[12 Chòm Sao] Sắc Thanh Xuân

Chương 31




Lâm Cự Giải giờ phút này sâu sắc nhận ra, đời người yên ả đến mấy cũng có những lúc xảy ra những việc không thể tin nổi.

Đau khổ nhìn lên nền trời xám xịt, định luật Murphy (*) thật quá đáng.

Ngày cuối tuần đẹp trời (theo quan điểm của Cự Giải) bầu trời âm u nặng trĩu, mưa phùn gió bấc cái rét cắt da cắt thịt, cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp mặc kệ thế giới bên ngoài chắc chắn là một kiểu hưởng thụ cuộc sống. Thiên đường trên mặt đất đối với Cự Giải chỉ đơn giản như thế thôi.

Nó sẽ đúng là như thế nếu Cự Giải không đói đến mức không ngủ được phải mò dậy kiếm đồ ăn. Hiện tại là 11 giờ 45 phút và cô chính xác là đã 15 tiếng chưa có cái gì bỏ vào bụng.

Ba mẹ Cự Giải hôm nay đi làm cả ngày, cô ngủ một mạch từ 11 giờ tối hôm trước đến tận 11 giờ trưa hôm sau và mất hẳn 20 phút cuộc đời chỉ để tìm xem trong nhà còn gì ăn hay không. Kết quả là đến một gói mỳ cũng không còn, tủ lạnh trống trơn với duy nhất một tờ giấy nhớ được mẹ để lại dặn cô đi mua đồ ăn cho cả nhà.


Vậy là Cự Giải mang theo cái bụng trống rỗng ra khỏi nhà, tính toán phương tiện đi lại cho phù hợp. Đi xe đạp thì phải mặc áo mưa, phiền lắm, vậy thì đi bộ đằng nào cô cũng biết đường tắt ra siêu thị mà.

Xách túi đồ ra khỏi siêu thị, Cự Giải cảm thấy đây là lựa chọn không được sáng suốt cho lắm, một ít trái cây, một ít rau củ, một ít thịt, một vài món đồ ăn vặt, nặng quá. Cự Giải còn chưa có ăn cơm. Cho đến khi đi vào trong ngõ một đoạn, bắt gặp đám người chặn đường cô, Lâm Cự Giải cảm thấy đây là quyết định ngu ngốc và sai lầm nhất trong cuộc đời 18 cái xuân xanh của mình.

"Lâm Cự Giải, thành phố lớn thế này hôm nay lại có thể tình cờ gặp mày ở đây."

Đúng thế, tình cờ đi bộ, tình cờ Cự Giải vác đống đồ chọn đúng đường này để về, tình cờ bắt gặp một đám con gái ở một cái xỏ xỉnh dở hơi nào đó trong thành phố. Ở đâu ra lắm cái tình cờ như thế chứ, xác xuất này cũng quá lớn rồi đấy.


Nếu một điều gì xấu có thể xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Quái quỷ!

"Sao nào còn nhớ tao là ai không?"

Từ trên cao nhìn xuống, con ngõ chật hẹp ẩm ướt chỉ nhìn thấy các tán ô rực rỡ màu sắc. Cự Giải đơn độc đứng một phía đối diện với gần chục đứa con gái mang dáng vẻ hùng hổ dọa người. Người hỏi ra câu vừa rồi là một người con gái đứng đầu, cô ta đứng cũng có người che ô gương mặt trang điểm đậm đến mức không thật, thái độ vô cùng bố mẹ thiên hạ.

"Nếu tôi nói không thì sao?"

Ngữ khí của Cự Giải vô cùng bình tĩnh, không chút sợ hãi, khí thế mạnh mẽ quật cường không vì bản thân chỉ có một mình mà tỏ ra yếu đuối, ngược lại có phần áp đảo.

"Mày..."

Người con gái đứng đầu tức giận đến trợn mắt sau đó lại bật cười hả hê: "Không sao hết, vài phút nữa đàn em của tao sẽ giúp mày nhớ ra thôi."


Lúc đầu nhìn thấy một đám con gái ăn mặc như đầu gấu thế này Cự Giải không nhận ra thật, cho đến khi người con gái đứng đầu lên tiếng, cô mới nhận ra. Ôi cái giọng điệu ngang ngược chanh chua này, Kim Anh à, bao nhiêu năm rồi mà chị chẳng thay đổi gì cả.

Cái danh Chị đại này của Cự Giải thật ra bắt đầu từ hồi học sơ trung, nó là một kỷ niệm chẳng mấy hay ho. Cự Giải tuy là một cô gái cá tính có phần hung dữ ngoại trừ việc thường xuyên đi muộn (nhưng được bao che) cô vẫn là một học sinh ngoan tuân thủ mọi nội quy trong trường, chưa hề phạm phải lỗi nào quá nghiêm trọng.

Hồi học lớp 8, Cự Giải chơi khá thân với một cô bạn-Ngọc Tuyết, cả hai cùng trải qua những ngày tháng bình thường vui vẻ như bao học sinh khác, khi đó còn chưa đến tuổi dậy thì ngoại hình của Cự Giải cũng không có gì nổi bật để người ta phải lưu tâm. Không biết vì lý do gì người bạn của Cự Giải bị đám đàn chị trong trường chú ý trở thành mục tiêu bị bắt nạt.
Bắt nạn học đường, vốn là một bên ra tay một bên âm thầm chịu đựng không hề nói ra, Ngọc Tuyết cũng như thế. Cự Giải lờ mờ cảm nhận được sự khác biệt từ bạn mình nhưng lại không biết chính xác là ở đâu cho đến khi cô chứng kiến cảnh bạn mình chịu một cái tát từ một người con gái khác.

Cái bạt tai giáng xuống người Ngọc Tuyết nhưng âm thanh lại như mũi dao đâm vào màng nhĩ và đại não Cự Giải. Cô chợt hiểu ra mọi chuyện, tại sao Ngọc Tuyết lại luôn làm bài tập đến tận 2 giờ sáng dù không có nhiều bài, tại sao cô ấy luôn bảo cô về trước, tại sao cô ấy lại cảm thấy sợ sệt khi đi dưới sân trường, tại sao trên người cô ấy thỉnh thoảng lại có vài vết bầm tím.

Mọi sự tức giận lúc đó của Cự Giải đều biến thành hành động, chẳng còn suy nghĩ gì nhiều cô lao vào đám con gái kia. Cự Giải học võ từ khi còn nhỏ, tám chín người con gái mới chỉ học sơ trung hoàn toàn không làm gì được cô. May mắn là khi đó có Ngọc Tuyết cản cô lại.
Sau đó cả đám con gái ôm cánh tay xuống phòng giám thị, còn Cự Giải và bạn mình đi phía sau. Sơ trung Nguyệt Mãn nội quy nghiêm khắc nhưng vẫn rất nói lý lẽ, nhà trường điều tra cho mọi chuyện đình chỉ đám người kia 2 tháng, Cự Giải phải viết kiểm điểm và hoạt động công ích 2 tuần.

Sự việc sau đó mới đáng nói, Cự Giải - theo cách nói của học sinh trong trường chính là một đêm thành danh, chỉ đi từ cổng trường lên đến lớp học ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, xem cô như thần tượng mà tôn sùng. Còn đám gái kia sau khi trở lại trường đã mất đi vị trí vốn có, tất cả những người bị bọn họ bắt nạt đều không còn sợ hãi, vùng lên phản kháng coi Cự Giải là chỗ chống lưng. Cự Giải dù không muốn cũng không làm được gì đành phải chịu đựng sự nổi tiếng bất đắc dĩ cho hết những năm tháng sơ trung.
Lên cấp ba mỗi người học một trường cũng không ai còn nhớ đến cô gái nhỏ bé một mình chống lại đám đàn chị năm nào.

Cự Giải vẫn sống một cuộc sống bình thường cho đến một ngày đẹp trời của đầu năm lớp 11. Cô tình cờ giúp đỡ một bạn nữ tránh khỏi quả bóng bay đến với tốc độ rất lớn. Mọi chuyện vốn không có gì đáng nói nếu cậu trai kia không chạy lại nói lời xin lỗi không chút thành ý lại còn ngả ngớn buông lời trêu trọc. Cự Giải hôm đó tâm trạng vốn không tốt, một tay nắm lấy cổ tay cậu ta xoay người vật nam sinh ngã sõng soài xuống đất trước sự kinh hoàng của mọi người.

Điều này cũng có lý do cả, Cự Giải là một cô gái nhỏ nhắn lại mang dáng vẻ dịu dàng, cậu trai kia là dân thể thao cao lớn, toàn bộ người có mặt phải nói là sốc đến không ngậm miệng lại được. Vỗ tay hú hét không ngừng.
Ngay tối hôm đó, diễn đàn trong trường lập tức bùng nổ vì clip mười mấy giây quay lại cảnh Cự Giải một đòn knout-out cậu trai to khỏe trong đội bóng. Học sinh từ sơ trung Nguyệt Mãn học ở D.S lập tức nhớ ra đây là idol của họ năm nào.

Cự Giải nhất thời cảm thấy đau đầu, đã năm năm rồi mà Kim Anh vẫn chưa quên thù cũ. Nâng mắt nhìn về phía đối diện, đầu óc linh hoạt tính toán khả năng chiến thắng nếu thực sự xảy ra xung đột.

Bình thường, cô nắm chắc phần thắng nhưng bây giờ cô đói đến mức tay chân hơi run rẩy rồi. Phải làm sao mới có thể thoát khỏi tình cảnh này bây giờ, trông bọn họ như thế hoàn toàn không giống đùa đâu.

Khả năng chiến thắng là không phần trăm nhưng khả năng chạy thoát là trên năm mươi phần trăm nha. Chỗ Cự Giải đứng cách đường lớn khoảng 500 mét, chỉ cần chạy ra đó nhất định sẽ an toàn. Nhìn xuống túi đồ trong tay, hạ quyết tâm bảo vệ cái thân này quan trọng hơn.
"Ấy từ từ, tôi muốn hỏi bao nhiêu năm rồi sao chị vẫn nhớ dai vậy chứ?"

Kỳ thật sau khi lên cao trung Kim Anh cũng đã quên đi sự kiện mất mặt trước kia, cũng không hề có ý định tìm Cự Giải để trả thù. Chẳng qua hôm nay tình cờ gặp lại, cái này gọi là ông trời cũng có ý muốn giúp Kim Anh.

"Đừng nhiều lời, dù mày có cố tình kéo dài thời gian cũng không thoát được đâu."

"Thì tự tôi cũng cảm thấy hôm nay khó thoát mà."

"Chỉ vì mày mà 2 tháng cuối năm lớp 9 tao bị mọi người không xem ra gì."

"Thì bây giờ chị còn ngầu hơn trước kia mà, bao nhiêu đàn em kìa."

"Đấy không phải việc của mày, chúng mày..."

"Khoan, một điều cuối cùng thôi."

Từ đầu đến giờ Cự Giải đều dùng gương mặt thản nhiên để nói chuyện đột nhiên nét mặt biến đổi.

"Sao, giờ biết sợ thì cũng muộn rồi."
Thấy Kim Anh chưa có ý định ra tay Cự Giải run rẩy nói tiếp: "Năm đó, tôi một mình tay không đánh lại mấy người, cùng lắm là có qua có lại tôi đứng đây cho mấy người đánh lại thôi."

"Coi như mày còn biết điều."

"Nhưng mà dao kìa, mang dao găm bên mình là phạm pháp đấy."

"Dao? Mày nói linh tinh cái gì đấy."

"Sau chị kìa nếu không sao tôi lại sợ hãi như vậy chứ."

Cự Giải tận dụng khoảnh khắc Kim Anh quay lại phía sau nhìn, dồn toàn bộ sức lực vào đôi chân quay đầu bỏ chạy.

"Chị nó chạy mất rồi."

"Con mẹ nó, mau đuổi theo."

Cự Giải đột ngột quăng chiếc ô trong tay xuống đất, chắn ngang con ngõ chật hẹp, đám người phía sau bất ngờ không kịp tránh kéo nhau vấp ngã. Quay đầu lại nhìn còn tận năm người nữa, Cự Giải ném thật mạnh ba quả chuối vàng ươm về phía sau.

"Ouch, đầu của tao."
Dưới cơn mưa tầm tã, bóng hình thiếu nữ nhanh nhẹn chạy qua các con ngõ ẩm ướt, bẩn thỉu. Tiếng hò hét chửi bởi phía sau ngày một lớn, tiếng bước chân ngày càng dồn dập, Cự Giải không sợ cô sắp chạy thoát rồi.

Huỵch.

Cự Giải cắn răng chịu đựng cơn đau từ đầu gối truyền đến, lồm cồm bò dậy. Giờ thì cô hiểu mấy tình tiết trong phim đều có cơ sở của nó. Chạy trốn cơ mà, làm gì có chuyện đơn giản như vậy, nhất định phải xảy ra một điều gì đó thì mới tăng thêm độ hồi hộp, cuộc đời như vậy mới có nhiều màu sắc chứ.

Chết tiệt, Lâm Cự Giải không cần mấy thứ nhảm nhí như vậy đâu.

Định luật Murphy đáng ghét, đến cái hòn đá trên đường cũng có thể vấp được. Sức lực toàn bộ cơ thể đã gần hết, Cự Giải nhìn thấy dòng xe qua lại lướt qua tầm mắt, quay đầu nhìn lại đám người phía sau, cô muốn chửi thề.
"Lâm Cự Giải, lần này mày chết chắc rồi."

Đám người thấy Cự Giải ôm đầu gối ngồi trên mặt đất thì giảm tốc độ lấy lại sức lực đã mất từ từ bước lại gần.

Đúng vậy, nếu bị bắt thì chắc chắn sẽ còn đau hơn nhiều so với bây giờ, cô là người học võ cơ mà chút đau đớn này không đáng gì cả. Trước mắt là đường lớn rồi, một chút nữa thôi.

Kim Anh không ngờ tới việc Cự Giải bị ngã đến rách quần chảy máu mà vẫn có thể bò dạy để chạy tiếp. Bỏ đi coi như nó giỏi có thể chạy thoát được, ngoài đó có nhiều người như vậy, coi như Lâm Cự Giải may mắn.

Cự Giải còn chưa kịp vui mừng vì chạy thoát thì lại đâm đầu vào một bờ tường khác, chỉ là bức tường này biết cử động còn biết đỡ người nữa, Cự Giải rơi vào vòng tay ai đó.

"Cự Giải?"
Cự Giải dựa toàn bộ cơ thể vào người đó, nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc ngẩng đầu lên. Mưa phùn ngày một lớn mắt cô có chút đau, khuôn mặt thiếu niên ẩn hiện dưới làn mưa không rõ ràng nhưng lại có cảm giác an tâm kỳ lạ: "Thiên Yết!"

Thiên Yết nhanh chóng nhặt chiếc ô vừa rơi xuống đất, một tay vẫn đỡ Cự Giải lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy?"

Thiên Yết chăm chú nhìn người con gái trong tay mình, toàn thân ướt sũng run rẩy trong cơn mưa lạnh, gương mặt xinh đẹp trắng bệch thiếu đi sức sống, đôi môi đã hơi tím lại, hô hấp khó nhọc yếu ớt, Cự Giải lúc này giống như mèo nhỏ vừa bị ốm vừa dính phải nước mưa khiến người ta đau lòng. Trước giờ, Cự Giải vẫn luôn là một cô gái cá tính đầy năng lượng, giờ phút này lại nhỏ bé yếu mềm đến nao lòng. Cậu cố gắng đè nén cảm giác muốn ôm cô gái này vào lòng giúp cô ấy sưởi ấm.
Cự Giải thoát khỏi vòng tay Thiên Yết, đứng dưới tán ô khôi phục dáng vẻ thường ngày. Nhìn về phía ngõ thấy đám Kim Anh đi rồi mới âm thầm thở phào: "Không có gì, xui xẻo chút thôi."

Nhìn cậu không có gì mới lạ đấy! Cự Giải không nói Thiên Yết cũng không hỏi thêm:

"Cậu đấy, ra ngoài sao lại không đem theo gì hết vậy, ướt hết rồi này."

Cự Giải không nhìn cũng đoán được mình thảm cỡ nào. Nhưng cô lấy đâu ra hơi sức quan tâm chuyện đó, Cự Giải bây giờ có bò về được đến nhà hay không cũng là một câu hỏi lớn.

"Thiên Yết, cậu có thể đưa tôi về nhà không?"

Đầu gối của cô, vừa đau lại vừa xót, sắp không đứng vững nữa rồi.

Thiên Yết cười dịu dàng, cô gái này vẫn luôn thẳng thắn đến mức đáng yêu như vậy. Cậu chỉ nghĩ rằng Cự Giải đơn giản là muốn đi nhờ ô của mình, vô tình cụp mắt nhìn thấy đầu gối người thương xước da cả một mảng lớn đỏ đến chói mắt, cậu nhíu mày thật chặt, trái tim thiếu chút nhảy ra ngoài, đưa ô đến trước mặt Cự Giải:
"Cầm lấy, tôi cõng cậu về."

[...]

Định luật Murphy: Nếu một điều xấu CÓ THỂ xảy ra, nó SẼ xảy ra và vào thời điểm TỆ NHẤT.

Một vài ví dụ và định luật Murphy, cái này mình đọc thấy buồn cười kinh khủng, mọi người có thể lên tìm hiểu thêm:

-Nếu một ống nghiệm rơi ra từ giá đỡ thì nó thường là mẫu vật quan trọng nhất.

-Đồng phục luôn chia làm hai loại: quá bé hoặc quá to.

-Khi bạn cần phải làm một việc gì rất gấp, bạn luôn nhờ phải người bận nhất.

-Những đồ dùng cần thiết nếu làm rơi sẽ lăn vào cái xó khó moi ra nhất.

-Nếu chẳng may bấm nhầm số điện thoại, bạn sẽ không báo giờ thấy số bận và sẽ luôn có người lạ nhấc máy.

-Khi bạn cố gắng chứng minh cho người khác rằng cái máy không hoạt động, nó sẽ tự nhiên hoạt động.