[12 Chòm sao] School

Chương 151: Tống Tử Hy gặp chuyện




Trả chap lần 6 nè mọi người ơi 😘😘😘

Touch the Sky 💛
------------------------

Trường cao trung Zodiac...

Chuyện mà Thiên Yết và Nhân Mã quen nhau giống như Bạch Dương và Xử Nữ đã bị cả đám phát giác vào ngày hôm qua. Bởi vậy mới nói, nếu có quen nhau thì tốt hết nên công khai trước đi, chứ tuổi gì mà đòi giấu giếm trước mấy chục con mắt tinh tườm này.

Kết quả, bữa ăn sáng của ngày hôm nay sẽ được tân cặp đôi chiêu đãi.

Lớp 12S...

- Hửm?

Sau khi ăn sáng xong, cả lũ mới kéo vào lớp. Nhưng về đến chỗ, Nhân Mã lại thấy ngạc nhiên, tại sao trên bàn cậu lại có một hộp mỳ xào cay hải sản và một chai sữa gạo?

- Ô, đây đúng là những món mà mày thích này!

Nhân Mã còn chưa hiểu tình hình trước mắt thì Xử Nữ đi sau đã cất tiếng. Song Tử cũng gật đầu:

- Này, là ai mua ấy nhỉ? Không lẽ Nhân Mã có em nào để ý à?

- Vậy thì chết với Thiên Yết rồi!

- Đồ ăn không rõ lai lịch, không được đụng vào!

Lời Bạch Dương vừa vang lên thì Thiên Yết đã bước đến, cùng lúc đem hai món đồ kia đi. Nhưng chưa kịp mang đi thì Nhân Mã đã ngăn lại, điều này khiến nét mặt lạnh lẽo của Thiên Yết có chút không vui. Nhân Mã vội cười:

- Cái này không sao đâu, có lẽ tớ biết chủ nhân của nó là ai!

- Ai?

- Chỉ là không tiện nói mà thôi!

Đối với câu hỏi của Thiên Yết, Nhân Mã lại tỏ vẻ bí mật. Điều này càng khiến mặt Thiên Yết đen lại.

Cả đám có mắt mù cũng nhìn ra, tảng băng di động đại ma nhân đang tỏa hắc khí nồng nặc, thế mà Nhân Mã lại chẳng để ý gì đến cả. Tội nghiệp Thiên Yết.

Khẽ đưa ánh mắt xuống dưới vị trí ngồi của Giải Hoa Thần, ngoài Xử Nữ, Song Tử và Thiên Yết, thì chỉ có một người có khả năng này. Nhưng tại sao sau khi vạch rõ ranh giới với cậu, Giải Hoa Thần lại làm thế? Không lẽ cậu đa nghi?

.

.

Giờ học thể dục...

Phòng thay đồ nữ...

- Này Kim Ngưu...

Khi trong phòng thay đồ chỉ còn hai mống là Bảo Bình và Kim Ngưu, thì Bảo Bình lên tiếng. Kim Ngưu không mảy may mà đáp lại:

- Hả?

- Mày với Song Ngư lại làm sao đấy?

- Hả?

Cạch!

Đóng cửa tủ cá nhân lại, Bảo Bình chống tay lên thành tủ mà nói:

- Hai bọn mày lại giận lẫy nhau nữa à?

- Sao mày lại nói vậy?

- Còn hỏi ngược lại tao, mày biết tao không thích cái dáng vẻ giả ngây lúc này của mày mà!

"Bỏ đi, đây là bộ dạng mà tôi không muốn nhìn thấy nhất của cậu!"

Chợt, lời nói cùng ánh mắt thất vọng khi ấy của Song Ngưu chợt hiện ra khi Kim Ngưu nghe được câu vừa rồi từ Bảo Bình. Bỗng nhiên, cô thức tỉnh ra một điều gì đó, rồi lập tức chạy ra ngoài.

- Này, đi đâu vậy! Này!

Bảo Bình gọi theo, nhưng Kim Ngưu đã chạy đi xa rồi. Chậc, chân ngắn mà chạy nhanh gớm.

Sân thể dục...

Vẫn như thường lệ, thứ hai là 12S có tiết thể dục... và học chung với 11S1.

- Ủa, cái tình hình gì thế này?

Tử Hàn và Tiêu Vỹ lại như mọi khi, chạy đến chỗ anh chị mình hóng vui. Nhưng cái bầu không khí ở 12S lúc này có chút lạ thường, nói chính xác hơn thì là có vẻ căng thẳng. Mà cái cột tỏa khí căng thẳng ấy, chẳng phải ai ngoài hai anh chàng mặt lạnh Thiên Yết và Song Ngư.

- Được rồi, cả lớp chú ý, khởi động rồi bắt đầu chạy bền! Như cũ, nam 4 vòng, nữ 2 vòng!

Thầy giáo thể dục hô khẩu hiệu, rồi để lớp phó lao động tự quản lớp mình. Kim Ngưu lâu lâu lén nhìn xuống Song Ngư ở hàng cuối, cho dù có chạm mắt, thì sau đó anh cũng cố tình lơ đi.

- Gì chứ, không phải nhỏ nhen đến thế chứ! _Khẽ bỉu môi, cô cũng không thèm nhìn nữa. Cự Giải đứng ở phía sau Kim Ngưu, liền nói nhỏ:

- Kim Ngưu à, làm gì thì làm chứ tớ thấy lạnh sống lưng lắm rồi đó!

- Đúng là bọn yêu nhau, suốt ngày giận hờn, ngứa cả mắt!

- Bảo Bình!

- Này, nhóm kia, làm gì đấy, ồn ào lần nữa là cho chạy 4 vòng như nam nhá!

Thấy phía cuối hàng đầu và hàng hai ồn ào, Sư Tử lập tức ra oai, nhưng lại ra oai trúng người nhà. Cự Giải lên tiếng đáp lại:

- Ô hô, cậu dám phạt phu nhân tương lai của mình đấy à?

- A... Ai bảo cậu... nói chuyện... làm gì!

Sư Tử đột ngột bị nói vậy, liền lắp ba lắp bắp không rõ lời, mặt đỏ ửng lên như trái cà chua. Lập tức, đám đồng bọn bên dưới reo lên:

- Ái chà chà, anh em lại đây mà xem!

- Bạch Sư Tử ngáo đá dữ tợn hung hăng của anh em lại sợ bạn gái mình giữa ban ngày kìa ô hô hô~

- Eo ơi không thể tin nổi~

- Còn đâu hình tượng Sư Tử trời không sợ, đất không sợ của chúng ta nữa chứ!

- Trời đã lạnh còn phát cẩu lương!

- Im hết coi! Có tin bố cho chúng mày chạy 6 vòng sân không hả?! _Bị chọc quê, Sư Tử liền thẹn quá hóa giận, nhưng đám bạn anh đâu có vừa:

- Thầy ơi, Sư Tử công tư không phân rõ kìa thầy!

- Cậu ấy không phạt bạn gái mà phạt lên người tụi em nè thầy~

- Thầy ơi~

Sau sự ồn ào đó, cả lớp 12S bị phạt chạy thêm một vòng quanh sân thể dục nữa.

Giờ giải lao...

- Này Song Ngư...

Song Ngư vừa đi mua nước cùng đám Bạch Dương, Sư Tử, Thiên Yết và Song Tử về, đang chia cho những người còn lại thì Kim Ngưu rón rén mò tới. Đáp trả, anh đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, khiến cơ miệng cô tự động khép lại, những lời muốn nói tự dưng đều bị đẩy ngược vào trong, rồi cười ngu:

- Hờ hờ... không có gì đâu...

Lần đầu tiên thấy Song Ngư đáng sợ như vậy, còn hơn cả lần cô đi uống rượu nữa.

Bên phía 11S...

Vưu Cổ Nhữ cũng mới đi mua nước về, chẳng ngờ lại thấy bên 12S đông anh trai nam thần thế. Đúng như lời của những cô bạn kia, nhóm người ở canteen hôm đó quả nhiên thiếu đi mấy nam thần thật. Mà đúng kiểu cô thích nhất, chính là kiểu lạnh lùng bá đạo như hai anh tóc đen và tóc nâu cam kia.

Cô ta mặt dày mò đến lớp 12S cùng đám bạn, có vẻ như trường hợp gây sự với bốn cô nàng lớp 12S hôm trước, cô ta đã quên? Chỉ là không ngờ đến, con nhỏ dân thường thích lo chuyện bao đồng cũng học chung lớp với những nam thần này, hơn nữa, điều mà khiến Vưu Cổ Nhữ tức điên nhất, chính là cô ta đang ngồi kế bên anh trai tóc đen, đang quàng vai bá cổ vô cùng thân thiết.

Như một phản xạ, chai nước cam trên tay bị Vưu Cổ Nhữ bóp chặt, tháo tung nắp chai ra.

Soạt!

Ào!!

- !!!

Kim Ngưu đang léo réo bên tai Thiên Yết về chuyện giận ra mặt Nhân Mã, trong khi đương sự ngốc nghếch kia thì không biết gì, thì một tiếng động như nước đổ vào người vang lên, khiến cô chưa kịp phản ứng thì đã bị một bàn tay lớn dúi đầu mình xuống, và cảm nhận được vài giọt nước bắn trúng.

Mặc dù hai mắt đang chăm chú "nhìn" Nhân Mã, nhưng Thiên Yết lại trở tay đè Kim Ngưu xuống và kịp thời bảo vệ cô khỏi âm thanh đáng ngờ vừa rồi.

Tuy nhiên, đến khi nhìn kỹ lại tình hình, ai ai cũng trố mắt kinh ngạc. Vì người bị ướt nhem bởi nước cam, lại chính là người đang cầm chai nước đó - Vưu Cổ Nhữ. Đứng trước mặt của Vưu Cổ Nhữ, cũng là người chắn ngay sau lưng Thiên Yết và Kim Ngưu, là Song Ngư.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Vưu Cổ Nhữ không bắt kịp được tình hình. Tại sao, người đáng lẽ ra bị nước cam đổ vào là bà chị tóc cam kia chứ, sao kết quả lại thành ra thế này? Tại sao ngay lúc quyết định thì có người đã ra tay kịp thời và đảo lộn cả tình thế trước mắt.

- Song Ngư... _Lúc này, Thiên Yết và Kim Ngưu mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.

Chát!

Âm thanh này vừa vang lên, đã khiến mấy người tự động nhắm mắt lại và tự cảm thấy đau rát bên má, khi mà Song Ngư bất chợt hạ xuống một bạt tai cho Vưu Cổ Nhữ. Chẳng để người xung quanh phản ứng, anh vẫn đối diện với Vưu Cổ Nhữ bằng ánh mắt cao lãnh đáng sợ, ngữ điệu cảnh cáo vang lên:

- Cô chưa gặp tôi sau khi đã phá hỏng mái tóc của Kim Ngưu, không có nghĩa tôi sẽ dễ dãi để cô tiếp tục lộng hành! _Nói rồi, Song Ngư từng bước, từng bước tiến đến, ngữ điệu vẫn âm lãnh mà cất lên:

- Có thể bạn gái tôi tốt bụng đến mức ngốc nghếch mà bỏ qua cho cô, nhưng tôi thì không! Con người tôi rất rõ ràng, yêu ra yêu, mà đã hận, thì đừng trách tại sao tôi độc ác! Nói cho cô hay, đây không phải là lần đầu tiên tôi đánh con gái, tôi chẳng sợ tiểu thư như cô nói với thiên hạ tôi là thằng hèn hay vũ phu! Chỉ cần đụng đến bạn gái tôi, tôi... _Nói đến đây, Song Ngư liền lạnh lùng cảnh cáo:

- Sẽ không ngại khiến cô không còn mặt mũi nào để sống đâu, Vưu Cổ Nhữ!

- A... Anh dám...

Vưu Cổ Nhữ dường như sợ quá hóa điên, dù ngoài miệng cứng cáp vậy, nhưng tay chân thì bủn rủn không đứng vững. Đáp lại, vẫn là ánh mắt lạnh lẽo cùng lời nói băng lãnh:

- Cô thử xem!

Vưu Cổ Nhữ lại một lần nữa bị nhục nhã trước mặt mọi người, mà lần này, cô ta lại không thể làm gì để vớt vát lại, khi người vừa mới ra tay với cô, đã từng là người mà cô ta hứng thú. Cô không hề nghĩ đến, bà chị tóc cam tầm thường kia lại là bạn gái của người này, càng không nghĩ đến hành động bất minh của cô lại bị anh ta phát giác và thẳng tay trừng trị.

Mặc cho mọi ánh mắt đang nhìn mình, Vưu Cổ Nhữ liền bỏ chạy.

- Song Ngư!... Đợi đã...

Sau khi Vưu Cổ Nhữ chạy mất, Song Ngư cũng đi ra chỗ khác, Kim Ngưu thấy thế, liền đuổi theo. Khi lướt qua lớp 11S1, Song Ngư không biết là vô tình hay cố ý, mà trao cho một nữ sinh đang đứng nép phía sau bạn học một ánh nhìn lạnh lẽo, khiến nữ sinh ấy bỗng dưng toát mồ hôi hột. Nữ sinh đó, là Vương Chi Lộ - người đã từng được Kim Ngưu giúp đỡ nhưng lại không biết ơn.

...

Hành lang trường...

- Đã bảo là đợi đã rồi mà!

Lúc Kim Ngưu đuổi kịp Song Ngư, thì đã hết hơi, trong khi cậu ta đi bộ đàng hoàng, còn cô thì chạy ná thở. Đến lúc này, Song Ngư mới đưa tầm mắt nhìn sang Kim Ngưu, ngữ điệu như đang giận hờn:

- Cậu đuổi theo tôi làm gì?

- Cậu còn giở cái giọng đấy ra với tôi? Tôi đuổi theo chẳng phải cậu đã quá rõ rồi sao?

Kim Ngưu hai tay chống nạnh, làm vẻ mặt hung dữ mà đáp lại. Thế mà Song Ngư vẫn giữ nguyên biểu cảm hờ hững của mình, khiến cô có chút áy náy, cơ miệng chu lên, mắt không dám nhìn thẳng mà cất tiếng:

- Chẳng phải cậu bảo ghét bộ dạng giả ngu của tôi sao? Tôi cũng không thích bộ dạng giả ngu của cậu...

- Sự giả ngu của tôi và cậu hoàn toàn khác nhau.

- Thì tôi biết! Nên tôi mới... chỉ "không thích" chứ không có "ghét"...

- Rốt cuộc là cậu muốn nói gì? _Ngữ điệu của anh, cứ như đang dần mất kiên nhẫn, khiến cô lập tức thẳng thắn lên tiếng:

- Tôi muốn nói là... xin lỗi... _Hai từ "xin lỗi" của Kim Ngưu còn nhỏ hơn tiếng con muỗi vo ve, mặc dù có nghe, nhưng Song Ngư vẫn giả điếc:

- Hả? Cậu nói gì cơ? Tôi không nghe?

- Xin lỗi... Tôi xin lỗi vì không thẳng thắn với cậu, tôi giấu giếm cậu chuyện liên quan đến Vưu Cổ Nhữ, trong khi cậu lo lắng cho tôi... Tôi... Hmn!!!

Lời xin lỗi của cô vẫn chưa dừng lại, nhưng hiện tại, cô lại không thể lên tiếng được nữa, bởi vì môi cô đã bị một bờ môi ấm nóng khác chặn lại. Hai mắt Kim Ngưu trố lên đầy kinh ngạc khi Song Ngư bất ngờ chặn lời cô lại bằng một nụ hôn.

Dưới ánh nắng mỏng nhẹ chiều tà, xuyên qua lỗ thông hơi của nhà trường, làn nắng đầu tiên sau những ngày lạnh giá, lại trở thành nền lãng mạn cho một nụ hôn tuổi học trò.

Sau khi chạm môi với Kim Ngưu, Song Ngư nhẹ nhàng tách rời khỏi cô, sự lạnh lẽo mà mấy ngày qua anh trao cho cô hoàn toàn biến mất, thay vào đó là ánh mắt tự mãn và khẳng định chủ quyền, ngữ điệu tự đắc vang lên:

- Lần sau, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy đâu, đồ ngốc!

- ...

Còn có lần sau ư? Kim Ngưu không dám đâu.

.

.

Giờ ra về...

- Như vậy cũng được à?

Suốt cả buổi học, Nhân Mã không hề nhận ra Thiên Yết đang "chiến tranh lạnh" với mình, cho đến khi ra về, Xử Nữ vì muốn bảo toàn tính mạng của cả bọn, nên đã nói với Nhân Mã tình trạng của Thiên Yết.

Hiện tại, Nhân Mã đang đi cạnh Thiên Yết và giải thích vì vụ việc lúc sáng. Đi sau hai bọn nó, giống như đang chứng kiến cảnh trong phim học đường vậy, người thì lạnh lùng bước đi, người thì bám theo làu bàu không thôi cái miệng.

- Tại sao không nói tôi biết người đưa thức ăn cho cậu là ai -_-?

- Bởi vì tớ cũng không chắc có phải là cậu ấy không...

- Cậu nói ra thì tôi mới giúp cậu chắc chắn được!

- Xin lỗi Thiên Yết, nhưng người này tôi không được nhắc tên đến, hơn nữa, cho dù là thế nào đi thì giữa cậu ấy và tôi hoàn toàn là mối quan hệ thuần khiết, cậu không cần ghen... đâu!

- Vậy xin lỗi, tôi về trước, cậu ở lại với người bạn đấy của cậu đi!

- Thiên Yết!

Rốt cuộc, kết cục còn thảm hơn cả ban đầu.

.

.

Ở một nhà vệ sinh công cộng...

Cạch!

Soạt... soạt...

Phịch!

Bên cạnh một công viên vắng vẻ, có một khu nhà vệ sinh công cộng. Buổi chiều tà nhuốm đượm màu nắng xuống, xóa tan đi cái lạnh của mấy ngày nay. Bỗng dưng, một cô gái lết mình ra khỏi khu nhà vệ sinh đó, những nơi cô đi qua đều lưu lại vết máu, trên tường và dưới sàn nhà. Gương mặt sáng sủa của cô giờ đây như bị rút mòn sinh khí, trông vô cùng xanh xao. Gượng không nổi, cô gái liền ngã xuống, bàn tay run rẩy tìm kiếm chiếc điện thoại hình con mèo cũ kỹ của mình, miệng lẩm bẩm trong kiệt sức:

- Op... Oppa...

.

.

Trường cao trung Zodiac...

- Mau lên Nhân Mã, trong khi Kim Ngưu đang cố giữ Thiên Yết lại thì mày mau giảng hòa với cậu ấy đi!

- Ờ ờ để tao...

"Brm... Brm..."

Vẫn là hoạt cảnh làm hòa của Nhân Mã và Thiên Yết sau khi tan học, nhưng khi Nhân Mã định chạy đến trạm xe buýt thì chiếc điện thoại trong túi quần rung lên. Nhìn thấy tên người gọi, Nhân Mã liền khựng người lại. Đây là số điện thoại của Tống Tử