[12 Chòm sao] School

Chương 176: Tỉnh ngộ




Eoooo... Hơn 9500 từ, văn phong của Au ngày càng dài dòng lê thê T^T

----------------------------------

Thứ hai...

Trường cao trung Zodiac...

- Ế, Nhân Mã! Nhân Mã a!

Vừa vào cổng trường, Cự Giải nhìn thấy quả đầu màu xanh lá ở đằng trước, liền cất tiếng gọi. Nhân Mã quay lại, trên gương mặt hiện lên vẻ bất ngờ:

- Cự Giải? Sư Tử? Hai cậu lại cùng nhau đến trường à?

- Tiện đường thôi!

Chất giọng ngang tàn của Sư Tử vang lên, khiến Nhân Mã cười đểu:

- Từ quận Zolia sang quận Wet mà gọi là tiện đường đấy hả?

- Haha, được rồi, không nói bọn tớ nữa... _Nói đến đây, Cự Giải chợt hắng giọng:

- Không thấy cậu ấy đâu nhỉ?

- Thiên Yết ấy hả? Tớ với cậu ấy cũng đâu có "tiện đường" như ai đó đâu! _Nhân Mã từ khi nào đã học được thói cà khịa, mà ám chỉ hai người nào đó:

- Bọn tớ không có lúc nào cũng kè kè nhau giống như hai cậu đâu!

- Không kè kè, chỉ như hình với bóng thôi!

Xôn xao... ồn ào...

Chợt, mọi người xung quanh đột nhiên xì xầm to nhỏ, hầu hết là những người mới đến trường. Hình như ngoài đường lớn có chuyện gì đấy. Bị xung quanh xao nhãng, ba người Cự Giải, Nhân Mã và Sư Tử cũng không nói qua nói lại với nhau nữa.

- Uả, có chuyện gì ngoài đấy vậy?

Với bản tính nhiều chuyện, Nhân Mã không kiềm được mà hỏi một bạn nữ mới từ ngoài vào trường. Người bạn kia cũng thành thật đáp:

- Không giấu gì cậu, ngoài đường lớn có một chiếc xe bus bị lật, trên xe có rất nhiều học sinh trường mình!

Lời cô bạn vừa dứt, thì cô Như Hòa cùng một số thầy cô, bảo vệ khác từ trong trường chạy ra, mang theo dụng cụ y tế. Cũng có nhiều học sinh tò mò đi theo. Nhờ thế mà trường học lúc này lại thêm một phen rôm rả.

- Thấy gì không, là chiếc xe bus số 06 đó!

- A, đúng rồi, đợt trước tao có đi chuyến số 06 một lần, ông tài xế lái xe ẩu lắm, chắc chiếc xe bị lật kia là của ổng đấy!

Vô tình nghe được hai người kia nói chuyện, tâm Nhân Mã chợt nổi lên một trận sóng lớn, cậu vội vàng chạy ngược ra hướng cổng trường. Đột nhiên Nhân Mã chạy đi với vẻ lo lắng, khiến Cự Giải và Sư Tử hoang mang:

- Nhân Mã, cậu đi đâu vậy?

Nhưng người đã chạy mất tiêu rồi.

Bên ngoài...

Hiện tại, một chiếc xe bus bất ngờ xảy ra tai nạn trên đường lớn, khiến tình trạng giao thông bị tắc nghẽn. Nhà trường Zodiac nhận được tin sớm nhất, liền cử đội ngũ y tế của mình đến hiện trường trước. Đội ngũ cảnh sát gần nhất cũng đã có mặt để điều khiển giao thông và giúp đỡ những người trên xe bus ra ngoài. Nơi này, vô cùng đông người và hỗn loạn.

Tài xế lái ẩu, vì phóng nhanh thắng gấp nên mới đơn phương khiến xe bị ma sát mà lật. Cũng may không gây thiệt hại đến những chiếc xe xung quanh, tuy nhiên, những hành khách trên xe thì không thoát khỏi có chấn thương.

- Thiên Yết! Thiên Yết!

Dùng mọi sức bình sinh để chạy đến đây, Nhân Mã không kịp thở đã lao vào, tìm kiếm một bóng hình. Xe bus số 06 chính là chuyến xe Thiên Yết thường đi, đó là lý do vì sao Nhân Mã đã từ trường chạy thẳng ra đây.

Nhân Mã chạy đến chỗ này, chui vào chỗ kia, hỏi thăm chỗ nọ, những người trên xe bus đã được đưa ra sơ cứu, cậu nhìn mặt không xót một ai, nhưng lại không kiếm thấy thân ảnh cần tìm. Trong lòng lại càng thêm lo lắng.

- Em học sinh, đừng chạy lung tung nữa, ra ngoài đi, đừng cản trở người khác cứu trợ!

Một người cảnh sát lên tiếng khi thấy cậu nhóc tóc xanh này cứ lăng xăng khắp nơi. Thế nhưng Nhân Mã càng không an tâm, cậu sốt ruột đáp lại:

- Chú cảnh sát, nãy giờ chú có thấy bạn nam sinh nào cao chừng này, tóc đen, mặc đồng phục giống cháu không ạ?

- Đừng làm loạn nữa...

- Lão Huyền, mau vào đây giúp tôi một tay, có một nam sinh bị thanh sắt đâm xuyên vai, trước khi đội ngũ bác sĩ chuyên môn đến thì cần hai người hỗ trợ!

- Cái gì?

Chỉ là nghe lời này, trước mắt Nhân Mã như một mảng mờ tịt. Gương mặt lo lắng trở nên kinh hãi, Thiên Yết... Thiên Yết vậy mà bị thanh sắt đâm xuyên vai?

- Này em học sinh, em làm gì vậy?

Như Hòa chuẩn bị vào xem xét tình hình của nam sinh bị xuyên kia, chợt thấy Nhân Mã có ý định lao vào thì ra tay ngăn lại, cô nhận ra, đây là người trong nhóm bạn Bảo Bình, Kim Ngưu.

- Cô, tình hình của cậu ấy, Thiên Yết cậu ấy... em... cô...

Nhân Mã biết mình không có phận sự để được vào trong, nhưng cậu lo lắng đến phát điên, cậu biết mình đang cản trở người thi hành công vụ, nhưng sao lý trí lại không đủ sáng suốt để điều khiển cơ thể đừng gây rối nữa. Cậu chỉ là, muốn được gặp Thiên Yết ngay bây giờ. Giờ đây, trong cậu chỉ có sự lo sợ xót xa tột cùng.

Cậu muốn gặp anh.

- Trịnh Nhân Mã!

- !!!

Tâm Nhân Mã như được một gáo nước lạnh dội vào, ba chữ vừa rồi, giọng nói vừa rồi, chẳng phải là..

- Thiên Yết?

Nhân Mã không dám tin vào mắt mình, quả nhiên có một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở bên lề đường nhìn cậu. Đây... không phải hồn ma của Thiên Yết chứ? Không thể nào, anh không thể chết được, không thể nào.

- Còn đứng đấy, mau qua đây!

Nghe lời này, Nhân Mã vô thức bước đi về phía của Thiên Yết, đi được vài bước, cậu vội vàng chạy thật nhanh đến đấy, không nói không rằng mà lao đến ôm chặt con người trước mặt, như sợ rằng anh sẽ biến mất. Lực ôm của Nhân Mã mạnh ngoài dự đoán, đẩy Thiên Yết lùi hẳn về sau.

- Cậu... làm sao vậy?

Thiên Yết đưa tay vuốt nhẹ đầu Nhân Mã, trong giọng nói hoàn toàn là quan tâm. Nhân Mã lắc đầu, vẫn ôm anh thật chặt, cậu không dám mở miệng, sợ rằng mở miệng rồi sẽ không cầm được mà gào khóc lên. Cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, Thiên Yết khẽ vỗ vai trấn an cậu, cất giọng trầm ấm:

- Đừng sợ, tôi vẫn ở đây mà!

- C- cậu... cậu nói d-dối... cậuu...

Nhân Mã khó khăn nấc lên vài từ, lại không kìm được cảm xúc mà hai tròng mắt rưng rưng, cậu vùi đầu vào ngực anh, cắn môi gằn lên từng từ:

- Cậu sẽ biến mất sau đó, cậu, chỉ đang lừa tớ bình tĩnh lại thôi... Rõ ràng cậu đang bị thương nặng trên xe bus...

- Bị thương nặng? Ai? _Thiên Yết khẽ chau mày, ngữ điệu trở nên nghi vấn:

- Cậu nói tôi?

- Cậu... tớ nghe cảnh sát nói cậu bị thanh sắt đâm xuyên vai, tình trạng vô cùng nguy kịch... _Ngừng một chút, Nhân Mã gắt lên:

- Cảnh sát không có nói dối!

Thiên Yết dường như đã nhận ra được tình hình, trên gương mặt tiêu soái chợt phảng phất một điệu cười nhẹ, ngữ điệu đùa cợt vang lên:

- Nhân Mã, cậu bị ngốc thật à? _Càng nghĩ đến, Thiên Yết càng không giấu được sự buồn cười, anh đành lên tiếng:

- Tôi ở trong lớp, nghe Sư Tử nói cậu vội vội vàng vàng chạy ra ngoài đường không có lý do, nên mới ra đây tìm cậu, cậu lại nghĩ tôi là hồn ma? Còn cho rằng người trên xe là tôi? Vậy cho tôi hỏi... _Nói đến đây, Thiên Yết chợt cúi xuống nhìn vào mặt cậu, nói:

- Cảnh sát có nói người trên xe tên là Lãnh Thiên Yết, học sinh lớp 12S trường cao trung Zodiac không?

- !!!

Lúc này, đầu óc Nhân Mã mới bừng tỉnh đại ngộ, cảnh sát kia không hề nói người trên xe là Thiên Yết, ngay từ đầu, cũng chẳng có ai nói là Thiên Yết đang đi trên chuyến xe này. Xe số 06 có rất nhiều chuyến, cứ 15 phút là có một chuyến đi qua trạm bus của trường, nhưng điều đó không có nghĩa Thiên Yết buộc sẽ đi chuyến bị lật này. Hay đơn giản mà kết luận, chính là Nhân Mã tay nhanh hơn não. Không chịu bình tĩnh suy nghĩ mà lại lao đi như một kẻ ngốc.

Vậy ra vừa rồi, cái gì mà cậu bị thương nặng, cái gì mà cậu là hồn ma, cái gì mà cậu sẽ biến mất, cái gì mà cậu lừa tớ, cái gì mà ôm chặt cứng, tất cả, hoàn toàn đều là sự hiểu lầm ngu ngục nhất lịch sử loài người.

- Tớ... tớ...

Nhận thấy tình hình hiện tại không đúng, Nhân Mã toan buông tay ra thì lại bị Thiên Yết siết chặt vào lòng, chính là không muốn thả cậu, gương mặt anh dần dần trở nên gian tà:

- Sao vậy? Ôm đủ rồi là muốn buông tay?

- Không... không phải... chỉ, chỉ là hiểu nhầm...

Nhân Mã không dám đối diện với Thiên Yết sau sự ngu ngốc mất mặt của mình, nhưng cậu càng tìm cách tránh né, thì người kia lại càng ôm cậu chặt hơn:

- Vậy thì cứ tiếp tục hiểu nhầm, nào, ôm lại đi, giống như khi nãy vậy!

Cuối cùng, tên cáo cũng lộ bản chất của mình, khiến chú thỏ nhỏ không khỏi nóng mặt, khóe môi lắp ba lắp bắp:

- Th... Thiên Yết,... ở đây rất đông người a...

- Vừa rồi cậu ôm tôi, cũng đâu quan ngại đông người hay ít người!

- E hèm! Vậy người quen thì có quan ngại không?

O_O!!!

Một giọng nữ nhàn nhạt vang lên, nhất thời khiến cả Thiên Yết và Nhân Mã đều giật mình. Đến khi nhìn lại, thì bị ánh mắt hững hờ vô cảm kia chiếu đến.

- Á, Thiên Bình!

Trong lúc Thiên Yết thả lỏng cảnh giác, Nhân Mã vội vàng đẩy anh ra, lúng ta lúng túng nhìn cô gái trước mặt, cư nhiên mọi hành động đều vấp va vụng về, hai má hồng hào thấy cưng. Trái lại, mặt của Thiên Yết lại trở nên đen kịt, miệng lầm bầm:

- Đường đi rộng vậy, cậu nhắm mắt làm ngơ đi qua không được à?

- Tôi cũng không muốn phá chuyện tốt của hai người, nhưng mà nghe lời của cậu vô sỉ quá nên mới lên tiếng.

- Cậu...

Khóe môi Thiên Yết giật giật, nhìn bóng lưng dửng dưng như vô tội của Thiên Bình, càng khiến anh thêm đen mặt:

- Đứng đây từ khi nào rồi?

- Còn đứng đấy, mau qua đây!

- Được, được, bọn tớ qua liền, chúng ta cùng vào trường nào!

Thiên Bình vừa dứt lời, thì Nhân Mã ngây ngô chạy theo sau, mà không biết đằng sau cậu là một tảng băng đang tỏa lãnh khí. Thiên Yết khó kìm được mà giật giật cơ mặt, sắc thái âm trầm khó coi.

Hạ Thiên Bình, kẻ biến thái cậu, đã đứng đây từ khi anh nói câu nói đấy, và theo dõi đến tận bây giờ? Biến thái, quá biến thái.

Khóe môi Thiên Bình khẽ cong, sáng sớm đã được xem phim tình cảm miễn phí, tâm tình khá lên không ít.

- Ơ Thiên Bình, cậu bị thương à? _Nhân Mã chợt lên tiếng, nhìn Thiên Bình một cách lo lắng:

- Cổ cậu...

- Hửm?

Mặc dù đang thầm rủa Thiên Bình, nhưng Thiên Yết cũng không đến nỗi không đếm xỉa đến khi Nhân Mã nói vậy. Thiên Bình chợt nhớ đến, vô thức đưa tay chạm vào vết băng dán trên cổ, khẽ đáp:

- Không nghiêm trọng, không đáng lo.

- Vết thương ở giữa cổ, một vị trí khó mà gây thương tích bằng những nguyên do bình thường, ngoại trừ bị kề dao vào cổ, thì tôi chẳng nghĩ ra được nguyên nhân khác cho vết thương của cậu, đúng chứ Thiên Bình?

- A... đúng vậy... _Lời của Thiên Yết cất lên, khiến Nhân Mã không suy diễn được nhiều, cũng nhận ra có lý mà càng lo lắng hơn:

- Thiên Bình, cậu bị ai uy hiếp sao? Đã có chuyện gì xảy ra...

- !!!

Nhân Mã đang nói dở thì đột nhiên Thiên Bình dừng bước, không chỉ cậu, cả Thiên Yết cũng có chút ngoài ý muốn.

Chỉ là, trước mặt bọn họ, là sự hiện diện của Giải Hoa Thần và... Song Tử. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, nhất thời khiến bản thân như đóng băng tại chỗ. Nhưng, chưa được bao lâu, người kia đã thu hồi ánh nhìn rồi rời đi, một cách xa lạ.

Tình cờ chạm mặt nhau trước cửa lớp, nhưng lại chẳng thể nói gì. Chưa bao giờ Thiên Bình cảm thấy bất lực như vậy.

- Thần Thần, mày mới xuất viện, đi học lại sớm như vậy, có ổn không?

Nếu Nhân Mã còn không lên tiếng, e rằng, sự im lặng ngột ngạt này sẽ không bao giờ được phá vỡ. Giải Hoa Thần khẽ gật đầu, sự tình đã đi đến phút này, trong lúc anh nhập viện, mối quan hệ bí mật giữa anh và Nhân Mã đã bị bại lộ, còn tỏ ra là người không quen biết với Nhân Mã, cũng chẳng để ai xem.

- Chiều nay có tiết thể dục, với vết thương của mày, tao sẽ xin thầy cho mày ngồi nghỉ, nhớ đừng có hoạt động gì mạnh đấy!

Nhân Mã chu đáo nhắc nhở, Giải Hoa Thần có chút giãn cơ mặt, đáp:

- Tao cũng không phải dạng thích ngược đãi bản thân, đổi lại là mày... _Ngừng một chút, anh như có như không nói lời đầy hàm ý:

- Hành xử cẩn thận, đừng khiến tảng băng đằng sau chiếu sát khí lên người tao như vậy!

- Hả?!!

Nhân Mã theo phản xạ quay ra đằng sau, quả nhiên, mặt Thiên Yết đang hiện lên ba chữ "muốn giết người" rồi. Đến khi nhìn lại, thì Giải Hoa Thần đã vào lớp, trước đó, Giải Hoa Thần có lướt ánh nhìn sang Thiên Bình một chút, nhưng không biểu lộ tâm tình gì. Chính Thiên Bình, cũng chẳng còn tâm trạng để ý xung quanh.

Cạch!

Vào lớp, bầu không khí còn căng thẳng hơn cả bên ngoài. Song Tử đã vào lớp từ lâu, kể từ lúc đó, cái lớp như bị câm, ngược lại còn căng thẳng ngột ngạt.

Xử Nữ và Bạch Dương chưa đến.

Song Ngư vẫn giữ im lặng, trên mặt vẫn giữ nét bất cần như mọi ngày. Kim Ngưu ngồi cạnh anh, nét mặt thất kinh không biết nên hành xử thế nào.

Bảo Bình âm trầm bình ổn, không nhìn ra được suy nghĩ của cô.

Sư Tử vẫn thể hiện sự khó coi ngang ngược vốn có của mình, mặc dù ác cảm giữa anh với Song Tử không còn như ban đầu. Cự Giải ở phe trung gian, chỉ có thể án binh bất động.

Giải Hoa Thần bước vào, cũng không tỏ thái độ gì, vẫn là một Giải Hoa Thần im lặng vô cảm như trước đây.

Nhân Mã nhận ra bầu khí quỷ dị này, nhưng lại không biết mở lời làm sao. Mọi người đều hiểu hoàn cảnh của Song Tử, đối với cậu, cậu càng rõ hơn.

- Hế lô cả nhà yêu~ Bạch Dương đại thần của mấy cậu đã có mặt rồi đây~

Trước tình cảnh khó xem trong lớp, vậy mà lại có kẻ chọc cười xuất hiện. Bạch Dương mở toang cánh cửa và gây sự chú ý một cách lố lăng, thế nhưng, trò đùa này lại không được ai tiếp nhận cả. Thấy có gì đấy sai sai, Bạch Dương chợt nhận ra hình bóng một người lâu rồi anh không gặp, vui vui vẻ vẻ bước đến:

- Ớ, Song Tử, cậu đi học lại rồi à?

- ...

Đối phương im lặng, khiến Bạch Dương không biết làm gì tiếp theo, bởi vì sắc mặt của Song Tử, không thể tùy tiện đùa được. Anh quay sang phía dưới, cười toe:

- Cả cậu nữa Giải Hoa Thần, xuất viện rồi à? Vết thương sao rồi?

- Còn sống được.

Giải Hoa Thần chỉ đáp gỏn gọn ba từ, cái này, Bạch Dương liền quay sang cầu cứu Xử Nữ, nhưng Xử Nữ từ lúc vào lớp, chỉ đứng trân trân nhìn Song Tử bằng ánh mắt phức tạp.

Renggggg... Renggggg...

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau