[12 Chòm sao] School

Chương 14-15-16: Rắc rối kéo đến




Vẫn là Blood Sweat & Tear nha <3

---------------------------

CHAP 14: Khời đầu cho rắc rối (1)

- Thiên Bình.

- Hả?

Đột nhiên nghe cái tên này, Ma Kết có chút khó hiểu. Anh còn chưa kịp phản ứng, thì Song Tử đã vẫy tay, gọi lớn:

- Thiên Bình! Tôi ở đây!

- ...

Thiên Bình đang đi trên vỉa hè, gần đến nhà hàng VGa thì nghe thấy tiếng gọi. Cô quay sang, lại thấy Song Tử. Đột nhiên lại thế? Bên cạnh Song Tử hình như còn có giáo viên chủ nhiệm Ma Kết. 

Mặc dù không thân quen gì, Thiên Bình cũng không muốn dây dưa với bọn họ, nhưng cô không phải dạng người sẽ lơ đi nếu bạn cùng lớp gọi mình. Tuy có hơi phiền, nhưng Thiên Bình vẫn bước về hướng đó.

- Rồi, đưa tôi đến bệnh viện đi.

Song Tử khó khăn gác tay lên vai Thiên Bình, nói một câu không đầu cụt lủn, cũng không hề giải thích tình hình này là thế nào. Khiến cô bạn học khẽ chau mày nhìn lại:

- Tại sao tôi phả---

- Được rồi, chúng ta đi!

Thiên Bình còn chưa đồng ý, thì Song Tử đã đẩy cô tiến bước. Thiên Bình khó hiểu nhìn anh, rồi quay sang nhìn thầy chủ nhiệm. Thái độ ngỡ ngàng cùng lo lắng của thầy ấy, cùng với cách hành xử ngoan cố của Song Tử, có vẻ như hai người này có chuyện gì đấy. 

Thiên Bình thở dài trong lòng, dính phải phiền toái rồi.

Sau khi cúi chào Ma Kết cho phải phép, thì Thiên Bình cũng bất đắt dĩ dìu Song Tử đi bắt taxi.

- Dừng ở đây được rồi.

Taxi đang chạy trên đường, thì Song Tử lên tiếng, ngữ điệu mang chút lạnh lùng. Thiên Bình nhíu mày nhìn anh, sự tùy tiện này, cô càng cảm thấy phiền phức, liền lên tiếng:

- Bác tài, dừng xe.

Bác tài nghe vậy thì tìm cách tấp vào lề đường. Song Tử định trả tiền thì phát hiện, bóp tiền đã bị đánh rơi ở chỗ đánh nhau vừa rồi. Mà trên người anh cũng không còn đồng nào. Thiên Bình lia ánh nhìn đạm bạc nhìn anh, đoán ra định tính của Song Tử, lại mở miệng:

- Không cần, tôi trả. Bác tài, đến quận Zolia.

Lần đầu tiên trong đời, Song Tử lại để con gái trả tiền cho mình, khiến anh có chút xấu hổ. Nhưng tâm trạng của anh lại cảm thấy lạ, lên tiếng:

- Cậu không thấy tò mò về tôi à?

Thiên Bình quay sang, ánh mắt hững hờ nhìn Song Tử. Ngữ điệu nhàn nhạt:

- Không. Nhưng có một chuyện...

Không hiểu sao, khi nghe Thiên Bình nói còn một chuyện thì trong lòng Song Tử bỗng thấy nôn nao, nhưng đáng tiếc:

- Lần sau đừng tùy tiện liên lụy đến tôi. Cảm ơn.

Nói rồi Thiên Bình kéo tay đóng cửa xe lại, chiếc taxi liền vút đi. Song Tử có chút thẫn người nhìn theo, tâm trạng càng thêm không vui. 

Quả nhiên, con gái lạnh lùng cực kỳ nhạt nhẽo và khó coi.

...

Quảng trường Nghệ Thuật...

- Alo, em đến quảng trường rồi. Mười phút nữa xe anh mới đến à? Vậy em đến cổng số ba chờ anh nhé? Vâng.

Vừa kết thúc cuộc gọi điện, chàng thiếu niên trong dáng vẻ hoạt bát liền di chuyển đến hướng cổng số ba của quảng trường. Hóa ra người kia vẫn chưa có mặt tại điểm hẹn, vậy mà vừa rồi cậu đã chạy như bay để đến đây nhanh nhất có thể. Phí công quá mà.

Vô tình nhìn thấy những xe hàng bán đồ ăn vặt và nước uống, cậu chàng không kiềm nổi cơn thèm thuồng, nên quyết định sẽ mua một ly sinh tố uống.

- Nhóc đẹp trai, sinh tố mix bảy vị của cháu đây. 

- Bao nhiêu vậy ạ?

- Của cháu là ba mươi ngàn H! ( = 600.000 VND)

- Ặc!

Những người nghe thấy cái giá này, đều kinh hãi đến mức xanh mặt. Thế nhưng vị khách kia lại không hề cảm thấy bất thường, sắc mặt vẫn lãnh đạm trả tiền.

- Này, cậu, khoan đã.

Tiền vừa rút ra khỏi ví, liền có một giọng nói ngăn cản lại. Nhìn thấy người vừa xuất hiện, nét mặt lạnh nhạt của vị khách bỗng hiện lên một chút bất ngờ. 

Đối phương cười cười một chút, cất lời:

- Chào cậu, em trai của Kim Ngưu. 

Nhân Mã không đành lòng làm ngơ được, liền chạy ra khỏi hàng mình đang xếp ở quầy bên cạnh, bước đến ngăn cản Thiên Yết trả tiền cho ly sinh tố. 

Trước sự khó hiểu của Thiên Yết, Nhân Mã lại hướng đến người phụ nữ bán sinh tố kia, giảo hoạt cất lời:

- Cô à, cô đừng bắt nạt cậu ấy như vậy chứ? Cháu biết rất rõ giá thuê mặt bằng và các loại phí thu khi kinh doanh ở đây đó nha. _Nói đến đây, cậu lại nhấn mạnh:

- Cháu còn biết rõ điều khoản của hợp đồng kinh doanh tại quảng trường này nữa đấy. Thế... _Nói rồi cậu chỉ tay vào ly sinh tố kia, nhe răng cười:

- Ly sinh tố ấy bao nhiêu vậy ạ?

- B-ba ngàn H... ( = 60.000 VND)

Trước những lời nhắc nhở ngầm của Nhân Mã, người phụ nữ bán hàng trở nên chột dạ mà sửa lại giá tiền. Lúc này, Thiên Yết mới biết được chuyện gì đang xảy ra. Không khỏi bất ngờ mà nhìn Nhân Mã bằng một ánh nhìn khác đi.

Nhân Mã hài lòng khi giá cả buôn bán được chỉnh lại một cách hợp lý. Vừa rồi, cậu xếp hàng ở quầy bên cạnh, vô tình phát giác ra Thiên Yết nhờ giọng nói của anh. Vốn dĩ cậu không tính sẽ chạm mặt anh vì cậu vẫn còn khó xử và tội lỗi bởi sự cố nụ hôn đầu hôm trước. Hơn nữa, ở trên lớp, ánh mắt cậu ta dành cho cậu rất đáng sợ, cậu trốn anh còn không kịp. Nhưng sau khi nghe cô bán hàng thốt ra cái giá trên trời kia với Thiên Yết, cậu không nhịn được, đành phải ra mặt một phen.

- Sao cậu lại biết? Chuyện giá tiền bị nâng lên?

Nhân Mã vừa mua sinh tố trở ra, không ngờ Thiên Yết vẫn chưa rời đi. Hóa ra là chờ cậu để hỏi về vấn đề này. Nhưng vấn đề này vốn dĩ không cần thiết phải hỏi mà. Cậu vô tư đáp:

- Không phải đã quá rõ sao? Một ly sinh tố không thương hiệu mà lại bằng giá của một bữa ăn ở quán nhà cậu. Nghe là biết cậu bị chém rồi!

Thiên Yết không tin nổi, bản thân anh vậy mà lại không phát giác ra được loại chuyện bất thường này, suýt thì trở thành nạn nhân của việc chặt chém giá. Cũng tại anh mới về nước, vẫn chưa biết vật giá hiện tại đang ở mức nào. Hơn nữa, đây là quảng trường, đồ ăn thức uống đắt hơn những nơi khác là điều bình thường. Cũng may là có Nhân Mã giúp đỡ.

- Cảm ơn.

- A?

Bất ngờ khi nhận được lời cảm ơn từ nam thần lạnh lùng đáng sợ, Nhân Mã phản ứng vô cùng chân thật, giật mình một cái. Cậu lại gãi tai, khiêm tốn giải thích:

- Tớ không có bản lĩnh gì đâu. Cũng là nhờ ba tớ đã mua lại quảng trường này, thiết lập lại vài điều khoản kinh doanh ở đây, nên tớ mới biết giá bán trung bình ở đây là bao nhiêu. Với lại, nếu dám phá giá để lừa khách, sẽ bị bên tớ hủy hợp đồng liền à. 

- Cậu... 

Thiên Yết chợt nhìn sang Nhân Mã, ngữ điệu có chút lời khen, nói:

- Giỏi hơn so với đánh giá của tôi đấy.

- Haha... Cậu nhầm rồi, cái này là mẹo mà ba tớ nói cho tớ biết, để tránh việc tớ ra ngoài bị chặt chém đó thôi. Trước đấy, tớ đã bị lừa nhiều đến độ ba tớ phải tiết lộ cái này ra để tớ phòng thân luôn đấy. Haha.

- ...

Thiên Yết xin rút lại sự ấn tượng của mình dành cho Nhân Mã. Bởi vì lúc này, cậu ta cười trông chẳng khác gì kẻ ngốc cả.

So với Kim Ngưu, chẳng khác nhau điểm nào.

Thấy nét mặt của Thiên Yết nguội lạnh dần, khiến Nhân Mã cũng cảm thấy toàn thân rét run. Cậu len lén nhìn anh, trong lòng không ngừng kêu hãi. Không phải cậu ta ngứa mắt dáng vẻ ngu ngốc của mình mà nhớ lại sự cố kia ấy chứ?

Rồi sau đấy sẽ thủ tiêu cậu sao?

"Ting tính tang tang..."

Bỗng, điện thoại Nhân Mã reo lên. Lúc này, cậu mới nhớ ra lý do mà mình đến đây, nhanh chóng bắt máy:

- Em đang ở cổng số ba ạ. A, em thấy anh rồi, em đến ngay đây.

Vừa nói, Nhân Mã vừa vẫy tay gửi lời chào đến một người khác ở cách đấy không xa. Cúp máy, cậu quay sang nhìn Thiên Yết, trong lòng không ngừng nhẹ nhõm, cất lời tạm biệt:

- Tớ có việc, đi trước nhé? Chào cậu!

- ...

Thiên Yết chưa kịp cất lời đáp lại, Nhân Mã đã bỏ chạy mất tiêu. Anh nhìn theo, thì thấy Nhân Mã gặp gỡ một người con trai có cùng màu tóc với cậu ấy. Cậu đưa cho người đó một thứ, sau đấy thì nói cười với nhau và với những người bạn của anh trai kia. Nhân Mã còn phụ giúp vài người có dáng vẻ là khách du lịch, giúp họ mang hành lý vào gầm xe khách. Thiên Yết cũng nhanh chóng đoán được công việc của người mà Nhân Mã gặp. Có vẻ là hướng dẫn viên.

Vốn dĩ, sau cuộc nói chuyện với Thiên Bình, anh đang trên đường trở về nhà. Trên đường, lại đi ngang qua quảng trường này. Đây là một trong những điểm hẹn hiếm hoi mà ngày trước anh và cô đã từng đến cùng nhau. Bất giác, anh lại có chút ý niệm muốn dạo một vòng, cũng là để dứt khoát gói gọn những kỷ niệm ấy vào tâm và cất chúng đi.

Nhưng lại tình cờ gặp gỡ Nhân Mã và được cậu ta giúp. 

Ngỡ tưởng nơi này sẽ không còn gì để sau này lưu lại. Nhưng có vẻ người tính không bằng trời tính rồi.

...

...

Cuối tuần...

- Này, này mọi người ơi! Cuối tuần rồi, tối nay chúng ta đi quẩy một bữa đi!

Bạch Dương vừa vào tới lớp đã la làng lên, vẻ mặt phấn khởi như trẻ con được kẹo. Song Tử và Nhân Mã đang ngồi bà tám ông chín liền bật dậy, phản ứng ngay:

- Cái này tụi tớ duyệt!

- Mà sao hôm nay cậu đi sớm vậy Bạch Dương?

Kim Ngưu có chút bất ngờ khi thấy trùm giờ cao su lại bước vào lớp trước tiếng chuông. Cả đám lúc này cũng nhận ra điều bất thường. Bạch Dương lại cười cười:

- Là tớ đến nhà cậu ta réo chứ sao!

Giọng nói lầm bầm quen thuộc vang lên. Xử Nữ bước vào với cục u trên trán, khiến Cự Giải tò mò:

- Trán cậu làm sao vậy?

- Còn sao nữa... 

Xử Nữ vừa nói, vừa nhìn sang Bạch Dương. Ánh nhìn chứa đầy lửa giận.

Sáng nay, Xử Nữ quyết tâm đi sớm hơn mọi hôm để qua nhà Bạch Dương gọi cậu ta đi học. Cậu không tin kẻ này không thể đến trường đúng giờ, dù chỉ là một buổi. Mẹ Bạch Dương thấy Xử Nữ, biết cậu là bạn cùng lớp và cũng là Hội phó gương mẫu của Hội học sinh, liền vui vẻ dẫn cậu lên phòng để cậu đánh thức Bạch Dương dậy.

Vào phòng, đập vào mắt Xử Nữ là cái "kén" tròn tròn ngự chình ình giữa chiếc giường.

Xử Nữ hừ lạnh, rồi bắt đầu lại gần nơi vật thể lạ ấy. Mới bước tới cuối giường thì tiếng chuông đồng hồ báo thức đã reo lên khiến Xử Nữ một phen giật mình. Không những âm thanh chói chang mà còn rất lớn nữa. Chưa kịp định hình lại thì một bàn tay thò ra từ trong cái "kén" ấy, lộp chộp cầm lấy chiếc đồng hồ và...

Bốp!

- A!

Chiếc đồng hồ dính thẳng trán của họ Âu Dương, vậy mà hung thủ kia vẫn ngáy khò khò.

Đã có lòng tốt muốn gọi tên điên này đi học sớm, vậy mà bị có choang thẳng cái đồng hồ vào đầu. Cậu ta còn lăn ra ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Có thể thấy, gương mặt của Xử Nữ bây giờ đang rất đỏ. Tựa như núi lửa sắp phun trào.

- YAH! TÊN KHỐN HÀN BẠCH DƯƠNG NÀY, DẬY NGAY CHO BỐ!

Đến cả mẹ của Bạch Dương đang nấu ăn ở dưới bếp, cũng suýt thì làm rớt cả vỏ trứng vào chảo vì cái giọng quát vi diệu của Xử Nữ.

- Hahaha...

Cả đám lăn ra cười bò khi nghe Xử Nữ kể lại, còn Bạch Dương thì đứng cười ngốc nghếch. Nhân Mã ngứa đòn liền lên tiếng châm chọc Xử Nữ:

- Xử Nữ ca ca, có thể cho người huynh đệ này xin chút "thánh giọng" để cài làm chuông báo thức không a?

- Mày lại đây, anh cho! 

Xử Nữ vời Nhân Mã lại, sắc mặt có chút bất thường. Nhân Mã tuy không thông minh nhưng vẫn nhận ra, lại gần Xử Nữ là đồng nghĩa với cái chết.

- Ủa? Mọi người làm gì mà tụ hội một đống ở đây vậy?

Bảo Bình đã tới, có chút ngạc nhiên nhìn cả bọn. Còn bất ngờ hơn, khi Bạch Dương đến sớm hơn cả cô. Một tuần vừa rồi học cùng, Bảo Bình mới được tận mắt chứng kiến lời đồn kia, Hàn Bạch Dương là trùm giờ cao su. Chưa bao giờ đi học đúng giờ. Hôm nay lại thất thường có mặt ở đây. Sau khi nghe Kim Ngưu kể lại câu chuyện đến nhà bạn học của Xử Nữ, Bảo Bình cười khẩy:

- Haha. Thế lần sau cậu còn muốn đi réo người ta dậy không, Xử Nữ?

- Có chứ, có chứ! Nhỉ? 

Bạch Dương hồ hởi quay sang nhìn Xử Nữ đầy mong đợi, nhưng lại nhận lại cái cười khinh bỉ của Xử Nữ:

- Ông mày đẹp chứ không có điên, nhá!

Cạch!

Ngay lúc này, cánh cửa lớp mở ra. Là Song Ngư, sau đó còn có Thiên Yết. 

Kim Ngưu nhìn thấy, lại không tự chủ mà đưa tay lên chào:

- Good Morning!

- ...

- ...

Trước sự chào đón của Kim Ngưu, cả Song Ngư lẫn Thiên Yết đều không thèm để vào mắt mà bước về chỗ. Gương mặt Kim Ngưu như đóng băng tại chỗ. 

Sự ngó lơ bị nhân đôi cùng một lúc, sức mạnh đấy không đùa được đâu.

Ôi dòng sông QUÊ.

- Yah! Hai người kia! Quá đáng vừa phải thôi chứ! Thấy tôi hiền mà làm tới à? Thấy người khác chào thì cũng phải chào lại chứ! Phép lịch sự đâu hết rồi hả?

Quá tam ba bận, Kim Ngưu lần này không thể để im như mấy lần trước được, liền đứng dậy mắng một trận. Mắng xong, có chút hả hê. 

Bảo Bình khẽ ngáp, Kim Ngưu này thật cứng đầu. Ăn quê độ mấy lần mà vẫn không từ bỏ.

- Biết vậy còn không dừng lại? Bị mất mặt mấy lần rồi mà không thấy quê à?

Mừng quá, đã có một người phản ứng lại. Nhưng cậu ta nói gì cơ?

- Là cậu cố tính đúng không? Là cậu cố tình cho tôi ăn "bơ" có đúng không? 

Kim Ngưu phát giác ra vấn đề, liền tố cáo Song Ngư. Nhưng Song Ngư chẳng đáp gì, chỉ nhún vai một cách vô tội. Mà hành động này, khiến Kim Ngưu cũng phải á khẩu.

Nhưng màn đối thoại vừa rồi của hai người, tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cả lớp á khẩu.

Vì Song Ngư từ ngày đầu lên lớp đến giờ, một câu cũng chẳng mở miệng. Một người cũng chẳng kết giao. Mặc dù vừa rồi là giễu cợt Kim Ngưu, nhưng ít nhất, cậu ta cũng để Kim Ngưu vào mắt.

Điều này, khiến cả lớp đều bất ngờ. 

Kim Ngưu vậy mà đã bước đầu thành công lấy được sự chú ý từ cậu bạn khó Doãn Song Ngư kia.

- Rồi, quay lại chủ đề lúc nãy nào! Chúng mình mở một cái party nho nhỏ vào tối nay đi, coi như chào mừng năm học mới! 

Thấy bầu không khí kỳ quái, Bạch Dương liền bắt