[12 Chòm sao] School

Chương 139: Ngày cuối tuần (2)




Hạ Sơn - Yếu Bất Yếu Mãi Thái

---------------------------

Tiệm hoa Sunshine...

Vẫn như mọi ngày, mới sáng sớm, tiệm hoa nhỏ xinh đã được mở cửa với nhiều loại hoa tươi đẹp tràn trề sức sống. Mặc cho thời tiết lạnh giá, nhưng sự tươi đẹp của chúng không hề bị lu mờ, ngược lại, còn khiến tâm trạng người nhìn trở nên ấm áp hơn.

Ting...

- Chào... mừng quý khách...

Trái ngược hoàn toàn với cảnh hoa hữu tình, người bán hàng ở đây... trông rất thiếu sức sống. Dù là một cô gái tầm tuổi học sinh, nhưng lại mang một dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Ngay cả chào đón khách hàng, cũng chỉ là một ngữ điệu ngái ngủ.

Nhanh chóng thanh toán cho khách hàng đầu tiên trong ngày, Bảo Bình không quên cảm ơn và hẹn gặp lại vị khách đó. Ngồi xuống ghế tại quầy thu ngân, cô nhanh chóng gục đầu xuống bàn một cách buồn ngủ. Thật ra cô cũng không muốn dáng vẻ của mình trở thành thế này, nhưng đêm qua cô phải hoàn thành deadline thay cho Ma Kết để gửi cho cô tổng giám quản viên. Hóa ra công việc của một giáo viên chủ nhiệm lại phức tạp như vậy. Nào là báo cáo tình hình điểm số và nề nếp của lớp theo từng tuần, làm xây dựng kế hoạch để đạt mục tiêu chung của cả lớp, tìm giải pháp xử lý, sắp xếp các điều kiện thuận lợi cho việc ôn theo khối thi đại học, v...v...

Khi trải qua những công việc đấy, cô mới nhận ra Ma Kết thật ra không hề là một người lười biếng hay đùn đẩy công việc cho người khác mà trước đây cô đã nghĩ. Vì thế, cô cảm thấy thật áy náy với chuyện đó.

Giá như trước đây, cô đừng hành xử một cách ích kỷ như thế. Cô nên đối với thầy ấy tốt hơn khi thầy ấy còn quan tâm đến mình. Tiếc nuối, đó là cảm giác lúc này của Bảo Bình, vì về sau này, cô sẽ không thể phát sinh những cảm xúc khác với thầy ấy. Chỉ có thể là một người học trò đối với một giáo viên chủ nhiệm, không hơn không kém.

- Oa... đến rồi!

Trước cửa tiệm hoa Sunshine lúc này là một chàng trai vô cùng khả ái. Nét đẹp trẻ thơ của cậu trước phong nền ngàn hoa đua sắc trong một buổi sáng trời xuân, trông thật giống với nam chính trong bộ phim thanh xuân thuần khiết.

Tingg...

- ...

Tiếng chuông thanh vang lên nhưng lại không có người chào đón khiến Tiêu Vỹ cảm thấy lạ. Bước đến quầy thu ngân, cậu khá ngạc nhiên nhìn bóng hình đang đổ trên mặt bàn. Không gian bỗng dưng tĩnh lặng lại.

Thoang thoảng, vài đợt gió từ cửa sổ thổi lùa vào mang theo tiết khí lạnh lẽo. Cậu trai khẽ khàng cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng khoác lên người con gái đang ngủ say trên bàn, sau đó im lặng ngắm nhìn cô gái ấy. Trong ánh mắt ôn nhu của cậu, chỉ có hình ảnh của một người. Cậu biết thời gian này, cô rất bận rộn với nhiều công việc đáng lẽ ra là của người khác, vì vậy, cậu không muốn đánh thức người này, mặc dù ý định của cậu khi đến đây là gặp gỡ và nói chuyện với cô.

Gương mặt của Bảo Bình khi ngủ say thật sự rất đẹp. Mặc dù vẫn vương vấn một chút lo âu, nhưng điều ấy không thể làm lu nhạt vẻ đẹp soái tỷ của cô. Mái tóc đen nhung huyền mượt mà cùng hàng chân mày thanh lãnh làm nổi bật làn da trắng sứ của cô. Đôi môi nhỏ hồng cánh đào trông vô cùng đẹp đẽ cùng cánh mũi thẳng khiến vẻ đẹp của Bảo Bình thêm mười phần mặn mà. Khiến cho người náo đó mê mẩn ngắm nhìn không thôi.

Tingg...

- Bà chủ, ở đây có hoa sơn trà không?

Bỗng, có một vị khách bước vào và cất lớn giọng khiến Tiêu Vỹ giật cả mình, và đặc biệt là giọng nói ấy đã đánh thức người bán hàng ở đây.

- Hmn... Hả? Tiêu Vỹ???

Bảo Bình nhiu nhiu đôi mắt lại, đến khi nhìn rõ rồi thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là gương mặt quen thuộc của Tiêu Vỹ. Tiêu Vỹ giây trước còn bối rối, giây sau đã thích ứng kịp mà cười:

- Chào buổi sáng, chị~

- Nhưng sao cậu lại...

- Bà chủ, tiệm này có hoa sơn trà không thế?

Trong khi Bảo Bình còn quan tâm đến sự hiện diện của Tiêu Vỹ, thì vị khách mới đến lại tiếp tục lên tiếng. Bảo Bình vội vàng chạy đến:

- Tôi đây, tôi đây!

- Hầy, chị ấy tỉnh mất rồi, thật là! _Tiêu Vỹ lắc đầu với vẻ mặt tiếc nuối, sau đó ngồi ngắm nghía xung quanh.

Hai lần trước khi đưa Bảo Bình về, tiệm hoa đã đóng cửa khiến Tiêu Vỹ không thể vào trong xem được. Cậu vẫn chưa thể tin được, con gái của người bán hoa lại có cá tính mạnh mẽ như thế.

" Đây là hoa sơn trà, hiện tại, cửa hàng cháu có hai màu là sơn trà hồng và sơn trà trắng. Màu hồng tượng trưng cho đam mê và tình yêu, sơn trà trắng biểu trưng cho sự tiếc thương, chú cần loại nào ạ?"

"Cháu có chậu trồng hoa sơn trà không? Chú muốn trưng bên cạnh mộ của người bạn quá cố!"

" Cháu không có sẵn, nhưng cháu có thể giúp chú!"

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa Bảo Bình và vị khách khiến Tiêu Vỹ chú ý đến, cậu nhẹ bước đến đấy, gương mặt lại hiện lên vẻ say mê khi thấy Bảo Bình giúp vị khách kia. Cô không có chậu hoa sơn trà cảnh, nhưng cô vẫn có thể hoàn thành nhu cầu của khách. Bảo Bình đeo găng tay làm vườn vào, chuyên nghiệp cắt tỉa một cành sơn trà, sau đó cắm vào bình nước nhỏ. Bảo Bình hướng dẫn khách hàng, sau một thời gian, phần thân ngâm trong nước của sơn trà sẽ bắt đầu mọc rễ, khi đó, vị khách có thể trồng cây sơn trà vào chậu cảnh và chăm sóc nó.

Chỉ là, nhìn cảnh Bảo Bình chuyên tâm giúp đỡ và cho lời khuyên với vị khách, khiến Tiêu Vỹ lại nhìn được một khía cạnh cuốn hút của con người bá đạo này. Cái này, người ta gọi là điểm thu hút trái ngược.

- Này!

- Hơ... dạ?

Trong đầu xuất hiện nhiều mơ tưởng khiến Tiêu Vỹ không nhận ra vị khách kia đã ra về. Nghe thấy giọng nói của Bảo Bình, cậu mới sực tỉnh và nhe răng cười:

- Chị gọi em ạ?

- Đừng có giả ngơ, mau giải thích đi!

Bảo Bình đưa đôi mắt nửa vời chiếu lên Tiêu Vỹ, nhưng uy vũ từ sự đáng sợ ấy có vẻ không còn tác dụng với Tiêu Vỹ, cậu cười:

- Em nhớ chị! Muốn đến để gặp chị đó!

- Nghiêm túc đi!

- Hơ, em nghiêm túc mà! _Tiêu Vỹ giả vờ đau lòng, sau đó lảng sang vấn đề khác:

- Nhưng mà có vẻ như chị ở nhà một mình nhỉ? Bà với bác gái đâu rồi ạ?

- Đi chùa rồi, tôi còn phải trông tiệm, cậu về đi! _Bảo Bình lạnh nhạt có ý đuổi Tiêu Vỹ về, nhưng thật không ngờ, chỉ trong thời gian ngắn, Tiêu Vỹ đã học được cái thói mặt dày của mấy đứa bạn cô:

- Chị ở nhà một mình nguy hiểm lắm! Dù có ngầu đi chăng nữa thì chị cũng là con gái, nên cho đến khi bà và bác gái trở về, em sẽ ở đây trông tiệm với chị!

- Cái gì? _Đôi mắt của Bảo Bình lúc này tỏa lên hắc khí ngùn ngụt, nhưng cậu chàng kia có vẻ không để ý đến điều đó:

- Không cần cảm kích, cũng không cần trả lương, em đây chỉ trả ơn chị đã từng giúp em thôi ahihi!

-_-!!!

Có vẻ như ngày chủ nhật này sẽ không được yên lành mấy.

.

.

Mái ấm Happy...

Đây không phải là nơi xa lạ, chính là mái ấm mà lúc trước Sư Tử và Cự Giải đã trùng hợp đến đây cùng ngày. Lần này, họ cũng đến đây, nhưng không phải trùng hợp, mà là có hẹn trước, cùng với bà Hoa Tử.

- Aaaa... Chị Cự Giải!!!

Và vẫn như thường lệ, người chào đón Cự Giải không ai khác ngoài cậu nhóc Lâm Nhất Thiên năng động và đầy sức sống. Nhưng nét mặt vui mừng của cậu nhóc đột nhiên tắt ngủm hẳn...

- Anh mặt ngáo?

- Cái gì?!

Nhìn vẻ mặt hụt hẫng của thằng nhóc dành cho mình, Sư Tử không hề thấy vui. Anh vẫn ngông nghênh cất giọng với thằng bé:

- Thái độ gì đấy!

- Không thích anh đấy! Rõ ràng thế mà còn hỏi!

- Cái gì, thằng nhóc này...!

- Hahaha... được rồi, hai anh em lâu rồi mới gặp nhau mà! _Cự Giải mỉm cười nói, nhưng vừa dứt câu thì Lâm Nhất Thiên liền lên tiếng:

- Em không muốn gặp anh ấy đâu!

- Đúng là con nít ranh mà!

Cự Giải chẳng biết làm gì ngoài cười trừ, thật chẳng hiểu sao nhóc con Lâm Nhất Thiên lạ có thái độ chán ghét Sư Tử như vậy.

- Oa, anh đẹp trai!!!

Bất ngờ, một giọng bé nữ vang lên với ngữ điệu vô cùng vui tươi. Sư Tử còn chưa kịp nhận ra cô bé kia là ai, thì cô bé đã chạy đến ôm chân Sư Tử:

- Vui quá đi, anh đẹp trai đã trở lại thăm em!

- Hả?

- Này Chu An, em nói cái gì thế! Với lại, đừng có bám lấy người này! Anh ta là kẻ xấu đấy!

Trong khi Sư Tử và Cự Giải còn chưa phản ứng kịp, thì Lâm Nhất Thiên đã muốn lôi cô bé Chu An ra khỏi Sư Tử, nhưng Chu An không buông:

- Kẻ xấu là anh thì có! Anh này là bạn trai của em, em không buông đâu!

- HẢ???

Hóa ra, đây chính là bé gái hôm trước đã tỏ tình với Sư Tử và khóc òa lên khi anh từ chối cô bé. Cự Giải nhanh chóng nhận ra trong khi chính chủ lại chẳng nhớ gì cả. Bỗng, trên gương mặt Cự Giải lại hiện lên một điệu cười mang theo hắc khí ngùn ngụt:

- Này em gái, người này... _Chỉ tay vào Sư Tử, rồi Cự Giải nghiến răng cười:

- Là bạn trai của chị!

Sau câu nói ấy, cả ba người còn lại, gồm nhóc Lâm Nhất Thiên, bé Chu An và cả Sư Tử đều đứng hình.

Sau đó, một tràng khóc lóc vang lên thảm thiết.

Rồi đến tiếng chửi không cam tâm của cậu nhóc Lâm Nhất Thiên.

Cuối cùng là giọng điệu ngang ngược trách móc của Sư Tử và tiếng cười mãn nguyện của Cự Giải.

...

...

Chiều...

Vào mỗi buổi chiều cuối tuần tại công viên thể thao Zeshus của quận Zolia đều diễn ra vài trận bóng rổ. Có thể là trận đấu giữa nam sinh cao trung với nhau, hoặc trận đấu của các sinh viên đại học, hoặc là các câu lạc bộ của nhân viên văn phòng,... Nhưng tuần này, lại là trận đấu giữa hai xóm phố. Mà điều khiến công viên lúc này trở nên đông đúc hơn, là bởi có cậu trai tóc bạch kim chơi bóng.

Những người thường xuyên đến đây đều biết được cậu trai ấy chơi bóng tốt thế nào, vì vậy, chỉ cần nhìn thấy cậu ấy, bọn họ lập tức rủ rê bạn bè đến xem.

Xử Nữ lần đầu tiên đến công viên thể thao này, thấy người đông thế này, quả thật là mở mang tầm nhìn.

- Tiểu Bạch, anh tin vào chú đấy, chúng ta phải cho xóm 7 biết tay!

- Anh Gấu cứ yên tâm, em là thiên tài bóng rổ mà hê hê!

- Này Cừu, em nghe nói đội của anh ở trường Zodiac giỏi lắm phải không? Hôm nào anh rủ mấy anh ấy đến chơi đi!

- Ok em Cáo, nhưng mà cho đến lúc đấy, cưng mau ăn nhiều vô cho tăng chiều cao, không thôi sẽ bị chiều cao của mấy đứa đấy làm cho tổn thương đấy!

- Ể, cao vậy sao?

Xôn xao... xôn xao...

Xóm của Bạch Dương đến sớm hơn, trong khi chờ đợi đối thủ thì ngồi tám các kiểu. Đột nhiên, nhìn vào đám đông ở bên ngoài, ánh mắt Bạch Dương lại sáng lên.

- Anh Cừu, đi đâu thế?!

Chẳng nói chẳng rằng, anh bỏ lại anh em và lao ra ngoài đấy.

- Xin lỗi, cho tôi qua!

Xử Nữ khó khăn xin đường để tiến vào sân bóng, kiểu này cứ như ở trung tâm có đại hạ giá mà bất cứ người dân nào cũng không thể bỏ lỡ vậy. Không ngờ trận đấu này lại thu hút như vậy.

- Oa oa, cậu ấy đang đến!

- Kìa kìa, cậu ta chẳng phải là người chơi giỏi nhất sao?

- Nhìn xa đã thấy soái rồi, không ngờ lại gần càng thấy đẹp hơn!

- A, vừa cao, vừa biết chơi bóng rổ, lại còn đẹp trai nữa! Thiên a, con sống sao đây a~

Đột nhiên giữa dòng người lại thêm lộn xộn vì có ai đấy từ đội bóng đi ra, Xử Nữ đang xin đường, đột nhiên bị xô xô đẩy đẩy khiến cậu khó mà trụ vững được, trời ạ, cũng đâu đến mức ồn ào như đang có thần tượng nổi tiếng ở đây chứ?!

Pặc!

- Tìm thấy cậu rồi!

Đột nhiên có ai đấy bắt lấy tay mình, ngay sau đó lại có giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên, khiến tâm trạng gào thét của Xử Nữ đột nhiên phẳng lặng và yên tâm hẳn. Bạch Dương giữ nguyên điệu cười tươi rói như đứa trẻ chơi thắng trò chơi trốn tìm, liền kéo Xử Nữ đi giữa dòng người.

- Xin lỗi mọi người, cho chúng tôi qua!

Bạch Dương khoác tay lên vai Xử Nữ, nhân tiện kéo cậu vào lòng rồi mở đường giúp cậu thuận lợi bước vào khu vực dành cho tuyển thủ.

Sau khi thấy Bạch Dương trở lại cùng với một người con trai khác, hàng xóm của anh liền thắc mắc:

- Cừu, đây là bạn chú hả?

- Đẹp trai thế, rất đúng gu của em gái em! Cho em làm quen nha!

- Mơ đi cưng, đây là người của anh mày rồi! Đừng có tơ tưởng ha!

- Này...

Xử Nữ chẳng biết phải phản ứng ra sao, thế quái nào hôm nay cậu đến cổ vũ cho tên ngốc này, mà tình hình trước mặt lại trở thành một cuộc ra mắt vậy nhỉ?

- Ủa, có phải Xử Nữ không vậy?

Bỗng, một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến Xử Nữ có chút kinh ngạc. Cậu liền quay ra sau, trong ánh mắt toát lên tia ngạc nhiên:

- Anh hai??

- Cái gì? Âu Dương Giang là anh hai của bạn chú sao, Tiểu Bạch!

Anh Gấu là người phản ứng đấu tiên và kịch liệt nhất. Trái lại, Bạch Dương chẳng có gì là bất ngờ, người này, trước khi ra trường đã khiến cho anh ngày nào cũng phải lao động vì tội đi học trễ dưới sự giám sát của Xử Nữ. Mấy năm không gặp, không biết nên cảm ơn hay tức giận, anh chỉ cười một điệu tựa tiếu phí tiếu:

- Tưởng đối thủ là ai, hóa ra là cựu Hội trưởng ác quỷ?

- Haha... _Âu Dương Giang cũng không ngờ lại đối mặt với "cựu phạm nhân" trong trận đấu này, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi lên, ngữ điệu đàm tiếu:

- Hóa ra "cái hẹn" mà sáng em nói là ở đây à Xử Nữ?

Thôi xong... chưa bao giờ trận đấu bóng rổ lại drama như thế, không biết Xử Nữ sẽ chọn cổ vũ cho ai nhỉ? Anh trai... hay bạn trai?

Ngày cuối tuần đúng là rất thú vị.

------------ End Chap 139 ------------