We are a travel company managing holiday tours)

- Hahaha!!!

Chỉ mới đọc câu đầu, Bạch Dương đã khiến cả lớp cười ầm lên. Còn Xử Nữ ở phía sau thì không khỏi bất lực. Về cô giáo Khương, mặt đã bắt đầu biến sắc. Thấy mọi người vui vẻ, Bạch Dương lại tiếp tục:

- Guy nít Eng lịt - sờ pích king lâu cồ gai sờ tu ặc com pa ny phô roen vi sịt tờ on chíp thâu ao Hô rô sờ cô pe... (We need English - speaking local guides to accompany foreign visitors on trips throughout Horoscope)

- Há ha ha ha!

Lần này, cả lớp cười càng to hơn khi nãy, ai cũng ôm bụng cười sằng sặc, đến cả Thiên Yết hay Song Ngư cũng không nhịn được. Kim Ngưu vừa đập bàn vừa cười vô cùng cường điệu. Giải Hoa Thần cũng chỉ biết lắc đầu, mặt Xử Nữ đen như đít nồi, nhưng cũng không kiềm được mà bịt mồm lại, bả vai run run. Mặt cô giáo Khương thế mà giận quá hóa đỏ mà mắng lên:

- Trời đất ơi! Đến cả tên của nước mình đọc cũng sai nữa! Hô rô sờ cô pe cái gì! Là Hâu'r s'cầu!

Bạch Dương chớp chớp mắt, hóa ra tên nước mình đọc như thế à? Mà cũng nhờ có anh, mà lớp chưa học được bao nhiêu thì đã hết tiết, vì thế mà Nhân Mã mạng lớn phúc lớn cũng thoát nạn.

- Haha, từ nay hãy gọi Bạch Dương là Hô rô sờ cô pe đi nha!

- Chời ơi Hàn phu nhân, sao cậu không nhắc từ đó cho tôi vậy! _Bị trêu chọc, Bạch Dương liền tìm đến Xử Nữ than trách, đáp lại, Xử Nữ mất mặt mà trừng mắt nhìn anh:

- Bà mẹ nó, cái từ đấy tưởng cậu biết rồi! Làm ơn đi, tên của đất nước cậu sinh ra đấy! Trời ơi mất mặt quá!

- Hahaha!

Giữa tình huống buồn cười là thế, nhưng tâm Thiên Bình lại trầm lắng không xao động nổi. Cô khẽ đánh ánh mắt sang người ngồi ở phía bên kia, trong cái nhìn vẫn ảm đạm u buồn. Song Tử đã đi học lại được ba ngày rồi, nhưng vẫn như cũ, bài xích với mọi người, bài xích với... chính cô. Mấy lần cô muốn nói chuyện với anh, hoặc là anh sẽ rời đi không một chút cân nhắc, hoặc là sẽ đi mất trước khi cô kịp mở lời. Cứ tiếp tục như vậy, không phải là cách.

Chiều...

- Ủa huhu, sao lại tạnh mưa rồi?

Đến khi chuông reo hết buổi học sáng, thì trời đã tạnh mưa. Vì vậy, ý trời đã định, lớp 12S vẫn phải đi lao động.

Sau khi thay đồ thể dục và nghỉ trưa xong, không chỉ riêng mình 12S, mà cả trường đều ở lại lao động, mỗi lớp một khu vực riêng.

Bể bơi ngoài trời...

- Cái trời má...

Đông đảo bốn mươi mốt người tiến đến khu vực bể bơi ngoài trời, đều không khỏi nhăn nhó khi nhìn thấy cảnh tượng "hoang tàn" trước mặt. Bể bơi sau mùa lạnh, một khoảng thời gian dài không sử dụng đến, giờ, nhìn chẳng khác gì những bể bơi bỏ hoang trong phim kinh dị, mà "Hồ bơi tử thần" là một minh chứng điển hình. Ba hàng ghế ngồi xếp theo bậc ở cổng vào đã bị bay màu, bụi bám mảng mảng, lá rơi rụng, nước mưa đọng lại, để lại những dấu nhớt vừa hôi vừa bẩn. Kế bên lại là hai phòng vệ sinh nam - nữ, bên trong bụi đóng từng lớp từng lớp, bồn rửa tay đen sì, đặc biệt là bồn cầu, lỗ thoát đọng vết bẩn ẩm ướt, nhìn là muốn nôn. Đường nước ở đây đã hơn bốn tháng không sử dụng, giờ kích hoạt, lại có mùi hôi thối bốc lên.

Khu vực chính, hai bể bơi ngoài trời, không có một cái mái để che chắn, bây giờ, mọi bụi bẩn, rác rưởi, cộng thêm dạo gần đây