[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân

Chương 64




Tuy trong lòng mỗi người đều có tâm sự nhưng buổi đi chơi vẫn khá vui vẻ. Những hoạt động trong ngày đều khiến tất cả tạm thời quên đi suy nghĩ về cuộc sống hàng ngày, đặt tâm tư vào những hoạt động tập thể. Cuộc đời học sinh ấy mà, đây là những kỷ niệm rất đáng để trân trọng.

Còn ba mươi phút nữa mới đến giờ xe chạy, sau khi dọn dẹp xong thì tất cả được sinh hoạt tự do. Về cơ bản sau một ngày chơi bời thì mọi người cũng chỉ tụ tập một chỗ nói chuyện chờ đến giờ về thôi.

Đương nhiên Nhân Mã sẽ tìm mọi cơ hội để bám lấy Song Tử. Cậu vô tình nâng mắt nhìn về phía trước, khuôn mặt và khóe miệng còn vương nét cười lập tức tắt ngúm.

Biểu cảm sửng sốt và tức giận của Nhân Mã rơi vào mắt Song Tử lúc cô nhìn sang cậu. Song Tử hơi ngạc nhiên nhìn theo tầm mắt của cậu, tuy khoảng cách khá xa không nhìn rõ mặt người đang đi tới nhưng Song Tử vẫn nhận ra đó là Nhạc Hải Lâm.


Ngay lập tức Nhân Mã không yên lòng nhìn sang Song Tử, quả nhiên cô đã nhìn thấy tên khốn kia. Cậu thấy rõ Song Tử cũng rất ngạc nhiên, ngoài ra thì cô cũng không có cảm xúc gì đặc biệt nhưng cậu thầm vẫn thấy không ổn.

Tên đó đến đây làm gì?

Nếu không phải đang ngồi vòng tròn Nhân Mã chỉ muốn đứng lên che mắt Song Tử lại, không cho cô nhìn cậu ta nữa.

Chẳng để Nhân Mã phải chờ lâu hay đoán già đoán non, Hải Lâm đến nói chuyện mấy câu với thầy cô giáo rồi tiến lại chỗ bọn họ.

"Chào mọi người, tôi là Hải Lâm, du học sinh và là bạn của Song Tử."

Hải Lâm mỉm cười lên tiếng chào hỏi nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn mỗi Song Tử.

Vài người lên tiếng đáp lại tuy không nhiệt tình lắm nhưng vẫn rất lịch sự. Chỉ riêng Nhân Mã là tỏ rõ sự khó chịu, giọng điệu không hề che dấu sự ghét bỏ:


"Cậu đến đây làm gì?"

Hải Lâm cũng chẳng để tâm chỗ đông người mà tỏ ra thân thiện một cách giả tạo với Nhân Mã, cậu nở nụ cười vừa kiêu khích vừa châm chọc:

"Yên tâm không liên quan đến cậu vì tôi đến tìm Song Tử."

Nói xong Hải Lâm nhìn sang Song Tử, không cho Nhân Mã kịp nói thêm câu gì:

"Tiểu Song, bố cậu bảo tớ đến đón cậu."

Song Tử chớp mắt vài cái theo bản năng nhìn sang Nhân Mã, thấy gương mặt cậu tối sầm lại, ánh mắt âm u nhìn Hải Lâm.

"Nhân Mã."

Thấy cậu nhìn mình, địch ý trong đôi mắt đào hoa còn chưa kịp thu lại hết, đây là một Trịnh Nhân Mã rất khác, Song Tử dịu dàng mỉm cười:

"Tôi về trước đây, không có gì đâu."

Sau đó Song Tử quay sang chào những người còn lại rồi đi cùng Hải Lâm.

Trước khi đi Hải Lâm không quên liếc tình địch bằng một khuôn mặt đắc thắng và một cái nhếch mép đầy ngạo nghễ, Nhân Mã siết chặt tay ánh mắt lạnh lùng căm thù nhìn thẳng Hải Lâm. Cậu vô cùng không cam tâm nhưng chỉ biết bất lực nhìn Song Tử.


"Mẹ kiếp."

Mọi người xung quanh đều nhận ra được sự khác thường từ khi Hải Lâm tới, không ít thì nhiều vẫn có thể đoán được phần nào đó. Dù sao thì cũng lộ liễu như thế cơ mà nhưng tất cả đều chỉ có thể để thắc mắc ở trong lòng, coi như không thấy gì.

Chuyện riêng nhà người ta cũng không thể đem ra bàn luận ở nơi công cộng, đúng không?

"Song Tử, chúng ta đi chọn đồ cho cậu trước nhé."

Song Tử tắt điện thoại nhìn Hải Lâm thản nhiên đồng ý:

"Được thôi."

Cuộc gặp gỡ giữa nhà họ Hạ và nhà họ Nhạc, Song Tử không có quyền từ chối. Tuy cô không bị quản chặt như Sư Tử nhưng vẫn sẽ có những quy định cô bắt buộc phải làm theo. Những bữa tiệc rượu xã giao, những buổi gặp gỡ giữa các gia đình là những thứ bắt buộc phải nghe theo bất kể cô có thích hay không.
Và phải luôn nhớ rằng, trong những trường hợp như thế cô là con gái nhà họ Hạ chứ không phải là Song Tử.

Là Hạ tiểu thư xinh đẹp và cao quý, cái tất cả quan tâm là họ mà cô mang.

Song Tử cảm nhận được điện thoại trong tay mình rung lên, cô cúi đầu mở điện thoại, là tin nhắn của Nhân Mã.

Gương mặt của Song Tử chẳng thay đổi gì nhiều nhưng nét cười dịu dàng tràn lên đôi mắt lúc nào cũng mang mác buồn đủ khiến Hải Lâm vô cùng khó chịu. Cậu hiểu Song Tử và cũng hiểu biểu cảm này có nghĩa là gì.

Chưa đến một phút, Nhân Mã đã nhắn đầy cả màn hình giống như kiểu nếu Song Tử không trả lời thì cậu sẽ nhắn không chịu dừng. Song Tử chọn vài câu có nghĩa trong đó để đáp lại.

Nhân Mã điên cuồng spam tin nhắn, nào là phàn nàn mãi chưa đến giờ về, nào là chán quá, thậm chí còn tường thuật lại nội dung cuộc nói chuyện với mọi người cho Song Tử nghe. Nhân Mã nhắn nhiều lắm nhưng lại không hề đề cập đến việc tại sao Hải Lâm tại sao lại đến đón cô.
Nghĩ một lát lại nghĩ đến biểu cảm lúc đó của Nhân Mã, cuối cùng Song Tử vẫn quyết định nói cho cậu biết để đồ ngốc ấy không nghĩ lung tung.

[Tôi kể cho cậu biết chuyện nhà tôi và nhà Hải Lâm có quan hệ làm ăn chưa nhỉ?]

[Thực ra chỉ quen biết một chút xíu thôi, bằng này nè.]

[Thật đấy.]

Song Tử không đoán được Nhân Mã đang nghĩ cái gì vì cậu lại gửi một đống icon vô nghĩa, lúc thì khóc lúc thì cười, dường như cậu không muốn đề cập đến vấn đề này thì phải.

Song Tử còn đang muốn nhắn tiếp thì một bàn tay to lớn che hết màn hình điện thoại của cô. Song Tử nhìn chằm chằm bàn tay đó mấy giây nhưng bàn tay con trai ấy vẫn không thu về. Giống như kiểu nếu cô không ngẩng lên nhìn thì nó sẽ cứ để mãi như thế.

Cuối cùng Song Tử nâng mắt, không tức giận cũng không ngạc nhiên hay khó hiểu, chỉ bình tĩnh nhìn Hải Lâm:
"Cậu đang làm cái gì?"

Mà Hải Lâm cũng tỏ ra vô cùng bình thường, giống như kiểu việc cậu cố tình che màn hình để Song Tử không nhắn tin được nữa là hoàn toàn tự nhiên, không có vấn đề gì cả.

"Đang thu hút sự chú ý từ cậu đấy. Không nghe thấy tớ nói chuyện với cậu từ nãy đến giờ à."

"Tôi vẫn nghe thấy."

"Vậy mà cậu không định đáp lại sao? Sao có thể nỡ để tớ độc thoại nãy giờ chứ. Cậu biết như thế là buồn lắm mà."

"Cậu có thể lựa chọn không nói chuyện với tôi, ai mà chẳng có điện thoại."

Hải Lâm vẫn còn cảm thấy hơi may mắn, bởi vì Song Tử vẫn chịu nói chuyện với cậu. Tuy thái độ vô cùng xa cách nhưng ít nhất còn chưa xem cậu như không khí. Song Tử vẫn luôn nhường nhịn và nghĩ cho người khác, Hải Lâm biết rất rõ điều này:

"Nhưng tớ muốn nói chuyện với cậu mà."
"Hải Lâm cậu là tích cực nói chuyện từ bao giờ thế? Chẳng phải trước giờ chỉ là hỏi gì đáp nấy hay sao?"

Ánh mắt Hải Lâm hơi lóe lên: "Thì ra cậu vẫn còn nhớ."

"Nhớ."

Thế rồi Song Tử lại mở điện thoại nhắn nốt một tin với Nhân Mã rồi nói với Hải Lâm:

"Tôi ngủ một chút, khi nào tới thì gọi tôi."

Rõ ràng là Song Tử không muốn nói chuyện với Hải Lâm nhưng cậu cũng không định cứ thế mà bỏ cuộc. So với năm năm về trước Song Tử đã khác nhiều nhưng có những điều cô vẫn không hề thay đổi.

Không cần Hải Lâm đánh thức, khi xe về đến nội thành Song Tử đã tỉnh dậy, Hải Lâm đưa cô đến một cửa hàng quần áo ở trung tâm thành phố. Song Tử không có ý kiến gì cả.

Nhân viên tư vấn ở đây còn rất trẻ, từ lúc Hải Lâm và Song Tử bước xuống khỏi ô tô đã nhìn thấy rồi. Trong lòng cảm thán không ngớt nhưng bên ngoài vẫn giữ một thái độ rất chuyên nghiệp và nhiệt tình.
Song Tử chọn một vài bộ rồi vào phòng thay đồ, Hải Lâm có phần mong chờ. Sau khi Song Tử bước ra quả nhiên thu hút mọi sự chú ý từ những người ở đây. Cô vốn đã rất xinh đẹp khoác lên một bộ trang phục màu kem dịu nhẹ càng tôn lên khí chất tao nhã và thanh lịch.

Song Tử là kiểu người dù chỉ mặc đại một cái gì đó cũng chẳng hề ảnh hưởng đến vẻ ngoài. Cô nhìn mình trong gương vài giây, chẳng kịp để mọi người tỉnh táo lại đã quay vào phòng thay đồ.

"Tôi lấy bộ này."

"Song Tử, cậu thử bộ này đi."-Trên tay Hải Lâm cầm một bộ váy trắng muốt -"Cậu hợp với màu trắng nhất mà."

Đương nhiên Song Tử hiểu rõ điều này hơn ai hết nhưng cô sẽ không tùy tiện mặc cho người khác thấy. Chẳng biết từ bao giờ Hạ Song Tử chỉ mặc đồ màu trắng cho duy nhất một người nhìn.
Có lẽ rằng, ai cũng muốn để cho người mình thích thấy được dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình. Song Tử đã làm điều này trong vô thức.

"Không cần đâu, gói giúp tôi bộ này là được."

Khi hai người tới nhà của Hải Lâm thì cũng vừa kịp giờ ăn tối, bố của Song Tử cũng vừa đến. Gia đình hai người quen biết nhau từ khá lâu, về cơ bản bố mẹ Hải Lâm tương đối thích cô. Thậm chí sau khoảng thời gian Hải Lâm du học, mối quan hệ giữa hai nhà còn tốt hơn một chút.

Nhưng mà Song Tử cũng không quá quan tâm đến điều này, vì dù sao chuyện người lớn chưa đến lượt cô can thiệp. Bàn ăn có năm người, hai người đàn ông nhiều tuổi nhất nói chuyện làm ăn.

Hải Lâm không lên tiếng, Song Tử không thể làm gì hơn ngoài việc tiếp chuyện với mẹ cậu.

"Song Tử càng lớn càng xinh đẹp thế này, sau anh Vũ sẽ phải đau đầu chọn con rể mất."
Quả nhiên.

Song Tử mỉm cười nhưng không nói gì, những người còn lại trên bàn ăn lập tức bị câu nói nửa thật nửa đùa của mẹ Hải Lâm thu hút.

Bố của Song Tử có men rượu trong người cười rất sảng khoái:

"Lớn cả rồi, tự chúng nó quyết định thôi, giờ có ép được đâu."

Mẹ Hải Lâm đáp lại: "Đúng thế, hạnh phúc của đám trẻ mới là quan trọng nhất. Nhưng mà nói gì thì nói môn đăng hộ đối cũng quan trọng lắm chứ. Với lại trong giới này, đám người trẻ cũng không thiếu người ưu tú, cần gì phải tìm đâu xa, đúng không?"

Lời này rõ ràng có ý ám chỉ, đều là người thông minh sao có thể không nhận ra.

"Hải Lâm mấy năm nay ở nước ngoài so với những người ở đây còn nổi bật hơn nhiều. Sau này nhà họ Nhạc dựa cả vào cháu đấy."

Hải Lâm đặt dao dĩa trên tay xuống, nhìn bố của Song Tử, tỏ ra vô cùng khiêm tốn: "Bác quá khen rồi, cháu vẫn còn phải học tập nhiều ạ."
"Tốt, tốt, Hải Lâm sau này sẽ còn phát triển hơn nữa, cố gắng, cố gắng."

Trong lòng Hải Lâm rất thất vọng nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài việc đáp: "Vâng."

Cậu chỉ muốn thăm dò thái độ của ông Hạ Song Vũ, dựa vào mối quan hệ giữa hai nhà và gia thế của nhà họ Nhạc, rõ ràng rằng việc Hải Lâm và Song Tử quen nhau sẽ là một lựa chọn tốt, khiến hai nhà thân càng thêm thân. Điều này chắc chắn sẽ chỉ có lợi cho cả hai bên nhưng bố của Song Tử một câu nói đùa cũng không có.

Ngoài mặt Song Tử vẫn tỏ ra bình thường nhưng trong lòng thật sự rất lo lắng, đến bây giờ mới thả lỏng được. Mà dù sao thì bố cô cũng là doanh nhân lăn lộn suốt bao nhiêu năm trên thương trường, làm gì có chuyện để người khác dễ dàng dẫn dắt như vậy.

Song Tử cho rằng chuyện này cứ thế dừng lại tại đây nhưng không, mẹ của Hải Lâm lại tiếp tục hỏi:
"Song Tử cũng lâu rồi không gặp lại Lâm nhà cô nhỉ, thằng nhóc này đi lâu quá rồi."

"Vâng cũng được mấy năm rồi ạ, cậu ấy thay đổi nhiều làm cháu không nhận ra luôn."

Hải Lâm xen vào: "Không nhận ra cũng không sao, chỉ cần muốn thì đều có thể nhớ lại thôi."

"Vậy à?"

Song Tử cũng không có tâm trạng ăn nữa, bắt đầu đóng vai bình hoa di động, hết sức ngoan ngoãn chỉ ngồi cười, thỉnh thoảng "vâng, dạ" vài câu.

"Song Tử, nếu cháu ăn xong rồi thì để Lâm nó dẫn ra ngoài vườn cho thoáng nhé. Hai ông này thì ngồi nói chuyện còn lâu mới xong."

Cô không ngại phải ngồi làm cảnh hay tỏ ra hiểu biết lễ nghĩa gì nhưng nếu có thể không làm thì cần gì phải tự làm khổ mình chứ. Song Tử xin phép đứng dậy đi về phía cửa, không có ý định chờ Hải Lâm. Tất nhiên là cậu sẽ đi theo.

"Song Tử tớ có hai vé hòa nhạc vào tối mai, đi cùng tớ nhé."
"Đủ rồi Nhạc Hải Lâm, rốt cuộc cậu muốn gì?"

Những gì Hải Lâm làm thời gian gần đây, nếu Song Tử còn không hiểu thì cô chính là con ngốc.

"Muốn biết cậu còn giả vờ đến bao giờ được nữa?"

"Vậy thì tôi đã biết rồi đấy, cậu có thể đi được rồi."

Hải Lâm thực sự không thể chịu được ánh mắt này của Song Tử, từ trước đến giờ lúc nào trong đôi mắt của Song Tử cũng vương một nỗi buồn man mác. Thậm chí dù cô có cười trong đôi mắt ấy vẫn thấp thoáng đâu đó nét buồn mong manh rất khó phai, ấy là một đôi mắt đẹp nhưng buồn.

Vậy mà hiện tại, đôi mắt ấy nhìn Hải Lâm chẳng có chút tình cảm nào, thậm chí nỗi buồn thường trực trong ánh mắt cũng không hề có. Cậu cố gắng tìm kiếm để rồi nhận ra, trước mặt là một Hạ Song Tử thản nhiên đến mức vô cảm. Hải Lâm hiện giờ còn không phải một người xa lạ với Song Tử bởi vì ngay cả với người không quen biết Song Tử cũng sẽ không bao giờ dùng ánh mắt này nhìn họ.
Sau từng ấy năm, đôi mắt Song Tử chưa hề thay đổi, Song Tử cũng luôn như thế, sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ không xứng đáng.

Nhưng Hải Lâm không can tâm, cậu sẽ không tin tình cảm những năm ấy là vô nghĩa.

"Song Tử, cho tớ một cơ hội nữa được không? Tớ hứa sẽ bù đắp lại cho cậu mà."

"Bù đắp? Hải Lâm chẳng lẽ cậu đã quên năm đó tôi mới là người không cần cậu. Cậu cảm thấy tôi cần cậu bù đắp cái gì?"

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của Song Tử vang lên.

Nhân Mã ở đầu bên kia sốt ruột không thôi, cậu đã tự nhắc bản thân rằng đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không ngăn nổi mình gọi cho Song Tử.

Bởi vì cậu lo lắng, thậm chí là sợ hãi.

Vậy nhưng, Song Tử lại không bắt máy.

"Song Tử, cậu cho rằng cậu ta thực sự thích cậu sao?"
"Đúng thế, Nhân Mã vốn dĩ thích tôi."

Song Tử trả lời mà chẳng cần suy nghĩ, rõ ràng là tình cảm của người khác vậy mà cô lại có thể chắc chắn như thể nói về tình cảm của chính mình vậy.

"Cậu ta thích cậu thì sao, cậu ta thực sự thích cậu hay chỉ là thích dáng vẻ của cậu. Song Tử, đã bao giờ cậu tự hỏi nếu như cậu giống như trước đây thì cậu ta sẽ thích cậu sao? Chẳng lẽ cậu quên mất chuyện từ trước tới nay cậu ta luôn chỉ hẹn hò với những người con gái xinh đẹp."

Hải Lâm có thể nhìn thấy rõ sự tự tin của Song Tử đã không còn vững vàng nữa, cậu sẽ làm mọi cách để có được Song Tử bao gồm cả việc khiến cho cô đau lòng. Hải Lâm nhẫn tâm nói tiếp:

"Cậu cảm thấy cậu khác gì so với những người bạn gái trước đây của cậu ta. Cậu tự có câu trả lời đúng không, Song Tử , cậu xinh đẹp hơn bọn họ nhiều. Nhưng nếu cậu không xinh đẹp thì cậu ta sẽ tìm mọi cách để tiếp cận cậu sao?"
"Nhạc Hải Lâm, cậu im đi."

"Song Tử, đánh cược với tôi đi. Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy vì sao Trịnh Nhân Mã lại thích cậu."

[...]

Thông báo một chút:

Đầu tiên thì, từ trước tới giờ mình không để ý lắm chuyện mọi người đọc truyện của mình ở đâu, có đọc là được rồi. Nhưng nếu như mọi người comment với mục đích để mình nhìn thấy và cứ coi như tạo động lực cho mình đi thì nhớ bình luận ở w.a.t.t.a.p nhé! Bình luận ở đây thì mình mới thấy và trả lời được nhaaaa. Nếu không tìm thấy thì lên gg gõ tên truyện+W.a.t.t.a.p nhé!

Cái icon bàn tay 1 chút xíu đâu ấy nhỉ, tìm mãi không thấy :(((

Thứ hai là, tháng 3 này mình khá bận nên là mình sẽ off hết tháng. Hi vọng mọi người vẫn chờ mình ^^