Xin thông báo với độc giả một tin không tốt. Hiện tại đang là năm cuối đại học của ta, vào tháng 9 này ta phải tập trung ôn thi kết thúc môn rất khó, nên ta không thể dành nhiều thời gian để viết chap được, tức là sau khi thi xong, ta sẽ viết chap đăng bù.
Rất mong mọi người thông cảm, xin cảm ơn mọi người a!
Xử Thử - Âm Khuyết Thi Thính
-------------------------
Phòng bệnh 15...
- Tình trạng khá hơn rồi, mấy cậu về nghỉ ngơi đi!
Song Tử tiễn nhóm bạn ra ngoài, rồi lên tiếng.
Ma Kết đã được phẫu thuật xong, tình trạng may mắn đã trở về trạng thái ban đầu. Thật sự là mạng lớn.
Chỉ có 30 phần trăm thành công cho cuộc phẫu thuật, nhưng thầy ấy vẫn có thể vượt qua được.
- Cậu cũng nghỉ ngơi sớm nhé Song Tử!
Đám Kim Ngưu ra về, bây giờ cũng đã nửa đêm rồi. Kiểu gì ngày mai đến lớp, đứa nào cũng sẽ mang mắt thâm trên mặt cho xem.
Khi đám nhóc ồn ào kia đã đi khỏi, trong căn phòng Vip chỉ còn mình Dương Tề với Ma Kết.
Dương Tề nhìn người nằm trên giường bệnh, vẻ mặt nghiêm nghị có phần dịu xuống.
Ông ta thở dài.
Song Tử đứng ở ngoài, vô tình liếc mắt vào thì nhìn thấy. Vẻ mặt đó của ông ta, chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh cả.
Dương Tề không nhanh không chậm, ngồi xuống. Đôi mắt lãnh khoát kia nhìn vào chàng trai đang bất tỉnh, đó là con trai của ông.
Cô bé học sinh kia, thế mà lại dám có tình cảm với thầy giáo của mình.
Trước kia ở bệnh viện cũ, ông đã nhận ra, nhưng không ngờ, tình cảm đó lại lớn đến mức dù sốt, cô bé ấy vẫn muốn đến xem tình hình của con trai ông.
Chính vì vậy, ông đã giải quyết được mớ tình cảm lộn xộn đấy.
Ma Kết dám từ bỏ kinh doanh để đi làm thấy giáo, việc như thế, đã khiến ông mất mặt với các đối tác và bằng hữu khác rồi.
Nếu có tin Ma Kết hẹn hò yêu đương với học sinh của mình, giới kinh doanh ông đang kiểm soát, sẽ đảo lộn mất.
...
...
Nhà Bảo Bình...
- Hmn...
Bảo Bình mơ hồ tỉnh dậy. Vì cơn sốt mà cô đã miên man không biết gì cả. Bị chuyển từ bệnh viện về nhà, tất nhiên cũng chẳng biết.
- Cái gì đây?!
Nhìn thấy trần nhà vô cùng quen thuộc, Bảo Bình lập tức bật dậy. Đây chính xác là phòng riêng của cô rồi.
Cạch!
Mở cửa ra ngoài, Bảo Bình thấy phía dưới nhà có ánh sáng của đèn điện tử, liền bước xuống. Giờ này, đồng hồ đã điểm bốn giờ sáng.
- Bảo Bình?
Bà Mộc Lộ đang dọn làm hoa, thấy bóng người thanh mảnh đang chậm rãi bước xuống nhà, liền cơ hồ lên tiếng. Sau đó gỡ găng tay ra, vội vã chạy đến, lo lắng nói:
- Sao con lại xuống đây giờ này? Mau, vào trong nhà, trời lạnh lắm!
- Mẹ, con đang ở bệnh viện mà? Sao giờ lại ở nhà?
Bảo Bình khoát tay mẹ cô ra, sau đó thất vọng nhìn mẹ mình:
- Cho dù mẹ lo cho con, nhưng tại sao không nghĩ cho cảm xúc của con?
- Mẹ không nghĩ đến cảm xúc của con, là vì lo cho con đấy! _Mẹ Bảo Bình cũng bực tức nói ra:
- Con thật sự có tình cảm với thầy giáo của mình ư?
- Con...
Câu hỏi này, Bảo Bình không thể trả lời ngay được. Cô không hề nghĩ đến việc chối bỏ nó, nhưng nếu thừa nhận, thì thật kỳ lạ.
- Con có biết người mình thích là ai không? Là giáo viên của con đấy!
Mộc Lộ là mẹ của Bảo Bình, là người mang nặng để đau cô, làm sao không nhìn ra câu trả lời của con gái mình khi dựa vào biểu cảm của nó. Bà đau khổ lên tiếng:
- Chuyện gì sẽ xảy ra khi thầy giáo và học sinh hẹn hò với nhau hả! Nói về lý thì nó không sao cả, nhưng xét vì tình, điều đó là không thể!
- Mẹ đi xa quá rồi, con đâu có như lời mẹ nói đâu!
Bảo Bình đương nhiên từng nghĩ đến hậu quả xa xôi này, nhưng dựa trên thái độ hiện tại của Ma Kết, không thể kết luận anh cũng thích cô. Vì vậy, cái chuyện hẹn hò gì đó, sẽ không xảy ra đâu.
- Vậy thì, con có từng nghĩ thầy giáo con còn có một thân phận khác chưa?!
Lời của mẹ Bảo Bình thốt ra, khiến Bảo Bình kinh ngạc, cô khó tin cất lời:
- Mẹ biết ư?
- Hả? Không lẽ, con cũng biết?
Nhìn ra phản ứng của Bảo Bình, bà Mộc Lộ không khỏi bàng hoàng, bà nghi vấn thêm một lần nữa:
- Con... con biết Ma Kết là con trai của một gia đình thượng lưu sao?
Thấy Bảo Bình không nói gì, bất giác, bà Mộc Lộ cười đắng, đột nhiên, bà ôm con gái mình vào lòng:
- Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, vì đã không sinh con ra trong gia đình cao sang quyền quý, mẹ xin lỗi con, Bảo Bình của mẹ!
- Dạ?
Lời nói của mẹ mình, Bảo Bình nghe thấy có điều gì đó sai sai, cô cất giọng bình dịu:
- Sao mẹ lại xin lỗi? Con đâu có đòi hỏi nhà mình điều gì đâu?
- Nếu như gia đình chúng ta cũng giàu có như Dương gia, con đã có thể đường đường chính chính có tình cảm với Ma Kết rồi!
- Cái gì?
Bảo Bình đột nhiên đẩy mẹ mình ra, rồi trân trối nhìn bà:
- Mẹ nói vậy là sao? Có ai nói gì với mẹ ư?
Tự dưng mẹ cô khi không phản đối chuyện cô thích Ma Kết, rồi lại biết thân phận của Ma Kết là một đại thiếu gia trong một gia đình giàu có, sau đó lại xin lỗi cô vì gia đình không có hoàn cảnh tương đồng với nhà Ma Kết. Chuyện này suy ra, chắc chắn có vấn đề.
- Con đã gặp cha của Ma Kết bao giờ chưa?
- Ông ta gặp mẹ sao?
Bảo Bình là một đứa trẻ thông minh, chỉ cần mẹ cô nói một vài lời, không cần dài dòng, cô đều có thể suy đoán được câu chuyện đằng sau đó.
Hóa ra, khi Bảo Bình đòi đi đến phòng phẫu thuật xem tình hình của Ma Kết, Dương Tề đã gặp riêng cả bà và mẹ cô.
"Ông là cha của thầy giáo ư? Nhưng tại sao lại muốn gặp chúng tôi thế?"
Mộc Lộ lên tiếng, những người đàn ông giàu có mà lại có vẻ mặt nghiêm lãnh như thế này, thường không phải là người thân thiện. Đúng như bà nghĩ, sắc mặt của Dương Tề khi chỉ còn ba người, vô cùng cao ngạo và khinh thường người khác. Ông ta đi thẳng vào vấn đề, chẳng vòng vo gì:
"Tôi biết con gái của chị có tình cảm với con trai tôi, tôi thấy rất cảm kích, nhưng đáng tiếc, con trai tôi không phải là một thầy giáo bình thường. Đằng sau đó, nó đã từng có tiếng trong giới kinh doanh chúng tôi. Nhưng nó đã từ bỏ việc kinh doanh, để làm nghề giáo viên, tôi cũng không muốn cản nó, nhưng tôi cũng không muốn nó phải mang tiếng "Thầy giáo hẹn hò với học sinh của mình", chuyện này liên quan đến vấn đề đạo đức rất lớn đấy!"
" Ông..."
Ngay cả bà ngoại khi nghe Dương Tề nói với giọng điệu ra mặt kia, cũng không kiềm nổi sự tức giận:
"Ông dám nói cứ như cháu gái tôi là kẻ bám đuôi vậy hả? Ông có bao giờ xem lại con trai mình chưa? Con trai ông mới chính là người làm phiền cháu gái tôi đấy!"
"Bà có dám chắc thế không?" _Dương Tề lia nửa đôi mắt nhìn bà ngoại, khiến bà ngoại cảm thấy tức đến muốn ngộp thở, khó khăn nói:
"Ông... ông dám..."
"Mẹ!"
Mộc Lộ thấy mẹ mình bị khó thở, liền lo lắng, trái lại, Dương Tề vẫn lạnh giọng:
"Ở đây là bệnh viện, dù bà có mệnh hệ gì, vẫn có thể cấp cứu kịp thời! Nên đừng làm như kiểu bị tôi làm khó như vậy chứ!"
"Ông câm ngay! Đừng có nói mẹ tôi như thế! Còn nữa..."
Mộc Lộ bị làm cho tức giận, lớn tiếng quát thẳng vào mặt Dương Tề:
"Con gái tôi không thèm có tình cảm gì gì đó với con trai ông đâu nhé, đừng có lên giọng như vậy!"
"Một lũ người kém hiểu biết!" _Dương Tề phán lạnh một câu, khiến cả Mộc Lộ lẫn bà ngoại đều khó tin:
"Cái gì?"
"Tôi không có nhiều thời gian với hai người, hi vọng nói ít, hiểu nhiều! Cho dù không phải vướng cái vụ "thầy trò yêu đương", thì con gái hai người cũng không xứng với con trai tôi! Vì vậy, đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống và tương lai của nó nữa! Xin chào!"
Nói rồi Dương Tề lãnh khoát rời đi, chẳng thèm mảy may đến phản ứng của Mộc Lộ và bà ngoại.
- Cái gì? Ông ta dám?!
Bảo Bình nghe mẹ mình kể chuyện lại, không khỏi tức tối. Cô không bao giờ tin rằng, người đàn ông trung niên lãnh đạm ấy, lại là người coi thường kẻ khác như vậy. Đã thế, còn dám khinh rẻ bà ngoại và mẹ của cô.
- Bảo Bình! _Bà Mộc Lộ nắm hai tay của Bảo Bình, nghẹn ngào nói:
- Mẹ và bà bị nói thế nào, cũng không quan trọng, nhưng ông ta dám xúc phạm đến cảm xúc của con, đó mới là điều mẹ tức! Mẹ không muốn con lấn sâu hơn nữa!
- Mẹ...
- Khi nó chưa đủ lớn, thì hãy dứt bỏ đi! Cũng vì con cả thôi!
Mộc Lộ lên tiếng, sau đó xoa nhẹ đầu Bảo Bình:
- Vẫn còn sớm, con lên ngủ thêm đi, còn có sức đi học!
Bảo Bình khẽ cười đắng, sau tất cả, mẹ cô nghĩ cô có thể ngủ được sao?
Bảo Bình mệt mỏi bước về phòng, người như bị rút hết sức sống, ngã xuống giường. Cô đặt tay lên trán, suy nghĩ.
Người đàn ông đó, đúng là không tầm thường.
Vốn dĩ, Bảo Bình chẳng bao giờ dễ dàng thừa nhận cảm xúc này. Nhưng khi đối mặt với tình hình này, cô thực sự cảm thấy, bản thân cô, đúng là có tình cảm với người kia thật.
Vốn dĩ rất ghét anh, nhưng tựa lúc nào, lòng đã thay đổi?
Cũng tốt, bớt đi một thứ cảm xúc, sẽ nhẹ nhõm hơn.
Nhắm mắt lại, mọi chuyện sẽ bắt đầu lại... nào.
Cư nhiên, gương mặt xinh đẹp kia lại tuôn ra hai hàng nước lã chã, không tài nào ngăn được. Dù hai mắt đã nhắm tịt, nhưng nước vẫn cứ thế chảy ra, càng chảy càng nhiều.
Hahaha...
Vui thật.
...
...
Ngày hôm sau...
Trường cao trung Zodiac...
Lớp 12S...
Hôm nay, bầu không khí của lớp học có vẻ tươi tốt hơn những ngày trước, vì bọn họ đều nghe tin Sư Tử đã tỉnh lại. Đây thực sự là một tin tốt.
- Đợi thầy Ma Kết tỉnh lại nữa là mình ăn mừng được rồi, nhỉ?
Nhân Mã kỳ vọng lên tiếng, rồi nhìn sang Bảo Bình đang nằm gật trên bàn, nói:
- Cậu bớt sốt chưa Bảo Bình?
- Hả? À rồi, ngủ một giấc là tớ thấy khỏe lại rồi! _Bảo Bình mông lung đáp, Kim Ngưu liền chỏ mỏ vào:
- Sao hôm qua mẹ mày lại cho mày xuất viện thế? Quá đột ngột luôn!
- Ở đó ngột ngạt khó chịu, về nhà tao mới cảm thấy tốt hơn!
- Ừ đúng đấy! Ở bệnh viện nhiều như vậy, cũng dễ dính bệnh!
Bảo Bình cũng chẳng buốn tám chuyện nữa, lặng lẽ úp mặt xuống bàn, sáng nay dậy sớm, đâm ra lúc này cảm thấy rất buồn ngủ.
Cạch!
Cũng ngay lúc này, cánh cửa lớp được mở ra.
- A, Song Tử!
Nhân Mã là người phản ứng nhanh nhất, thấy Song Tử liền kêu lên. Sắc mặt của Song Tử vẫn như thường ngày, thật khó mà hình dung được cả đêm qua cậu ta ở lại bệnh viện, càng thật khó mà hình dung được anh ruột của cậu ta đang hôn mê bất tỉnh.
- Tình hình của thầy Ma Kết thế nào rồi Song Tử?
- Có chuyển biến gì tốt không?
Nhân Mã với Kim Ngưu thay nhau hỏi thăm, trái với thái độ trông mong của hai người, Song Tử cư nhiên rất dửng dưng:
- Ma Kết ấy hả? Tỉnh rồi!
- Tỉnh rồi à... HẢ???
Ngay khi hai người kia nhận thức được câu trả lời của Song Tử, liền trố mắt lên, vẻ mặt dần dần chuyển qua kinh hỉ:
- Thật sao? Thầy Ma Kết tỉnh rồi???
- Thật, mới tỉnh sáng nay, có vẻ như không có gì nguy hiểm cả, không tin mấy cậu có thể đến bệnh viện mà xem!
Nói rồi Song Tử thong thả rời khỏi lớp, hướng đến phía canteen mà bước, khiến cả Nhân Mã và Kim Ngưu đều thần người ra. Chuyện này quá đỗi vui mừng, cơ mà sao cái thái độ của Song Tử lại dửng dưng đến như đùa vậy.
Chẳng mấy chốc, tin thầy Ma Kết đã tỉnh lại đã lan truyền khắp cả lớp. Bạch Dương cùng Xử Nữ vừa đến lớp, liền nghe được tin này.
- Có thật không? Thầy Ma Kết đã tỉnh lại rồi?
Cự Giải vừa vào lớp, đã thấy khắp lớp đều tràn ngập trong tin vui này, liền không khỏi khó tin. Hôm qua Sư Tử tỉnh lại, hôm nay đến lượt Ma Kết, quả thực là quá tốt rồi.
- Vậy sau giờ học, lớp chúng ta đến bệnh viện thăm thầy ấy đi!
- Được được, Xử Nữ nói đúng!
- Tan học chúng ta đến xem thầy ấy!
- Nhân tiện thăm cả Sư Tử luôn!
- Ây da da, cậu không biết hả, Sư Tử nay đã có Cự Giải rồi, không cần chúng ta đến thăm đâu!
- Này, cậu nói bậy cái gì vậy?!
- Hahaha...
Quả thật, lớp 12S hôm nay bừng sáng hơn mọi khi vạn lần rồi...
- Ồn ào quá!
Đột nhiên, cả đám đang vui vẻ thì bị một giọng nói khó chịu quát lên, nhất thời tất cả đều im re. Giọng nói này, không ai nói cũng tự biết, có sức ảnh hưởng đến thế, chỉ có thể là lớp trưởng đại nhân.
Có vẻ giấc ngủ của mình bị quấy rầy, nên trông sắc mặt của Bảo Bình lúc này rất khó coi. Kim Ngưu trái lại không hề kiêng dè, vui vẻ bước tới:
- Này, cau có cái gì chứ, là lớp mình có tin vui mà! Này mày sẽ là người vui nhất đó! Biết gì không, thầy Ma Kết đã tỉnh lại rồi đó!
- ...
Sắc mặt Bảo Bình thoáng dãn ra, rất nhanh sau đó, khóe môi cô nhếch lên, tạo thành một nụ cười khiến ai cũng cảm thấy lạnh sống:
- Vậy à? Cuối cùng cũng tỉnh?
Nói rồi Bảo Bình đưa ánh mắt hướng đến Thiên Bình yên lặng phía dưới lớp, giọng điệu vô cùng khách sáo:
- Thế thì phải phiền thủ quỹ trích tiền ra mua vài thứ đồ tốt để đi thăm thầy giáo chủ nhiệm đáng kính của chúng ta rồi!
- ...
Đối với lời này của Bảo Bình, mọi người đều cảm thấy