[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân

Chương 50




Thành phố đã lên đèn, đầu mùa xuân nhiệt độ buổi tối vẫn khá thấp, tiết trời hơi se lạnh giống như vẫn còn lưu luyến không khí mùa đông. Học thêm xong Thiên Bình ghé vào một quán đồ uống mua cho Song Ngư một cốc socola nóng. Cậu có ý định đến quán của Bảo Bình làm để mua nhưng khi nhìn lại thời gian thì nhận ra giờ này cô ấy đã tan làm rồi.

Thiên Bình vẫn hơi áy náy vì chuyện lần trước, cậu dẫn Tiểu Huy đi chơi cuối cùng lại để cậu nhóc ở lại chỗ chị mình rồi bỏ về mất. Sau đó bởi vì Song Ngư đi lại vẫn còn gặp khó khăn nên đã ba tuần trôi qua Thiên Bình vẫn chưa gặp lại Bảo Huy.

Côи ŧɦịŧ tối uống socola không tốt lắm nhưng mà Thiên Bình đã hứa với Song Ngư rồi. Tách socola ấm nóng treo trên xe hơi lắc lư theo nhịp, sợ về nhà sẽ nguội mất nên Thiên Bình chọn đường tắt để đi.


Ngõ nhỏ vòng vèo chật hẹp nên ánh đèn cũng không sáng rực như ngoài đường lớn, những ngôi nhà dân bên cạnh đóng cửa im lìm thỉnh thoảng có vài chiếc xe máy của người đi làm trở về, tiếng mở cổng lạch cạch tiếng khởi động xe rồi sau đó con ngõ lại chìm vào trong yên tĩnh như ban đầu.

Qua con ngõ nhỏ này, đi thêm một đoạn nữa là đến ngõ nhà Thiên Bình. Xung quanh khá yên ắng khi sắp ra khỏi ngõ cậu nhìn thấy phía trước có hai thanh niên.

Thiên Bình hơi ái ngại, hai gã thanh niên bất ngờ dàn hàng ngang (hai người) chặn đầu xe Thiên Bình, bọn họ đứng chắn hết lối đi làm cậu bắt buộc phải dừng xe. Khoảng cách là hơn một mét, cậu vẫn có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc từ hai người đối diện, giống như bọn họ đã đổ toàn bộ rượu lên người vậy. Thiên Bình chưa gặp tình huống này bao giờ, hơi hoang mang, cậu cũng không nghĩ ra tại sao bọn họ lại chặn đường cậu.


Chẳng lẽ giống như mọi người vẫn nói, say rượu rồi tìm người gây sự?

Như để khẳng định suy nghĩ của Thiên Bình, một người phía đối diện nói bằng giọng lè nhè, dưới ánh đèn yếu ớt khuôn mặt người này đỏ bừng, đôi mắt lờ đờ dại đi không thấy tiêu cự:

"Em trai về đi đâu đấy?"

Thiên Bình không trả lời ánh mắt cảnh giác nhìn hai gã say trước mặt, dùng sức lùi lại phía sau.

Người còn lại nhanh chóng bám lấy giỏ xe Thiên Bình kéo ngược lại, giọng nói cũng không khác người vừa rồi:

"Đi chơi với anh đi, vui lắm. Anh sẽ cho chú cảm nhận sự suиɠ sướиɠ lên tiên."

Trong tình huống này Thiên Bình dù có ôn hòa đến mấy cũng chẳng thể nào như ngày thường được nữa. Cậu không sợ hãi hoặc ít nhất trong trường hợp này Thiên Bình không được phép để lộ sự sợ hãi ra bên ngoài.


Chất giọng ấm áp thường ngày chẳng còn, nó hơi giống với Sư Tử, rất lạnh hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt của cậu:

"Tôi phải về nhà, làm phiền các anh nhường đường."

"Ô cũng cứng quá nhỉ, anh mày thích rồi đấy."

Thiên Bình hơi nhíu mày, cậu không hề biết người say lại có sức lực lớn như vậy, xe đạp của Thiên Bình bị cậu dùng sức kéo về đồng thời người đối diện cũng dùng lực kéo lại thành ra chiếc xe không hề bị dịch chuyển.

Nếu đi bộ Thiên Bình chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy, dù sao cũng chẳng có người bình thường nào đi tranh chấp với kẻ say. Nhưng bây giờ cậu lại đi xe đạp, Thiên Bình không thể bỏ xe chạy lấy người được.

"Được rồi, các anh dẫn đường đi em sẽ đi theo."

Trong nháy mắt Thiên Bình trở về là một thiếu niên ôn hòa, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt cậu vô cùng nổi bật. Hai gã kia chẳng biết nghĩ gì, cười lớn:
"Anh còn tưởng mày sẽ kêu cứu cơ đấy."

Đợi đến khi mấy nhà phía sau mở cửa ra nhìn có lẽ Thiên Bình cũng bị hai kẻ này đập cho một trận ra trò rồi.

"Nhưng mà mày bỗng nhiên ngoan hức... ngoan ngoãn vậy chẳng thú vị gì, tao bắt đầu đổi ý rồi, hức, tự nhiên lại thấy, hức.. ngứa tay ngứa chân thế."

Thiên Bình nãy giờ vẫn luôn dùng lực thình lình tên kia lại thả tay ra làm cậu loạng choạng lùi về phía sau. Thiên Bình thấy hơi lạ không ngờ gã này lật mặt nhanh như vậy. Đối phương không hề cho cậu thời gian đứng vững, ngay khi buông tay khỏi giỏ xe gã tung nắm đấm về phía cậu.

Thiên Bình theo quán tính lùi lại ba bước, buông tay khỏi xe cúi gập người tránh được một đòn, xe đạp mất đi lực chống đỡ loảng xoảng tiếp đất, cốc socola đổ lênh láng ra ngoài mặt đường.
"Á à lại còn biết tránh cơ đấy, nếu mà mày không trốn tao còn đang định bỏ qua cho đấy."

Năm nay Tống Thiên Bình mới mười tám tuổi, vẫn còn là một thiếu niên chưa trưởng thành hoàn toàn làm sao có thể không mạnh mẽ, ngông cuồng như bạn bè đồng trang lứa. Chỉ là ngoại hình và tính cách dịu dàng của Thiên Bình đã lấn áp phần lớn nét hoang dại của cậu trai mới lớn, làm người ta lầm tưởng cậu hiền lành và vô hại.

Thiên Bình là một dòng nước ấm áp nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ẩn sau trong dòng nước hiền hòa kia không có những con sóng cuộn trào. Mặt hồ dù yên ả thì bên trong nó vẫn luôn tồn tại rất nhiều dòng nước chảy xiết.

Thiên Bình chính là như thế bởi vì nếu cậu không đủ mạnh mẽ làm sao có thể bảo vệ, là chỗ dựa cho người con gái cậu quan tâm.
Con ngõ vắng vẻ vang lên tiếng xô xát, Thiên Bình hơi nghiêng người nhấc chân đạp vào vùng bụng của một gã khiến tên đó nằm rạp xuống đất.

Hai kẻ say càng điên tiết, đôi mắt trợn lên dữ tợn. khuôn mặt đỏ bừng không biết vì tức giận hay say rượu, lao về phía Thiên Bình như hai con thú hoang.

[...]

Bảo Bình xong việc ở chỗ làm vội vã đạp xe đến nhà Thiên Bình. Tập tài liệu hóa học Thiên Bình cho cô mượn đáng lẽ phải trả vào sáng nay nhưng cô lại quên mất.

Thực ra chỉ cần nói một câu rồi để đến ngày mai trả cũng không có vấn đề gì đặc biệt khi đó là Thiên Bình.

Nhưng Bảo Bình nhất định phải trả trong ngày hôm nay, bởi vì cô đã hứa như thế.

Lăng Bảo Bình cực kỳ coi trọng lời hứa, chỉ cần đã hứa cô nhất định sẽ cố gắng làm được.

Lời hứa đầu tiên của Bảo Bình với chính mình là cô phải thật mạnh mẽ, không dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Bảo Bình nhận ra những người xung quanh cô đều có một tình bạn rất dài, Xử Nữ và Ma Kết, Thiên Bình và Song Ngư, Nhân Mã và Thiên Yết , Bạch Dương và Kim Ngưu, bọn họ đều làm bạn với nhau từ rất lâu rồi. Còn Bảo Bình thì không, cô không có một tình bạn lâu như thế.

Bảo Bình vẫn có bạn, là một tình bạn vô cùng bình thường, thân thiết vừa phải, ngồi học cùng nhau tự nhiên sẽ có một mối liên kết nho nhỏ rồi đến khi xa cách thì nó sẽ tự nhiên biến mất.

Dù không có một người bạn cực kỳ thân để chia sẻ mọi thứ thì cô vẫn thấy ổn, tự mình vượt qua mọi chuyện.

Bảo Bình rất ngốc nghếch, có những việc cô biết rõ không có kết quả vẫn cố chấp làm. Rất lâu trước đây, vào một ngày mùa đông rét buốt, mưa phùn lạnh thấu xương Bảo Bình có một cuộc hẹn với cô bạn cùng bạn.
Người bạn ấy ngủ quên Bảo Bình nhắn tin hay gọi đều không được, khi ấy cô biết rõ chỉ cần mình để lại tin nhắn là có thể ở nhà nhưng Bảo Bình lại bất chấp đội mưa đến chỗ hẹn.

Sau đó một tiếng cô bạn ấy mới hớt hải chạy đến rối rít xin lỗi rồi nói Bảo Bình thật ngốc. Cô bạn ấy nói đúng, cho dù Bảo Bình hủy hẹn cũng là chuyện bình thường, mà theo lý thời tiết như vậy cũng chẳng ai muốn ra ngoài chơi, tất cả là do Bảo Bình cố chấp muốn thực hiện lời hứa của mình.

Nhìn thấy cô bạn ấy chạy đến trong lòng Bảo Bình đột nhiên cảm thấy một tiếng chờ đợi vừa rồi  rất có ý nghĩa, cô chưa từng mong chờ quá nhiều vậy mà người bạn ấy vẫn đến. Sau này vì khoảng cách địa lý mà gần như không còn liên lạc nhưng thời điểm ấy đó vẫn là một tình bạn đẹp đẽ.
Bảo Bình tin rằng dù mình ngốc nghếch nhưng chỉ gặp được đúng người cô vẫn được đền đáp xứng đáng, dù đứng dưới mưa lạnh người bạn ấy vẫn vì cô mà đến. Bảo Bình không phải một người tham lam, với cô như vậy là đủ rồi.

Trong mắt của bạn bè, Bảo Bình là một cô gái đáng tin, kỳ lạ còn hơi khó hiểu. Chẳng ai hiểu vì sao một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn như Bảo Bình lại có thể làm được mọi việc, ngay cả những việc đáng lẽ là của con trai Bảo Bình thậm chí còn làm tốt bọn họ.

Có lần một nhóm bạn đến nhà Bảo Bình học nhóm, đúng lúc ấy mạch điện trong nhà bị chập, bóng đèn bị cháy. Bảo Bình tỉnh bơ chạy đi mua đèn Led tuýp về rồi mang bộ dụng cụ trong nhà sửa chữa một hồi, đèn sáng trở lại.

Năm người con gái mười năm tuổi khi đó há hốc miệng ngạc nhiên, phục đến sát đất. Nếu mà Bảo Bình có cá tính mãnh liệt ngông nghênh thêm một chút thì hình tượng của cô chắc chắn sẽ thay đổi.
Gần đến nhà Thiên Bình, Bảo Bình loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh nhau ở ngõ bên cạnh. Tuy không quan tâm lắm nhưng theo bản năng cô vẫn quay sang nhìn.

Bảo Bình không thấy rõ mặt, dựa vào thân hình nhận ra đó là ba người đàn ông. Một người cao hơn hai người còn lại đang liên tục né tránh những cú đấm từ hai người còn lại. Gần như ngay lập tức Bảo Bình phanh xe lại.

Thiên Bình!

Trong con ngõ chật hẹp, Thiên Bình đã chẳng còn là một Prince Charming nữa, cậu tựa như một con báo săn, đôi mắt sáng rực nhanh nhẹn ẩn chứa vô vàn sức mạnh áp đảo kẻ thù.

Có lẽ chính Bảo Bình cũng không phát hiện ra, chỉ dựa vào dáng người bằng một ánh nhìn cô đã nhận ra người con trai kia là ai.

Bảo Bình đang rất mất bình tĩnh, trái tim đập điên cuồng, trong lúc cô đang ngây người vì sợ thì Thiên Bình bị một người khóa hai tay sau lưng, lôi ngược cổ áo cậu về phía sau. Người còn lại đang nằm trên đất vươn tay sờ soạn được một cây gậy nằm trong góc, vung lên hướng vào phần đầu của Thiên Bình.
Cổ tay Thiên Bình bị bắt chéo chồng lên nhau, cậu dồn lực vào hai tay vung thật mạnh sang hai bên, cánh tay được tự do nhưng lực kéo trên cổ càng lớn cậu không thể thoát khỏi người phía sau.

Trái tim của Bảo Bình nhảy lên cổ họng, cô hét lên một tiếng "Cẩn thận" gần như trong tích tắc đó Thiên Bình nâng tay phải của mình chặn lại khúc gỗ kia.

Cảm nhận được ánh mắt của người trong ngõ Bảo Bình quay về phía đường gào khản giọng:

"Chú cảnh sát, đánh nhau, có đánh nhau."

Bảo Bình không biết nó có tác dụng hay không nhưng hai gã kia thực sự đã xoay người bỏ chạy.

Thiên Bình dựa vào bức tường lạnh ngắt nhắm mắt cúi đầu thở dốc, cơn đau chầm chậm lan khắp cơ thể. Bảo Bình hốt hoảng chạy lại gần giọng nói không giấu nổi sự lo lắng:

"Thiên Bình cậu không sao chứ?"

Thiên Bình cúi đầu để che dấu khuôn mặt mình nhưng lại quên mất cậu cao hơn Bảo Bình khá nhiều nên khi cúi đầu vẻ mặt đau đớn của cậu Bảo Bình đều nhìn thấy.
Qua một lúc hơi thở của Thiên Bình dần ổn định lại, cậu mở mắt theo thói quen hơi cười đáp:

"Tôi không sao."

Bảo Bình muốn giơ tay xem vết thương trên tay cậu nhưng lại không dám, khoảng cách giữa hai người rất gần, Bảo Bình đang rất lo nên không hề nhận ra điều này:

"Không sao gì chứ, mặt cậu đang cực kỳ khó coi đấy."

"Cậu vừa cứu tôi một mạng đấy, cảm ơn."

"Tôi có làm gì đâu nhưng mà tay cậu có sao không, có đau không, không chắc chắn là phải đau rồi, liệu có gãy không, có cần đi bệnh viện xem không?"

Thiên Bình bật cười khuôn mặt dưới ánh đèn càng dịu dàng:

"Thế mà tôi cứ tưởng lực tác dụng vuông góc cái nào yếu hơn thì sẽ bị gãy chứ."

Đường kính của cây gậy không lớn lại khá dài, lúc đó lực đặt trên gáy cậu như ngọng kìm không thể thoát khỏi nên đành giơ tay lên đỡ. Cây gậy gãy đôi còn tay Thiên Bình thì đau buốt.
Bảo Bình bây giờ làm gì còn tâm trạng nói chuyện Vật lý với cậu nữa:

"Lúc này mà còn đùa được, cậu nghĩ tay mình làm bằng sắt chắc."

"Có hơi đau một chút thôi nhưng mà hôm nay tôi mặc khá dày nên cũng đỡ. Mà chúng ta ra khỏi đây trước đã."

Khi ra ngoài đường lớn, ánh sáng mạnh hơn Bảo Bình nhìn rõ người đối diện thì mới yên tâm, ngoài khóe miệng đang rỉ máu thì khuôn mặt đã không còn vẻ đau đớn như ban đầu nữa:

"Này miệng cậu..."

"À hơi xót chút thôi, vừa nãy tránh không kịp nên nhận một cú đấm."

"Nhưng mà tại sao hai tên kia lại gây sự với cậu thế?"

"Thế tại sao lại là bọn họ gây sự với tôi mà không phải ngược lại?"

Đương nhiên là không có khả năng này rồi. Giống như việc Bạch Dương chẳng bao giờ nghiêm túc thì với tính cách của mình Thiên Bình làm sao có thể tìm người khác kiếm chuyện được. Bảo Bình định nói như vậy nhưng nhận ra không thích hợp lắm nên thôi:
"Cậu đi đường tắt về nhà chẳng lẽ lại còn thời gian để làm mấy chuyện vô ích này à? Hơn nữa cậu cố tình một bắt nạt hai mà còn bị ăn một gậy thì cũng mất mặt lắm đấy."

Thiên Bình hơi bất đắc dĩ, vừa rồi thấy gương mặt tràn ngập lo lắng của người con gái này cậu mới nhận ra Bảo Bình đang quan tâm tới cậu. Trong lòng thấy cực kỳ ấm áp, cậu bỗng nhiên có suy nghĩ muốn kêu đau với cô, có lẽ Bảo Bình sẽ dỗ dành cậu một chút.

Nhưng thôi cậu lại chẳng muốn để Bảo Bình lo lắng nhiều, thế nên Bảo Bình lại quay về dáng vẻ thường ngày, thờ ơ chẳng quan tâm tới bất kỳ đứa con trai nào. Giống như sự lo sợ vừa rồi chỉ là ảo giác của Thiên Bình vậy.

"Cậu thông minh ghê, vậy mà cũng đoán trúng, hai người vừa rồi say rượu làm loạn thôi. Thế cậu đến tìm tôi à?"
Người bình thường cho dù có vô tình gặp nhau trước cổng nhà cũng chỉ hỏi "Cậu đi đâu thế?" Thiên Bình vốn dĩ tinh tế khi nói chuyện với Bảo Bình còn rất chú ý vậy mà cậu lại vừa hỏi vừa khẳng định một câu có thể khiến cả hai bối rối rất cao.

Nhưng mà lúc này chẳng hiểu sao cậu lại có niềm tin Bảo Bình sẽ không giận khi nghe cậu hỏi vậy.

Tối nay Bảo Bình dường như cũng không để ý quá nhiều, gật đầu trả lời:

"Ừ sáng nay định trả sách cho cậu mà quên mất."

Thiên Bình nhận lấy quyển sách từ Bảo Bình rồi bảo:

"Bảo Bình tôi đưa cậu về nhé."

"Không cần đâu, cậu mau về xem vết thương thì hơn, lỡ như có bị làm sao thì còn kịp xử lý, mà tốt nhất là nên đi viên kiểm tra một lượt, nhà tôi cũng ở gần đây thôi tôi tự về được mà."

"Bảo Bình!"

Bảo Bình hơi giật mình, giọng nói của người con trai trước mặt nghiêm túc khác thường cô ngẩng đầu chạm phải ánh mắt đang rũ xuống của Thiên Bình.
"Hả?"

Một Thiên Bình vẫn luôn ấm áp dịu dàng bỗng trở nên kiên định vô cùng, có lẽ chẳng mấy ai thấy được dáng vẻ này của cậu.

"Để tôi đưa cậu về."

Bảo Bình khẽ chớp mắt nhìn sang chỗ khác: "Vậy cảm ơn cậu."

[...]

Thiên Bình về đến nhà, chào hỏi bố mẹ xong thì nhanh chân chạy lên lầu, vết thương ở cánh tay thì không nói nhưng ở miệng thì khó thể nào giấu được. Thiên Bình quyết định từ sang mai sẽ đeo khẩu trang cả ngày.

"Cá ngốc, sao mày lại ở đây?"

Ai đó có thể nói cho cậu biết tại sao người vốn nên ở phòng học mình học bài lại ngồi trong phòng cậu không? Vấn đề là cậu đang bị thương còn chưa kịp che đậy gì.

"Mai có bài kiểm tra hóa..."

Song Ngư ngồi ở bàn học của Thiên Bình quay lưng về phía cửa nghe thấy tiếng của cậu thì quay lại nói chưa hết câu thì ngừng hẳn, nhìn cậu rất chăm chú.
Thiên Bình âm thầm kêu khổ, không biết hôm nay là ngày gì mà chỉ trong một buổi tối có thể khiến hai người con gái cùng lo lắng cho cậu. Bị phát hiện rồi thì Thiên Bình không giấu được nữa.

"Không sao đâu."

Lau sạch vết máu ở khóe miệng Song Ngư kéo áo ở cánh tay phải của Thiên Bình lên xem. Mặt ngoài của cẳng tay xuất hiện một vết bầm dài chồng lên cả dấu răng mờ mờ, xoa một ít dầu nóng cho tan máu bầm:

"Sao mày lại để bị đánh đến thế này?"

Bảo Bình không biết nên chỉ cho rằng Thiên Bình bị hai đánh một không hề công bằng nhưng Song Ngư thì khác. Năm ngoái Thiên Bình đã có đai đỏ Taekwondo cấp một, cậu không thể nào bị hai gã say rượu đánh như vậy được.

"Hai gã kia cũng biết võ."

Hơn nữa trình độ cũng không hề thấp hơn so với Thiên Bình, cậu âm thầm thở dài trên đời này đúng là nhiều chuyện khó hiểu. Say rượu làm loạn thì không có gì lạ nhưng vừa say rượu lại còn biết đánh nhau thì rất hiếm thấy.
Thiên Bình miên man suy nghĩ bỗng nhiên nhảy ra một ý tưởng dọa sợ chính bản thân cậu. Nếu hôm nay cậu không đi qua con ngõ đó, có khi nào hai gã kia sẽ ra ngoài đường lớn kiếm người gây sự không?

Cậu nhắm mắt che đi nỗi sợ trong lòng, may mà hôm nay người bị đánh là cậu.