[12 Chòm sao] School

Chương 148: Vưu Cổ Nhữ




Sweet night - V (BTS)

Tén ten!!! Đánh úp lần 3 nè ahihi~

Chap này mọi người đọc mỏi mắt luôn nhaaaaa~
--------------------

Bệnh viện Zodiac...

- Hmn...

Bảo Bình tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, thấy trong phòng không có ai, cảm thấy có chút trống rỗng. Cô mới nhập viện hai ngày, nhưng lại có cảm giác buồn chán đến phát bệnh, sao lúc trước Bạch Dương, Xử Nữ, Sư Tử và Ma Kết lại có thể nhập viện trên dưới một tuần vậy.

Mặc dù chưa được phép đi lại nhiều, nhưng Bảo Bình vẫn ngoan cường tháo dây truyền dịch ra và xỏ dép để rời khỏi giường.

- Aisss!!!

Vùng bụng gần giữa trái bị đụng đến, khiến cô bất giác nhăn mặt, vết nội thương quả nhiên đáng ghét hơn ngoại thương nhiều. Trong tủ lạnh vẫn còn ly sinh tố mà Cự Giải cho, lấy nó đi, cô liền rời khỏi phòng.

Bệnh viện Zodiac quả nhiên là bệnh viện trung ương, không những sạch sẽ hiện đại, mà còn rất lớn. Lúc trước đến đây với cương vị là thăm bệnh nên không để ý, chỗ này cũng đông người phết.

- Bố ơi, con sắp khỏe lại rồi đúng không ạ?

Gần sảnh bệnh viện, có một người đàn ông đang đẩy một chiếc xe lăn, bé gái ngồi trong xe lăn có vẻ bị thương rất nặng, cả đầu quấn băng gạc, đôi chỗ còn đẫm máu, trên thái dương và khóe miệng còn có vết chỉ khâu, cơ thể bé gái cũng không kém là bao. Nghe câu hỏi ngây thơ của con gái, ông bố cười hiền từ, trên nụ cười mang một chút âm điệu đau thương:

- Con gái ngoan, con sẽ mau bình phục thôi!

- Vậy... lúc đó con có được đi học trở lại không?

- Tất nhiên rồi, con sẽ được làm những điều con muốn!

- Nhưng... _Chợt, cô bé có chút lưỡng lự và sợ hãi:

- Con sẽ không bị... ông chú đó đánh nữa chứ?

- !!!

Con hỏi mang vẻ ám ảnh của cô bé gái khiến cho người bố nhất thời câm lặng. Gương mặt âu sầu của ông càng mang thêm nét đau buồn. Con gái ông, chỉ mới 5 tuổi - độ tuổi ăn, chơi và ngây ngô không vướng chút chuyện đời, vậy mà lại bị một tên tâm thần bắt cóc và bạo hành đến mức suýt chết. Bác sĩ nói, cô bé tỉnh lại được đều là nhờ kỳ tích Thiên Chúa ban cho, bởi vì khả năng có ý thức của bé rất thấp. Muốn con bé tỉnh lại thì được, nhưng để con bé quên đi những chuyện đã xảy ra thì thật khó. Suốt phần đời còn lại, con bé làm sao có một cuộc sống bình thường được?

- Bố?

Thấy ba mình đột nhiên im lặng, khiến bé gái bị hoảng sợ. Ông bố vội vàng đối diện với con gái mà ôm vào lòng:

- Bố đây, đừng sợ con gái! Bố sẽ luôn luôn ở cạnh và bảo vệ con, sẽ không để ai đụng đến con đâu! Bố hứa!

- Hic... con sợ lắm huhu...

- Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, hắn ta đã bị bắt giam rồi, con gái của bố sẽ được an toàn, bố sẽ bảo vệ con!

Bảo Bình vô tình chứng kiến được cảnh này, cả người vô thức bất động. Hóa ra, đây là cô bé Hoàng Tư Mỹ - nạn nhân đáng thương của tên tâm thần Đỗ Tu. Cô bé bị mất tích và bạo hành dã man, hóa ra đã được tìm thấy và đang được điều trị ở đây. Những lời của hai cha con Hoàng Tư Mỹ vừa rồi, vô tình khiến cô cảm thấy căm phẫn và thương xót thay cho bọn họ. Tại sao trên đời, lại có những kẻ ghê tởm và vô nhân đạo như vậy? Hết lão Viên Trí rồi đến lão Đỗ Tu, luật pháp rốt cuộc cũng chỉ giam cầm bọn chúng, nhưng tổn thương và hậu quả mà bọn chúng đem lại cho nạn nhân, lại chẳng có điều gì có thể bù đắp được. Tương lai, ước mơ và cái nhìn về cuộc sống của bé gái này làm sao có thể như những người bình thường khác.

- Ô kìa, là bé Hoàng Tư Mỹ!

- Đúng rồi, Hoàng Tư Mỹ tỉnh lại rồi!

- Có cả người nhà bé ấy kìa, mau đến đấy hỏi thôi!

Không biết từ đâu, mà có một đám phóng viên cầm mic, cầm máy quay kéo đến phía hai cha con Hoàng Tư Mỹ. Các vị bác sĩ, y tá ở gần đấy vội vã đến ngăn bọn họ nổi, nhưng sức bám dai dỉa của lũ phóng viên không thể xem thường được.

- Anh Hoàng Khâu, hãy cho chúng tôi biết tình hình của con gái anh!

- Tôi đến từ tòa soạn NYK, xin anh hãy cho chúng tôi phỏng vấn con gái anh một lúc!

- Hoàng Tư Mỹ, con bị bạo hành như thế nào, có còn nhớ được gì không?

- Nghe nói Đỗ Tu đã theo dõi con, con có sớm nhận ra điều đó không Hoàng Tư Mỹ?

Ông bố thấy đám phóng viên liên tục bổ nhào tới, không những chụp ảnh và còn đặt câu hỏi dồn dập. Bị một đám người ầm ĩ và bao vây đột ngột, khiến cô bé Hoàng Tư Mỹ vô cùng sợ hãi và thất kinh. Thấy vậy, người bố liền ôm lấy con gái mình khỏi xe lăn rồi vội vàng bỏ chạy.

- Bố... những người đó đáng sợ quá!

- Đừng sợ, bố sẽ bảo vệ con! Đừng sợ, đừng sợ!

- Anh Hoàng Khâu, đừng đi như thế!

- Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi thôi!

- Anh Hoàng Khâu!

Mặc cho thái độ từ chối phỏng vấn của hai cha con Hoàng Khâu, những người phóng viên kia vẫn dai dẳng đuổi theo, ngay cả bác sĩ hay y tá cũng không ngăn cản được.

- Lối này!

Bảo Bình lên tiếng dẫn lối cho hai cha con Hoàng Khâu lên lối thang bộ, trong giây phút vội vã, ông bố nhanh chóng ôm con mình chạy lên đấy, trong lòng không khỏi cảm kích cô bé bệnh nhân mà khẽ gật đầu một cái. Đám phóng viên thấy vậy liền bám theo, nhưng lại bị một người chặn lại. Bảo Bình không biết túm được chiếc chổi cán dài ở đâu, mà giơ ngang ra chặn đường bọn kia lại, ngữ điệu vô cùng tức giận:

- Dừng lại đi! Mấy người có ăn có học mà sao lại cư xử thô lỗ quá vậy?! Con người ta mới tỉnh lại sau những chuyện kinh khủng đã xảy ra, muốn quên còn khó mà mấy người đã muốn con bé nhớ lại! Chỉ vì mấy dòng tin vớ vẩn mà mấy người không suy nghĩ gì đến tổn thương của con bé sao?! Sống cho giống người lớn chút đi!

- Con bé này ở đâu ra vậy, đây không phải là chuyện của cô nhé!

- Tránh ra, đừng có cản đường tôi lấy thông tin!

Đám phóng viên này gần như không thèm nghe lọt tai những lời của Bảo Bình, không thèm để tâm đến cô mà chen nhau lấn tới, đùn đẩy Bảo Bình ra. Nếu là ngày thường, Bảo Bình đã dư sức đánh cho đám người này một trận, nhưng thân cô cũng là bệnh nhân mới mổ, không thể làm gì được. Tuy bị chèn ép, nhưng Bảo Bình vẫn cứng miệng chửi:

- Cái đệt lũ người ngu dốt này! Tôi không cần mấy người làm người tốt, tôi chỉ cần mấy người sống có suy nghĩ thôi! Để cha con họ yên đi, đám vô duyên này! Mấy người nên nhớ lại đạo đức nghề nghiệp của mình đi! Oái!!!

Chuyện gì đến cũng sẽ đến, vết thương mới phẫu thuật ở bụng trái Bảo Bình bị đụng mạnh đến, khiến cô lập tức ngã quỵ xuống, đám phong viên được nước mà lấn tới.

Ầm!

Chợt, chỉ vì một cái kéo cổ áo từ phía sau, mà tên phóng viên ở hàng đầu bị mất đà ngã xuống, khiến cả đám đằng sau đều bị ảnh hưởng. Cứ ngữ như thân mình sẽ bị đám người này dẵm bẹp, thì ngược lại, đám phóng viên đã bị dẵm bẹp trước.

- Em không sao chứ?

Giọng nói này, Bảo Bình vô thức nhìn sang người vừa xuất hiện, đó là một mái tóc màu vàng quen thuộc, nhưng trên mặt lại không hề có nụ cười thương hiệu kia. Như hỏi cho có, Ma Kết bỗng nhấc bổng Bảo Bình lên theo kiểu bồng công chúa, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị nhìn đám phòng viên đang loạng choạng đứng dậy kia:

- Nếu mấy người còn tiếp tục làm phiền bệnh nhân ở đây một cách thiếu ý thức như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát tước đi thẻ nghiệp vụ hành nghề của mấy người! Đừng có nói là tin tức, ngay cả cơ hội cầm mic mấy người cũng không còn đâu!

- Bọn họ kìa, mau bắt giữ lấy!

Cũng ngay lúc đấy, đội ngũ an ninh của bệnh viện xuất hiện và bao vây đám phóng viên kia.

- Th... thả tôi ra!

Đoạn, sau khi tình hình đã được giải quyết thì Bảo Bình mới lên tiếng được. Ma Kết bình thường sẽ rất nghe lời cô, nhưng lần này anh lại không để vào tai:

- Vết thương của em bị động đến, thầy sẽ giúp em về phòng!

- Không muốn, mau bỏ tôi xuống!

Bảo Bình có chút dẫy dụa, nhưng sức lực như con số không, bởi vì cô không dám để vết thương nghiêm trọng hơn. Ma Kết cũng không muốn làm khó cô, liền đưa cô đến chiếc xe lăn của bé gái Hoàng Tư Mỹ bỏ lại, đặt cô ngồi vào đó.

- Bác sĩ, có thể xem tình trạng của bệnh nhân này không?

Chộp lấy vị bác sĩ gần đấy, Ma Kết cùng vị bác sĩ đi kiểm tra vết thương của Bảo Bình. Dù có muốn, Bảo Bình cũng không cản lại được, vì bác sĩ kia nghĩ rằng Ma Kết là người giám hộ của cô, mặc cho cô giải thích, bác sĩ ấy cũng không nghe.

Sau khi vết thương được chăm sóc chu toàn trở lại, Ma Kết đẩy Bảo Bình về phòng. Tuy nhiên, cô có vẻ ngạc nhiên:

- Sao thầy lại biết phòng bệnh của tôi?

- Hmn... đây đâu phải lần đầu tiên thầy đến thăm em!

Ma Kết vừa trả lời, thì cánh cửa phòng trước mặt được mở ra, mà bóng hình xuất hiện đầu tiên, là bà Mộc Lộ:

- Ôi Bảo Bình, con đây rồi! Mẹ trở lại mà không thấy con trong phòng, thật lo lắng chết mất!

- À... Con hơi chán nên...

- !!!

Bảo Bình còn chưa kịp giải thích, thì bà Mộc Lộ phát giác ra Ma Kết, vẻ mặt lo lắng nhanh chóng chuyển thành tức giận, bà đẩy Ma Kết ra khỏi chiếc xe lăn, hung hăng nói:

- Anh còn dám xuất hiện ở đây? Lời của chúng tôi không là gì đối với anh à?!

- Bác gái, không phải như thế...

- Anh im đi, đừng có xuất hiện trước mặt Bảo Bình nhà tôi nữa! Làm ơn để yên cho nó dưỡng bệnh đi, đừng hành hạ con bé nữa!

- Ơ mẹ...

- Còn đứng đó nữa? Tôi bảo anh biến đi mà! Hay là để tôi dùng tới bạo lực?! Dân đen chúng tôi không lễ phép khách khí như đám người thượng đẳng nhà anh đâu nhé!

- Không, tôi đi, tôi sẽ đi... _Ma Kết có chút chật vật với thái độ của bà Mộc Lộ, anh vội lùi ra sau và đưa túi đồ dinh dưỡng anh dành cho Bảo Bình ra:

- Tôi sẽ đi, nhưng bác hãy nhận lấy cái này để Bảo Bình khỏe hơn....

Phịch!

- Cầm lấy đồ của cậu mà cút khỏi đây đi! Chúng tôi không dám nhận ơn huệ từ những người thượng đẳng nhà cậu! Cậu giữ lấy mà dùng!

Ma Kết còn chưa kịp nói hết lời, thì bà Mộc Lộ đã ném thẳng túi đồ vào người anh. Bảo Bình nhìn thấy hành động của mẹ mình đã quá đáng, liền lên tiếng:

- Mẹ!

- Mẹ cái gì, vào trong!

Bà Mộc Lộ quát một tiếng rồi đẩy xe đưa Bảo Bình vào trong phòng, sau đó đóng sập cửa lại, cố tình dằn mặt người đang đứng ở đấy. Ma kết bất động tại chỗ, gương mặt điển trai nhuốm lấy màu u ám, cả tinh thần dường như đổ vỡ. Nhặt những thứ đồ bị rơi tung tóe lên, tâm trạng anh trở nên nặng nề.

Cộp!

Nhìn ra một đôi bàn chân ở trước tầm mắt, Ma Kết bất giác ngẩng mặt lên và nhìn thấy sự xuất hiện của ông Diệp Anh. Ông Diệp Anh có vẻ như đã chứng kiến từ đầu cảnh bà Mộc Lộ lớn tiếng với anh, nhưng lại không nói lời nào. Ánh mắt mà ông dành cho anh, chỉ thể hiện một chút sự thương hại. Ma Kết cũng không nói lời nào, khẽ gật đầu rồi rời đi.

Túi đồ này, có lẽ phải nhờ đến người khác chuyển cho Bảo Bình giùm rồi.

.

.

Ngày hôm sau...

Trường cao trung Zodiac...

Lớp 12S...

Giống như lời của Tử Hàn và Tiêu Vỹ hôm qua, hai cậu nhóc đó sẽ đến lớp 12S làm khách cho đến khi vào giờ học vì không muốn chạm mặt cô tiểu thư Vưu Cổ Nhữ kia.

Nhưng, không phải cứ trốn tránh hoài là được.

Xạch!

- Tiêu Vỹ, em gặp chuyện rồi!

- Hở?

Mọi người có vẻ vui đùa cùng nhau thì bỗng Xử Nữ xuất hiện với vẻ mặt hốt hoảng. Bạch Dương thấy cậu liền ngạc nhiên:

- Ủa, không phải cậu đi trực à?

- Vốn dĩ là đi trực, nhưng vừa lên phòng Hội học sinh đã có chuyện! _Xử Nữ bước đến, đối tượng mà cậu hướng đến lại là cậu trai có mái tóc màu nâu sữa:

- Tiêu Vỹ, Hội học sinh triệu hồi cậu lên kìa, liên quan đến học sinh mới chuyển trường Vưu Cổ Nhữ đấy!

- Dạ?

Chẳng kịp thắc mắc, Tiêu Vỹ đã bị Xử Nữ đưa đi, Tử Hàn cũng vội vàng chạy theo, phía sau là những người còn lại.

Nhắc đến cái tên Vưu Cổ Nhữ, Kim Ngưu bất giác nhớ lại chuyện trưa hôm qua, không phải trùng hợp như thế chứ?

Phòng Hội học sinh...

- Xà Phu, Tiêu Vỹ đến rồi...

Xử Nữ mở cửa phòng ra, lên tiếng vô cùng khẽ khàng. Người con gái ngồi ở chính giữa chiếc bàn dài đang khoanh hai tay lại, nghe thấy Xử Nữ liền hướng mắt về, cất giọng băng lãnh:

- Những người không liên quan, phiền ra ngoài!

Lời của Xà Phu vừa dứt, thì đám người 12S và Tử Hàn chợt chột dạ. Bạch Dương nhìn Xà Phu, giở giọng nài nỉ:

- Hội trưởng à, đây là em trai tôi, dù sao thì bọn tôi cũng lo lắng cho nó...

- Có phải cậu quên hơi của hình phạt rồi không, Hàn Bạch Dương? _Xà Phu không một chút thay đổi thái độ, tiếp tục cất giọng:

- Xử Nữ, đóng cửa!

Cạch!

Như lời Xà Phu, Xử Nữ liền đóng cửa lại ngay lập tức, trong lòng không khỏi xin lỗi đám người ngoài cửa, gì chứ để Xà Phu có tâm tình không tốt thì đến cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Lúc này, trong phòng Hội học sinh không chỉ có các thành viên hội, mà còn có sự hiện diện của học sinh mới Vưu Cổ Nhữ cùng đồng bọn . Trên đường đi, Xử Nữ đã nói tóm tắt tình hình cho Tiêu Vỹ và cả bọn nghe. Chuyện mà Tiêu Vỹ bị triệu lên đây thật sự rất vô lý, cái gì mà cậu phi lễ Vưu Cổ Nhữ?

- Cậu là Tiêu Vỹ? _Lúc này, Xà Phu mới đưa ánh nhìn sang chàng trai đứng cạnh Xử Nữ, rồi tiếp:

- Lại đây xem video này và giải thích giúp tôi, video ghi lại cảnh cậu đã quấy rối học sinh cùng lớp Vưu Cổ Nhữ vào ngày hôm qua!

- Hmn...

Vưu Cổ Nhữ thấy Tiêu Vỹ tiến đến, liền hất mặt đầy khi dễ, khiến cho cậu chàng càng tức tối hơn. Hiện, cả hai đều đang ngồi đối diện với nhau, mà ở giữa là Hội trưởng và các thành viên trong hội.

Đoạn video chỉ ngắn có ba phút và không có âm thanh, bối cảnh là trước nhà vệ sinh nữ tầng 5 khối 11. Trong video, Vưu Cổ Nhữ vừa ra khỏi nhà vệ sinh, liền có một nam sinh chạy đến, hai bên đôi co với nhau vài lời, trông có vẻ như Vưu Cổ Nhữ không muốn tiếp tục dây dưa, cuối cùng lại bị nam sinh kia cưỡng ép và suýt dở trò đồi bại, may mà bạn của Vưu Cổ Nhữ xuất hiện kịp thời.

Từ đầu video đến cuối video, không biết là vô tình hay cố ý, mà mặt của nam sinh kia không được thu lại, nhưng kiểu tóc, màu tóc, vóc dáng, đồng phục và giày dép, tất cả đều nói nên đây là Tiêu Vỹ của lớp 11S1, bằng chứng khẳng định hơn, là lời khai của Vưu Cổ Nhữ và bạn bè.

- Thật vô lý! Người này không phải tôi!

Tiêu Vỹ nổi đình khi mình bị vu khống chỉ vì đoạn video này, hơn nữa, cậu tức giận nhìn Vưu Cổ Nhữ và đám bạn của cô ta:

- Vưu Cổ Nhữ, cậu khiến tôi kinh tởm thật đấy, tôi không chịu làm theo lời đề nghị của cậu, rồi cậu làm ra chuyện này để vu oan tôi luôn đấy hả?!

- Hội trưởng, Hội phó, bây giờ tôi vẫn còn rất hoảng sợ, mong hai người mau