[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân

Chương 61




Kim Ngưu và Thiên Yết đơn giản chỉ là bạn cùng lớp thông thường, không thân thiết quá mức, việc cả hai bắt gặp nhau ở đường đua như thế này tuy có bất ngờ nhưng cũng chẳng có gì thay đổi.

Có chăng bọn họ đều hiểu, ai cũng sẽ giữ cho mình một mặt nào đó không muốn người khác biết.

Một Kim Ngưu bình thản đến mức chẳng hề liên quan đến thế giới này, không có hứng thú với bất cứ điều gì, vậy mà ở trên đường đua cậu lại trở thành một con người rất khác. Vẫn lý trí như thế nhưng sự lạnh nhạt thường ngày bị tốc độ nghiền nát, trầm ổn lại cực kỳ quyến rũ bởi vì cảm giác phấn kích thường ngày không bao giờ thấy được.

Một Thiên Yết tràn ngập hơi thở của thanh xuân, có chút không đứng đắn, lầy lội của cậu trai mới lớn, mang theo nhiệt huyết và sức sống của tuổi trẻ, lại thấp thoáng sự mạnh mẽ và nét phong trần ở những người trường thành. Cậu thuộc về thế giới tràn ngập ánh sáng rực rỡ. Nhưng một lúc nào đó, khi màn đêm buông xuống, trong dáng vẻ phóng khoáng ấy còn có cả sự sắc sảo và điên cuồng chỉ có trên đường đua.


Cả hai xuống xe, kéo kính lên nhưng không có ý định tháo mũ bảo hiểm xuống, khẽ đấm tay với nhau.

"Chúc mừng cậu nhưng lần sau tôi nhất định sẽ thắng."

Kim Ngưu lại trở về dáng vẻ điềm đạm thường ngày:

"Vậy thì gặp nhau trên đường đua."

Trên mỗi chặng đua vô vàn biến số xảy ra, những lời nói ra rất bình thường vậy nhưng lại nghe ra được sự tự tin có phần ngạo mạn từ hai thiếu niên trẻ.

Trên khán đài, khán giả đã bắt đầu lục tục kéo nhau ra về. Bởi vì đây chỉ là một giải đấu tự phát nên đương nhiên sẽ không có tiết mục trao thưởng gì đó ở mỗi vòng đua, chỉ có các tay đua vẫn ở lại giao lưu với nhau.

Cự Giải chăm chú nhìn vào hai người con trai nào đó vẫn đang trò chuyện phía dưới, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Thiên Yết!

Kim Ngưu!

Cảm xúc lúc này của cô chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ kinh ngạc thậm chí là sốc đến mức tạm mất đi khả năng tư duy, chỉ biết trợn mắt nhìn bọn họ. Chẳng trách vì sao cô lại thấy quen mắt như vậy.


Cự Giải cho rằng bọn họ hoàn toàn không liên quan đến thế giới này, thế giới của đêm tối, tốc độ và sự điên cuồng. Bỗng nhiên trong đầu cô ùa về hình ảnh đường đua vài phút trước, hai con người mà cô quen thuộc lại giống như biến thành một người hoàn toàn khác. Cự Giải vẫn luôn biết trong mỗi con người sẽ tồn tại một góc tính cách nào đó không muốn cho ai biết.

Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô có thể chấp nhận được điều này. Đại khái là có thể dùng từ tiêu chuẩn kép để hình dung. Rõ ràng bản thân cô rất thích những trận đua xe, còn trốn bố mẹ đi xem nhưng lại không thể thản nhiên đón nhận sự thật trước mắt.

Vừa rồi trên đường đua bọn họ giống như mất hết lý trí chỉ biết dùng bản năng mà không màng đến an toàn chỉ để thỏa mãn chút cảm xúc nhất thời của bản thân.


Dần dần Cự Giải trở nên tức giận, cô gần như bùng lên suy nghĩ muốn lao xuống lôi cổ áo Thiên Yết mà chất vấn, cậu có biết nó nguy hiểm như thế nào không? Càng nghĩ cô càng thấy sợ, bởi vì có những giây cô nhìn ra được, trên đường đua Thiên Yết bất chấp tất cả mà vượt lên. Nó không phải cảm giác muốn chiến thắng mà là muốn giải tỏa, cho dù có phải lao ra ngoài đường đua cũng không hề để ý.

Cự Giải không cách nào liên tưởng một Thiên Yết nhiệt tình như lửa, vui vẻ thường ngày với hình ảnh bây giờ. Tại sao, tại sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy. Vậy nhưng, cô lại không hề chán ghét một Trương Thiên Yết như thế.

Cậu bạn thuở nhỏ của cô lại có một mặt ấn tượng như vậy. Cự Giải sợ hãi là bởi vì cô lo lắng cho Thiên Yết nhưng xen ở trong nỗi sợ còn có cả sự thích thú. Thì ra Thiên Yết còn có thể ngầu đến như vậy.
Nhớ ra điều gì đó, Cự Giải cảm thấy hơi khó chịu. Gặp Thiên Yết bất ngờ đã bất ngờ thì nhìn thấy Kim Ngưu còn ngạc nhiên hơn. Cự Giải vẫn luôn biết Kim Ngưu giống như ở một thế giới khác so với mình nhưng cô chưa bao giờ nghĩ khoảng cách lại xa đến như vậy.

Người như Vũ Kim Ngưu sẽ đặt người khác ở trong lòng sao? Cậu ấy không vô tình, nhưng lại thờ ơ đến mức lạnh nhạt, thế giới của Kim Ngưu không chỉ có cô mà không một ai có thể chạm tới. Người này ưu tú đến mức đáng sợ, Cự Giải có thể nỗ lực để bước đến bên cạnh cậu ấy không?

Đương nhiên, bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này, Cự Giải mờ mịt đi xuống khỏi khán đài. Nghĩ đi nghĩ lại, cô tiếp tục rơi vào trạng thái ngơ ngác.

Bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện ngay trước mặt, Cự Giải cũng chẳng nhìn lấy một cái, cô dịch sang bên trái muốn đi tiếp. Vậy nhưng người trước mắt cũng bước theo không muốn cho Cự Giải đi tiếp. Cự Giải tránh sang phải, đối phương vẫn tiếp tục chặn đường của cô.
Lúc này Cự Giải mới nghe thấy giọng nói trêu chọc: "Em gái, đi đâu một mình thế này?"

Đầu óc của Cự Giải chậm chạm hoạt động trở lại, nhìn về đối diện, thấm nhuần thành ngữ "đi đêm lắm có ngày gặp ma".

Đường đua ban đêm thế này đủ mọi loại người, mà thường lại chẳng phải loại ngoan ngoãn hiền lành gì. Cự Giải bọc mình rất kín lại còn là con gái, đi một mình, muốn không chú ý cũng khó.

Cự Giải hơi lùi lại, nhắc đầu.

Đám người phía trước gần chục người, nam nữ đủ cả, nhìn không hề tử tế, Cự Giải không có điên mà động đến bọn chúng. Vậy nhưng có vẻ như bọn họ không có ý định bỏ qua cho Cự Giải dễ dàng như vậy. Vài tên phía sau cũng nhanh chóng vòng ra sau lưng Cự Giải.

Trong đầu Cự Giải vừa bắt đầu tính toán vừa gắt gỏng vài câu. Mẹ nó chứ! Thật xui xẻo!
Cái tên vừa rồi có vẻ như là cầm đầu tiếp tục nói: "Không nói thì thôi, bỏ khẩu trang ra cho anh đây nhìn một cái là được."

Đương nhiên hắn ta cũng không định chờ câu trả lời của Cự Giải, bất ngờ vươn tay. Nhưng Cự Giải phản ứng còn nhanh hơn, cô nghiêng người tránh được. Điều này làm hắn ta càng có vẻ hứng thú hơn, khuôn mặt vừa hung hăng vừa cười cợt biểu cảm của hắn ta khiến Cự Giải nổi cả da gà.

Cô thầm nghĩ thằng này thần kinh có vấn đề rồi.

"Yô, còn tránh được cơ à, đã thế anh đây lại càng muốn biết." - Rồi hắn ta hất cằm nói với đám đàn em phía sau lưng Cự Giải: "Chúng mày, lên."

Đối diện với tình huống thế này, Cự Giải còn có thể làm gì? Tháo khẩu trang xuống rồi nói chuyện phải trái với bọn chúng sao? Hay là cứ thế xông lên đánh nhau? Hay đầu hàng, nói các anh tha cho em!
Tuy Cự Giải không thích dùng đầu óc nhưng lúc này mà không suy nghĩ thì chỉ có thiệt bản thân. Cô có đánh lại bọn chúng không? Phí lời chắc chắn là không rồi. Mà cho dù có đánh thắng thì Cự Giải cũng không thể lạnh lặn mà dời khỏi đây.

Vậy cô phải làm sao? Đương nhiên là nhanh chóng tìm cơ hội để chạy rồi. Nhưng chạy đi đâu thì Cự Giải vẫn chưa quyết định xong.

Ba tên phía sau bước lại gần Cự Giải, một tên tiến lại gần nhất giơ tay hướng về mặt Cự Giải. Cô dễ dàng thoát được nắm lấy cổ tay hắn bẻ ngược ra sau khiến hắn ta kêu oai oái.

Nhìn tình hình thì hai tên còn lại cũng không đứng yên được nữa, chúng chửi thề rồi đồng loạt xông lên.

Cự Giải dùng sức khiến cho tên bị cô bẻ tay cúi gập lưng, cô đè khủy tay trái lên lưng hắn ta dồn trọng lực lên, lấy đó làm điểm tựa nhấc chân đạp thẳng vào bụng một tên khác.
Phía bên trái, tên còn lại cũng giơ nắm đấm về phía Cự Giải, cô nắm cổ áo phía sau của tên đang bị bẻ tay lôi hắn ta về hướng ngược lại, sau đó nhanh như chớp xoay người tung một cú đá vào khớp hàm của tên vừa xông đên. Chân Cự Giải vừa thẳng vừa dài bình thường đã đẹp đến mức khiến người ta phải ghen tỵ, giờ đôi chân đó dùng để đánh người lại càng đẹp hơn.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi Cự Giải đã hạ được ba thanh niên trưởng thành. Hai tên đang chật vật nằm dưới đất, ôm bụng và ôm cằm.

Tên còn lại vẫn đang trong tay Cự Giải, cô gạt chân khiến hắn quỳ dưới đất, bốn ngón của tay phải bị Cự Giải bẻ ngược lại. Đau đến mức không dám vùng vẫy, hắn ta có cảm giác nếu dám phản kháng, người con gái này sẽ không ngần ngại mà bẻ gãy chúng.
Chẳng ai có thể ngờ một đứa con gái bình thường lại có thể ra tay nặng như vậy.

Chiếc mũ trùm đầu của Cự Giải rơi xuống, để lộ một đôi mắt ngạo nghễ đầy sự thách thức hướng về tên đứng đầu. Đôi mắt hơi cong cong chứng tỏ cô đang cười khiến tên đàn anh giận đến đỏ cả mặt.

"ĐM, chúng mày còn đứng đấy làm gì? Mau bắt con ranh này lại cho tao."

Cự Giải buông tay, nhấc chân dùng một lực không hề nhẹ đạp thẳng vào lưng người đang quỳ bên cạnh cô khiến hắn ta ngã rạp xuống đất.

Xe của Kim Ngưu và Thiên Yết tạm thời để ở đường đua một hôm, bây giờ là nửa đêm cả hai cũng không muốn đi con xe lộ liễu như vậy ra đường, hơn nữa Thiên Yết còn là trốn bố mẹ mà đi.

Hiện giờ người cùng về gần hết rồi, không khí vốn rất yên tĩnh bỗng nhiên lại xuất hiện những âm thanh chửi rủa quát tháo ở xa xa.
"Kim Ngưu, cậu có nghe thấy gì không? Hình như có người đang chạy về hướng này."

"Ừ."

Mấy giây sau, hai người liền nhìn thấy một bóng dáng con gái bỏ chạy thục mạng, còn phía sau là năm sáu tên con trai đuổi theo luôn miệng gào "đứng lại".

Ban đầu Thiên Yết còn thấy buồn cười, "đứng lại" là cái câu vô dụng nhất Trái Đất. Nhưng sau khi nhìn rõ kỹ người con gái đang chạy kia thì cậu không còn cười nổi nữa. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cảm xúc của cậu quay ngoắt một trăm tám mươi độ, ngơ ngác đến sững sờ, lo lắng, sợ hãi đến tức giận.

Nếu không phải người Cự Giải đã nằm trong tim cậu từ lâu, dáng người ấy quen thuộc đến mức dù không thấy mặt chỉ bằng một cái liếc mắt cũng nhận ra thì Thiên Yết thật sự hy vọng mình nhìn nhầm. Cự Giải đang làm cái quái gì ở đây vào giờ này?
Sau khi tính toán một chút thì Cự Giải quyết định chạy đi tìm Kim Ngưu và Thiên Yết. Tuy cô không hề muốn làm như vậy nhưng hiện giờ Cự Giải cũng chẳng còn cách nào khác. Đám người phía sau cô chẳng dễ bắt nạt như ba tên ban đầu.

Mắt thấy hai người con trai mình đang tìm nãy giờ, Cự Giải cuối cùng đã có thể thả lỏng một chút. Còn chưa kịp gọi thì cô nghe thấy Thiên Yết hét lên:

"Phía sau."

Cự Giải phản ứng rất nhanh, hơi nghiêng đầu nhìn thấy một tên đang vươn tay hòng tóm lấy cổ cô. Cô gạt tay hắn ra sau đó tung một cú đấm vào mặt hắn ta.

Ngay sau đó thì Kim Ngưu và Thiên Yết cũng chạy đến. Thiên Yết lập tức kéo Cự Giải về phía sau, đứng chắn trước mặt Cự Giải nhìn cô chằm chằm rồi nhíu chặt mày, khuôn mặt vô cùng khó coi.

Cự Giải dựa vào Thiên Yết, tháo khẩu trang xuống nặng nhọc hít thở, thở phào trong lòng, bỗng nhiên không còn thấy sợ nữa.
Đám người kia cũng kéo đến đủ, tên đàn anh nhận lấy cây gậy to tướng từ đàn em vừa tới, hắn quát:

"Mau giao con ranh kia ra đây, tao sẽ tha cho chúng mày."

Cự Giải còn đang bận hít thở lấy lại sức, Thiên Yết vừa tức giận, vừa lo lắng có hàng trăm câu hỏi muốn hỏi Cự Giải, ánh mắt chưa từng dời khỏi cô một giây. Cuối cùng chỉ còn Kim Ngưu bình tĩnh đánh giá tính hình hiện tại.

Nhìn khuôn mặt dữ tợn của tên cầm đầu cùng với dáng vẻ tập tễnh của mấy tên khác, đây chắc chắn là tác phẩm của Cự Giải. Như thế này, muốn thoát được mà không động đến tay chân hiển nhiên là rất khó. Kim Ngưu hơi liếc mắt nhìn Cự Giải vẫn đang lấy lại sức, vậy thì chẳng còn cách nào khác nữa rồi.

Cậu cân nhắc một chút, rồi nói:

"Cả đám con trai bắt nạt một cô gái yếu đuối không thấy xấu hổ sao?"
"Mẹ kiếp, mày có thấy nó đánh thằng kia chảy máu miệng không hả? Yếu đuối cái con mẹ nó chứ."

"Mây người nên đi đi không tôi sẽ gọi bảo vệ đến đấy."

"Ôi tao lại sợ quá cơ, có giỏi thì mày gọi đi. Để tao xem bảo vệ đến trước hay là tao sẽ đánh gãy chân chúng mày trước."

"..."

Sau hai câu vô cùng ngu ngốc, Kim Ngưu chọn im lặng không muốn nói gì thêm. Cậu hiểu rất rõ ở đây hỗn loạn như thế nào, bảo vệ sẽ chẳng bao giờ quản nổi mấy chuyện thế này.

Vừa vặn Cự Giải cũng đứng thẳng lên, giọng nói thêm phần ngạo mạn vì đã có chỗ dựa:

"Ờ có giỏi thì cứ thử đi, xem ai đánh gãy chân ai."

Ngay lúc này Thiên Yết trầm giọng: "Cự Giải!"

Cự Giải nhìn Thiên Yết, đôi mắt đầy cá tính và ngông nghênh vừa rồi phảng phất sự xấu hổ và chột dạ khó nhận ra, cô hơi cười nói:
"Tôi sẽ giải thích chuyện này sau."

Sau đó nghiêng đầu nhìn Kim Ngưu: "Giúp tôi một tay chứ?"

Không cần nhiều lời thêm nữa, một cuộc hỗn chiến lại xảy ra. Chẳng phải ngẫu nhiên mà Cự Giải bất chấp chạy đi tìm Kim Ngưu và Thiên Yết, cô biết hai khả năng của cả hai mà.

Thiên Yết lúc này không kiểm soát nổi bản thân mình. Cậu hoàn toàn không thể hiểu được tại sao Cự Giải xuất hiện ở chỗ này. Có phải cô ấy điên rồi không? Một người con gái đêm hôm lại dám đi một mình.

Hơn nữa, cậu cũng đoán được đây chẳng phải lần đầu tiên cô ấy tới đây. Rốt cuộc Cự Giải lấy đâu ra cái can đảm ngu ngốc này? Hoàn toàn không biết sợ là gì.

Trong một buổi tối, Thiên Yết bị quá nhiều cảm xúc giày vò. Cậu không nề nương tay, gần như có thể dùng từ tàn nhẫn để hình dung, nắm đấm tung ra là mười phần sức mạnh.
Đám người chỉ hơn về mặt số lượng, tuy có gậy trong tay nhưng cũng không chiếm được ưu thế. Kim Ngưu và Thiên Yết mỗi người đối phó với ba tên cầm gậy, Cự Giải thì hai. Chỉ sau mấy phút, bọn chúng đều nằm sòng soài dưới đất rêи ɾỉ vì đau.

Cự Giải khoanh hai tay trước ngực, phía sau là Kim Ngưu và Thiên Yết, nhướn mày ánh mắt đầy kiêu ngạo:

"Thế nào còn muốn đánh nữa không?"

"Mày..."

"Cút."

Cự Giải bước một bước về phía tên đàn anh đang lồm cồm bò dậy thì bị giọng nói sau lưng dọa cho đứng hình.

Giọng nói lạnh lẽo ẩn chứa sức mạnh và sự tức giận siết chặt lấy dây thần kinh của người nghe, khiến đối phương khẽ run rẩy.

Cô quay đầu lại, cô chưa từng nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ này của Thiên Yết. Cự Giải lờ mờ cảm thấy cậu đang tức giận nhưng lại chẳng hiểu nguyên nhân là gì.
Đám người kia vất vả lắm mới đứng dậy được, người nọ dìu người kia, trước khi đi không quên mắng chửi vài câu.

Khi chỉ con ba người, Thiên Yết vẫn nhìn chằm chằm vào Cự Giải, nhưng cậu không nói gì làm cô có phần hoang mang, cô rè dặt mở miệng:

"Thiên Yết, cậu sao thế?"

Thiên Yết vẫn im lặng, trong mắt thấp thoáng một ngọn lửa chỉ trực chờ để bùng lên thiêu rụi mọi thứ. Thực ra bản thân cậu cũng không biết nên dùng biểu cảm nào để đối diện với Cự Giải nữa. Tâm trạng vô cùng tồi tệ, tức giận, lo lắng, sợ hãi nhưng nhiều nhất là sự bất lực.

Tất cả những gì liên quan đến Cự Giải đều vượt ra ngoài suy nghĩ và sự kiểm soát của cậu.

Lúc này Kim Ngưu lại nói, xua đi bầu không khí vừa khó xử vừa kỳ lạ đang hiện hữu giữa Cự Giải và Thiên Yết:

"Trời gần sáng rồi, có gì để hôm sau nói, Thiên Yết cậu đưa Cự Giải về được không?"
[...]

Cập nhật tình hình của các couple: xấu hổ, giận, dỗi, dỗi và dỗi.

Nhìn chung thì là không muốn gặp nhau =)))))