Xin chào!!!!
Hôm nay nhân ngày 30.4 và ngày mai là 01.05 nên ta sẽ tặng một chap cho mọi người nha!
Chúc mọi người một kỳ lễ vui vẻ, và chúc mọi người thi tốt nhé!
Make it right - BTS.
À, Thành phố Zodiac đã có chap mới rồi, mọi người ghé đọc và ủng hộ cho ta nhé!
========================
- Quả nhiên, không khí ngoài này vẫn tốt hơn trong kia!
Đột nhiên, một giọng nói bình bình vang lên khiến Tử Hàn giật mình, cậu không dám quay người lại, vì cậu biết chắc chắn, chủ nhân của giọng nói đó là ai.
- Nhưng nếu ngồi một mình, thì cũng chẳng khác nhau là mấy!
Thiên Bình tiến đến, rồi ngồi xuống bên cạnh Tử Hàn. Tử Hàn vẫn không nhìn Thiên Bình, không hiểu sao lúc này cậu lại thấy căng thẳng vô cùng, căng thẳng hơn lúc ba cậu hỏi tội cậu. Tuy không nhìn nhưng cậu vẫn biết rõ, sắc mặt của đối phương vẫn như vậy, vô cảm.
Một lúc sau, chẳng ai nói lời nào, không gian ở đây cũng chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc.
"Thôi rồi, Thiên Bình bình thường vô cùng kiệm lời, cậu ấy chưa bao giờ bắt chuyện với ai cả, thế là hỏng bét rồi, im lặng như vậy thì sao mà an ủi chứ!"
Cả đám lén nhìn từ phía phòng nghỉ của Cự Giải, không khỏi bất lực. Lại nói đến Cự Giải, cô ấy đang được truyền đạm vì tình trạng sức khỏe của mình. Bây giờ cũng đã đến lúc tiếp khách trở lại, vì vậy mà nơi này, bà Tần Lan đã giao phó lại cho thầy chủ nhiệm và nhóm bạn của con gái mình.
Bầu khí thing lặng bao trùm cả căn phòng, cả đám lần lượt bước ra ngoài, lấy cớ là trông coi Cự Giải theo ca, Sư Tử là người đầu tiên. Bình thường, Sư Tử sẽ phản kháng lại vì cái lý do hết sức xàm shit, nhưng lần này, lại chẳng để ý gì đến đám bạn.
- Phiền phức thật, chẳng phải cậu thích tôi sao, vậy cậu phải biết tôi không thích những người không biết tự chăm sóc bản thân chứ! _Sư Tử đột nhiên cất giọng, chất giọng ngang ngạnh đặc trưng của mình.
Thế nhưng, đối phương không có phản ứng gì. Sau đó Sư Tử mới nhận ra hành động của mình ngu ngốc đến mức nào, cậu ta đang bất tỉnh, có thể nghe thấy anh nói gì sao? Nực cười thật.
- Được rồi, cứ coi như tôi đang tự kỷ đi! _Sư Tử ngừng một lát, rồi lại cất giọng:
- Những lời này mà để trong lòng thì thật bực bội, cậu nghe được thì nghe, không nghe được thì thôi, tôi vẫn nói ra đấy! _Nói rồi, anh liền thao thao bất tuyệt:
- Ngay từ lúc đến đây, tôi đã thấy khó chịu rồi! Cậu biết bọn tôi đến là vì lo cho cậu, vậy sao thấy bọn tôi rồi, cậu vẫn không đến nói chuyện với bọn tôi? Nghe lời ba cậu, tôi tính sẽ đến nói chuyện với cậu sau, nhưng sao chưa gì hết, cậu đã ngất xỉu rồi? Khiến bây giờ tôi phải tự nói rồi tự nghe? Aissss!!! Mình đúng là bị điên rồi mà! (Phải, phải, anh tự kỷ rồi ôm đầu kêu mình điên, đúng là điên hết thuốc chữa!)
Người ngoài nhìn vào cứ tưởng Sư Tử bị điên thật, nhưng thật ra, anh ấy đúng là rất điên. Lúc người ta tỉnh thì không thèm nói chuyện, tới lúc người ta ngất thì ngồi đấy tự kỷ.
- Hmnm!!!
Đột nhiên, Sư Tử nghe thấy tiếng rên nhẹ của Cự Giải, liền giật mình. Bỗng dưng, khóe mắt Cự Giải bắt đầu ươn ướt, rồi từng giọt, từng giọt nước hiếm có lăn trên gò má cô. Lúc này, Sư Tử có thể nhìn ra nét mặt đau khổ của Cự Giải, mặc dù cô vẫn đang trong trạng thái bất tỉnh, nhưng cảm xúc của cô vẫn hiện lên trên gương mặt. Hai bàn tay Cự Giải siết chặt lại, đến mức móng tay của cô cấn vào làm rách cả da.
Đây là hiện tượng một người quá kìm nén cảm xúc của mình nên khi trong trạng thái nghỉ, những cảm xúc ấy sẽ vô thức bộc lộ ra.
Hóa ra, là cậu ấy đang kiềm nén.
Hóa ra, là cậu ấy đang chịu đựng.
Hóa ra, là cậu ấy không muốn người khác lo lắng cho mình.
Hóa ra, là cậu ấy mạnh mẽ hơn anh tưởng.
Đoạn, Sư Tử ngồi xuống, khẽ đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc của Cự Giải sang một bên, ánh mắt kiêu ngạo bỗng hóa hiền lành, môi nhoẻn một nụ cười nhẹ:
- Phiền thật, tôi nhìn sai về cậu rồi!
.
.
Xào xạc... xào xạc...
- Chị Thiên Bình...
Sau một hồi im lặng, Tử Hàn không chịu nổi, liền thả lỏng người, khuỵu tay lên hai đầu gối, đầu gục xuống, chính là không muốn Thiên Bình thấy biểu cảm của mình. Sau đó mới tiếp tục lên tiếng thờ thẫn:
- Chị thấy em bất tài lắm đúng không?
- Hmn... _Thiên Bình có chút ngoài ý muốn nhìn chàng trai bên cạnh, khóe môi khẽ động:
- Vì sao lại nghĩ vậy?
- Chị cũng thấy mà, em... em còn không được mạnh mẽ như chị hai! Lúc phát hiện ra bà ngoại, em chỉ biết khóc lóc, lay người bà, còn chị hai thì tỉnh táo hơn, gọi điện cho cảnh sát đến hiện trường! Đáng ra là con trai em phải có trách nhiệm làm mọi việc trong nhà, vậy mà em lại để chị hai làm, rồi giờ chị ấy bị kiệt sức... Em thật sự rất ghét bản thân mình!
- Cậu thật kỳ lạ!
Trước những lời thành thực của Tử Hàn, Thiên Bình lại đáp lại bằng câu nói khiến Tử Hàn ngỡ ngàng. Còn chưa kịp thắc mắc, Thiên Bình đã lên tiếng:
- Đúng là con trai thì không nên như vậy, nhưng cậu lại là em trai cậu ấy! _Nói đoạn, cô nhìn Tử Hàn, vẻ mắt không chút biểu cảm:
- Nếu đã là em trai, thì hãy cho cậu ấy cảm giác là chị! Cậu hiểu chứ?
- Em...
Tử Hàn từ khi nào đã ngẩng đầu lên nhìn Thiên Bình, để lộ gương mặt tiều tụy với chiếc mũi ửng đỏ vì nghẹn và đôi mắt ướt khóe. Câu nói của Thiên Bình tuy ảm đạm, nhưng lại cho cậu một cảm giác an ủi rất lớn.
- Khực... Thiên Bình, chị làm em khóc mất... _Tử Hàn sụt sùi nước mũi, luống cuống lau chúng đi, trông chẳng khác đứa con nít là bao.
- Là cậu tự khóc, chứ không phải do chị!
Vừa nói, Thiên Bình vừa đưa tay áo ra trước mặt Tử Hàn, trên mặt biểu cảm rằng, cậu có thể sử dụng nó. Hiểu ý, Tử Hàn lập tức sà vào người Thiên Bình rồi khóc bù lu bù loa, khiến Thiên Bình có chút bất ngờ. Ý cô là, cậu có thể lấy tay áo cô để lau nước mũi, nhưng kệ vậy, dù sao thì trong mắt Thiên Bình, cậu nhóc này giống như một đứa em trai ngây thơ, cần phải bảo vệ, nghĩ vậy, cô bất giác đưa tay lên vỗ nhẹ lưng cậu.
Trong suốt thời gian đó, Tử Hàn vừa khóc vừa kể lại những kỷ niệm hồi nhỏ với bà ngoại, càng hoài niệm, lại càng đau lòng hơn. Sau đó thì thiếp đi lúc nào không hay. Báo hại cô phải khổ sở cõng lê cậu đi.
- Để tôi!
Đột nhiên, Song Tử xuất hiện rồi gỡ Tử Hàn ra khỏi Thiên Bình. Sự xuất hiện của anh khiến cô khá bất ngờ, nhưng không lâu sau đó, cô nhìn thấy lũ bạn đang ngồi một đống ở bụi cây kia, gương mặt đen lại, cả ông thầy Ma Kết cũng không ít chuyện.
- Hơ...
Tử Hàn bị gỡ ra, thì lớ mớ bám lại vai của Thiên Bình, khiến mặt Song Tử giăng đầy hắc tuyến. Anh nhìn cậu bằng nửa con mắt, trong lòng thầm gào thét, chỉ muốn cho thằng nhóc này một bạt tai cho nó tỉnh.
- Thằng bé cũng giống Cự Giải, không được nghỉ ngơi đàng hoàng, cậu đừng chấp nhặt nó!
Như nhìn ra tâm tư của Song Tử, Thiên Bình đành lên tiếng nhàn nhạt, Song Tử nhìn cô, nhoẻn cười đầy giả tạo:
- Tôi đâu có chấp nhặt nó!
- Trên mặt cậu ghi rõ kìa! _Thiên Bình vất cho Song Tử ánh nhìn nửa vời, sau đó gỡ Tử Hàn ra và chuyển giao sang cho Song Tử.
Thấy Thiên Bình và Song Tử đang bước đến, đám bạn kia vội vàng đứng dậy, cười lấy cười để nhưng nhìn lại mặt của Frozen thì biến thành cười gượng.
Chiều hôm đó, mọi người cùng ra sân bay để trở về Zodiac, có sự tiễn khách của ông bà Lâm. Cự Giải và Tử Hàn thiếp đi vẫn chưa tỉnh dậy, vì vậy mà không tiễn bọn họ được.
Sự ra đi của bà ngoại Cự Giải thật sự rất đau buồn, mong là hai chị em họ có thể vượt qua được.
...
Trên chuyến bay, ai ai cũng đang chìm vào giấc ngủ ngắn, chỉ một người không tài nào chợp mắt được. Đó là Bảo Bình. Cô đang nằm cùng Thiên Bình, nhưng ánh mắt lại nhất nhất nhìn vào người đàn ông nằm ở hàng ghế khác. Có phải tự bản thân cô thấy lạ? Kể từ khi Ma Kết tỉnh lại, dường như thái độ của anh đối với cô có chút thay đổi?
Là bởi vì cô quen được anh bám theo, tuy có phiền phức nhưng hình như nó đã thành thói quen. Vì thế mà dạo gần đây, Ma Kết hoàn toàn không có gì đặc biệt đối cô, khiến cô không quen một chút nào. Số lần nói chuyện giữa hai người hình như không quá một lần. Bảo Bình cảm thấy, Ma Kết chính là đang né tránh cô, nhưng né tránh chuyện gì chứ?
"Haha, Bảo Bình... Trước khi gặp thầy, em đã uống vài chai rồi à? Không phải say đấy chứ?"
Đột nhiên, câu trả lời của Ma Kết khi Bảo Bình buộc miệng nói thích anh vang lên, khiến đầu Bảo Bình đing lên một tiếng. Không phải anh né tránh cô vì chuyện này đấy chứ?
Nhưng nếu là thật, thì sao cô cảm giác khó thở thế này? Chẳng lẽ cô... thích Ma Kết thật sao?
...
...
Tại một nơi nào đấy...
"Chúng ta được triệu tập, không phải do lệnh của K.C sao?"
" Không, là do Rết Con đấy!"
" Rết Con? Ý anh là người duy nhất trong bang thấy được mặt thật của K.C?"
" Bởi vậy, nên chuyện lần này chắc hệ trọng lắm đây!"
" Mà hình như không phải cả bang, mà chỉ có vài người chúng ta thôi thì phải!"
Xì xầm... xì xầm...
Một nhóm người có mặt tại căn phòng bí mật của tổ chức Con Rết và đang nói chuyện với nhau, có vẻ như đang chờ một người lãnh đạo. Đúng vào lúc này thì cánh cửa mở ra, sau đó là một cậu thanh niên mặc áo hoodie đen bước vào. Người này, chính là Rết Con.
- Mọi người đã đông đủ hết chưa?
Cậu thanh niên kia trầm giọng, người canh cửa khẽ cúi đầu, trả lời:
- Đã đủ!
- Vậy tôi nói thẳng luôn, chắc hẳn mọi người đều đang thắc mắc lý do của buổi gặp mặt ngày hôm nay đúng chứ?
- Phải, nhưng tại sao chỉ có chừng này người? Và còn K.C, khi nào thì ngài ấy mới xuất hiện?
- Và khi nào chúng ta mới quay trở lại hoạt động?
Từng thắc mắc đều được nói ra, nhưng cậu thanh niên kia chỉ liếc nhìn họ bằng ánh mắt băng lãnh, sau đó trầm giọng:
- Hôm nay tôi chỉ có nhiệm vụ thông báo lý do chúng ta có mặt tại đây thôi!
Nghe cậu thanh niên nói thế, những người kia liền im lặng. Sau đó, người mang danh Rết Con mới tiếp tục lên tiếng:
- Mấy tháng nay, các băng đảng của Zodiac đều bị tấn công bởi một nhóm ngoại thành, và mục tiêu của nhóm đó là muốn tìm ra K.C!
- Bọn tôi biết điều đó! Vì thế nên mới lo đây!
- Lo gì chứ, nếu bọn chúng dám động đến K.C, chúng ta sẽ chôn sống bọn chúng!
- Hoàng ca nói phải! Đám người đó tuổi gì mà đòi gặp mặt K.C của chúng ta chứ!
- Trật tự!
Những người kia đang hăng say bàn luận thì giọng của Rết Con vang lên, khiến tất cả đều im lặng. Phải, trong băng Con Rết, thì Rết Con là người dưới một người mà trên vạn người, quyền lực cao thứ nhì trong băng. Rết Con tiếp tục lên tiếng:
- Cũng chính vì chuyện này, nên chúng ta mới có mặt tại đây! K.C có lệnh, những người có mặt trong ngày hôm nay, phải quan sát nhất cử nhất động của đám ngoại thành kia trong lãnh thổ của mình!
Lời của Rết Con vừa dứt, những người kia liền ồ lên. Bọn họ nhìn lại nhau, đều là những người đến từ những khu vực khác nhau trong thành phố. Thì ra là vậy.
- Bọn chúng đã phát hiện ra băng chúng ta hành động theo phương châm "Trừng trị kẻ bắt nạt trẻ em, phụ nữ và người già!" nên đã đi tạo nghiệp khắp thành phố, tuy nhiên, chúng ta tuyệt đối không được ra mặt. Từ bây giờ, mọi người phải che đi hình xăm của mình lại! _Rết Con tiếp tục lên tiếng:
- Lệnh của K.C là tuyêt đối, mọi người nghe rõ đây: Thời gian này chúng ta chỉ cần theo dõi hành tung của bọn chúng, nhất định không được manh động. K.C đã có kế hoạch để diệt sạch đám ngoại thành kia, chỉ cần chúng ta thực hiện theo lệnh của ngài! RÕ CHƯA?
- RÕ!
Đồng loạt, những người kia cùng hô lớn và hết sức nghiêm túc.
Cuộc họp mặt đến đây kết thúc.
"K.C, đã hoàn thành nhiệm vụ!"
Nhận được lời báo cáo từ bộ tai nghe, chàng trai bí ẩn kia khẽ cong môi "Tốt lắm!"
...
...
Ngày thứ bảy...
Buổi tối...
Khách sạn Polasti...
Polasti là một trong ba khách sạn được đánh giá có cơ sở tiên tiến và phát triển nhất thành phố Zodiac, đồng thời cũng là địa điểm thường xuyên tổ chức những buổi tiệc quan trọng trong giới thượng lưu. Mà tiêu biểu, hôm nay cả Polasti đều được bao trọn để tổ chức một buổi lễ đính hôn quan trọng giữa Hạ gia và Dương gia.
Chẳng mấy chốc, khách mời đã đến đông đủ cả phòng tiệc, từ sảnh chờ cho đến sảnh tiệc, đều có người. Bọn họ đủ mọi lứa tuổi, trung niên có, lão niên có, thanh niên thiếu nữ đều có. Mỗi người khoác lên mình một phong cách sang trọng khác nhau. Những quý ông lịch lãm khoác lên mình những bộ âu phục đẹp mắt và lịch thiệp. Các quý bà diện cho mình những bộ váy sang trọng, mỗi người một vẻ, trong vô cùng phong phú và đặc sắc. Những nàng tiểu thư đều mang cho mình những màu sắc khác nhau, xinh tươi có, trẻ trung có, quyến rũ có, cá tính cũng có, trông họ ai cũng lộng lẫy và xinh đẹp.
Bởi lẽ, đây là một trong những lễ đính hôn đình đám trong giới thượng lưu khi cả hai nhà đều môn đăng hậu đối. Những khách mời ở đây không là nhà kinh doanh giàu có thì cũng là ngôi sao nổi tiếng của Hbiz. Tuy nhiên, bọn họ đều có chung một thắc mắc khi đến đây, đó chính là gương mặt của hai nhân vật chính của lễ đính ước. Bởi vì, Dương thiếu và Hạ tiểu thư đều là những người chưa bao giờ tham gia các buổi tiệc dành cho giới thượng lưu trước đây.
- Chúc mừng hai nhà nhé!
- Vâng, cảm ơn ông, Ngô lão gia!
- Đã mười lăm năm rồi em chưa gặp Thiên Bình, con bé bây giờ chắc đã trở thành một thiên thần giống chị rồi chỉ, Yên tỷ!
- Em mà đứng thứ hai về dẻo mồm dẻo miệng thì không ai dám đứng thứ nhất đâu, Hồng Tú!
- Lâu rồi chưa gặp, chị càng ngày càng trẻ ra đấy An Lạp Hi!
- Cô quá khen rồi!
Bla... bla...
Cả hai nhà Hạ gia và Dương gia đều đang bận bịu tiếp khách. Hai vị chủ tịch thì tiếp chuyện với những mối làm ăn lớn của hai bên, còn hai vị phu nhân thì cùng với hội chị em bạn dì của mình mà tán dóc. Bầu không khí ở đây vô cùng sôi nổi và đông vui.
- Ồ, đây có phải là con trai lớn của ông không, Dương tổng?
Bỗng nhiên, giọng nói của ông Lý Ngư vang lên, gây sự chú ý đến hai ông bà Dương và cả ông bà họ Hạ. Theo hướng tay của ông Lý Ngư, là một chàng trai trẻ tuổi, dáng người cao ráo, cân đối, khuôn mặt mang một nét đẹp pha chút Tây, nhìn từ đầu đến chân, thiếu nữ chỉ có thể chết mê chứ không thể sống nổi. Chàng trai này, thực chất là rất soái a.
- Chào ba mẹ! _Ma Kết khẽ cúi đầu đối với người mà anh gọi là cha. Ông Dương Tề còn chưa kịp đáp lại, anh đã quay sang, lễ phép ra mắt với hai vợ chồng ông Hạ:
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau