[12 Chòm Sao - SA] Biến Thái Vừa Thôi!

Chương 27: Oh sweet sweet revenge! (phần 2)




Kể từ sau lần đó, Bảo Bình ít nói hơn, cũng không tiếp xúc nhiều với các bạn trong lớp.

Không phải cậu ta sợ, cũng không phải cậu ta ghét mọi người, chỉ là Bảo Bình-cậu ta không cần. Nhưng điều quan trọng nhất chính là Bảo Bình đang lên kế hoạch để chơi lại con nhỏ "hot girl" đó một vố thật đau.

Nói cậu nhỏ nhen, khốn nạn cũng được nhưng với những gì nó làm thì cũng chả kém hơn bao nhiêu đâu. Và đừng lo, cậu sẽ không bao giờ đánh con gái đâu.

Cậu chỉ để nó " đánh " cậu thôi.

- Chào buổi sáng Kình Thiên!

Lại là một buổi sáng yên bình và bình thường, nhưng hôm nay nó thật đặc biệt đối với Kình Thiên. Đó là vì hôm nay là lần đầu tiên Bảo Bình bắt chuyện với cậu. Bỗng nhiên từ sau hôm cậu ôm con gấu bông tới, thì Bảo Bình ít nói hơn hẳn, mặt cậu ta điềm đạm hơn và ít cười hơn. Không còn được thấy khuôn mặt hiền lành, sáng bừng mỗi khi cười của cậu thật là buồn! Kình Thiên cậu ta thích Bảo Bình thật sự nên không muốn làm phiền đến sự tiêng tư của cậu. Nếu Bảo Bình muốn kể thì cậu vẫn sẽ ở đây chờ, và lắng nghe.

Nhưng thật đáng buồn cho tình yêu đáng ngưỡng mộ của Kình Thiên...

Bảo Bình chỉ xem cậu là con tốt!

- A? À..à buổi sáng tốt lành Bảo Bình

Kình Thiên sát gái là vậy nhưng đứng trước Bảo Bình, cậu ta lúng túng thấy rõ. Còn gãi gãi tai, mặt thì ưng ửng đỏ trông đến đáng yêu.

- Tí giờ nghỉ trưa khoảng 11 giờ 10 cậu rảnh không? Tớ muốn gặp cậu ngay bồn cây trước nhà vệ sinh được không? Tớ có chuyện muốn nói.

Để lời nói thêm tính thuyết phục, Bảo Bình giả vờ bẽn la bẽn lẽn, hai tay còn bấu bấu gấu áo, cả người cũng không yên mà xoay qua xoay lại. Và đúng như cậu ta nghĩ, Kình Thiên hoàn toàn đổ gục trước hành động đó theo đó là gật đầu một cách không suy nghĩ như những con chó đồ chơi để trong xe hơi.

- Tốt! Vậy hẹn cậu lúc đó nhé.

Nói rồi Bảo Bình vẫy tay rồi đi mất, việc tiếp theo chỉ cần đưa con mồi vào bẫy thôi, kkkkk.

- Tuyết Nhi, tí nữa 11h đến bồn cây trước nhà vệ sinh với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Bảo Bình bình thản nói với âm điệu đều đều, nói xong không đợi câu trả lời, cậu toan quay đi thì có một bàn tay giữ cậu lại.

- Khoan đã, tại sao tôi phải ra nói chuyện với đồ ăn cắp như cậu hả? Tính hẹn ra chỗ vắng người rồi giết người cướp của luôn hả?

Tuyết Nhi khoanh tay lại hất hất khuôn mặt lên y như những gì nó học được từ bộ phim Mean Girl mới xem trên tivi, và thật sự nó thành công chọc giận Bảo Bình.

" Con nhỏ chết tiệt này! "

Nhưng với một ánh mắt, Bảo Bình ngay lập tức khiến nhỏ im lặng và lặng lẽ ậm ừ nghe theo, rồi bỏ đi ngay.

Mãi sau này Tuyết Nhi mới kể lại, ánh mắt Bảo Bình lúc đó thật sự đáng sợ, ánh mắt như một loài săn mồi sẵn sàng sâu xé nhỏ bất cứ lúc nào.

10 giờ 55 - tại bồn cây

Bảo Bình đứng sẵn ở đó, và chờ màn kịch hay diễn ra. Bản tính của cậu đâu phải dối trá và xảo quyệt như vậy nhưng là cô ta ép thôi. Được! Có chơi thì có chịu đừng trách Bảo Bình này vô tình.

- Rốt cuộc cậu muốn nói gì với tôi đây, tên dối trá?

Mãi nghĩ vẩn vơ nên không để ý Tuyết Nhi đã có mặt, và giọng điệu chua ngoa của nhỏ lập tức kéo Bảo Bình trở lại mặt đất.

" Tốt! Rất đúng giờ "

- Không có gì, chỉ là muốn hẹn cậu ra đây làm rõ một số chuyện thôi.

8 phút

- Mà tôi công nhận kế hoạch gài bẫy tôi của cậu hay thật đấy, đến tôi còn không ngờ.

7 phút

- Nhưng mà cậu biết không, dối trá là không tốt đâu, ba mẹ cậu không dạy cậu à?

6 phút

- Tôi thật ra là người hiền lành, cũng chả hại ai bao giờ, cái thằng Kình Thiên từ ban đầu cũng là nó bám lấy tôi, cậu chửi tôi gài bẫy tôi thì sao không xem lại bản thân mình như thế nào mà đồ chơi của tôi còn không thèm liếc mắt tới. Haha

5 phút

- Thế nên tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, những gì tôi làm sắp tới cũng không thay đổi việc - tôi không hề ghét cậu đâu.

1 phút

- Là cậu ép tôi thôi!

Haha! Show time little bitch

Vừa dứt lời, Bảo Bình đã thấy Kình Thiên từ xa nên ngay lập tức dùng tay tự đấm vào mặt mình trước con mắt kinh hoàng của Tuyết Nhi.

Không dừng ở đó, Bảo Bình liên tục tát và đánh vào mặt mình đến khi nó sưng đỏ lên, khoé miệng cũng bị đánh rách ứa máu ra, vừa đánh vừa cười. Như một người điên!

Nhưng

Tiếng cười đó từ từ chuyển thành tiếng khóc và tiếng gào lên van xin, cậu ta nắm lấy tay Tuyết Nhi và báu vào chân váy của nhỏ như thể tuyệt vọng và đau đớn.

- Tuyết Nhi, tôi xin cậu! Tôi xin lỗi, thật sự không phải tại tôi đâu. Là tôi bị gài! Cậu phải tin tôi.

- Đừng.. đ..ừng đánh nữa mà! Nó đau lắm. Cậu cũng tìm được vòng rồi mà.. đừng đánh tôi nữa..

Quao! Những câu nói đó vừa vặn lọt vào tai Kình Thiên khi cậu ta đang đi sắp đến nơi. Vừa nghe giọng nói quen thuộc, Kình Thiên chạy ngay đến và bàng hoàng trước sự việc trước mắt.

Bảo Bình với khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt đầm đìa, khoé miệng bị xé rách mà máu chảy xuống, cậu vừa níu váy Tuyết Nhi đang cứng người như tượng đá, vừa khóc lóc cầu xin.

Và tiếng gào của Bảo Bình cũng thành công thu hút thêm các khán giả tò mò.

Từ từ đám đông tụ lại đông hơn đến khi chỉ còn Bảo Bình, Tuyết Nhi và Kình Thiên trong một cái vòng tròn nhỏ.

- Tuyết Nhi!

Ngay lập tức Kình Thiên gầm lên tức giận, cậu ta chạy lại đẩy ngã Tuyết Nhi và ôm Bảo Bình vào lòng.

- Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy hả! Bảo Bình cậu đừng khóc nữa, không sao đâu! Có tôi ở đây không ai dám làm hại cậu nữa đâu.

Kình Thiên ôm Bảo Bình, nói với giọng điệu dịu dàng nhất. Nhưng ánh mắt căm thù của cậu ta lại ghim chặt vào người Tuyết Nhi - người đang nước mắt rơi lã chã và bàng hoàng đến nỗi tái cả mặt.

- Không.. k..hông phải như cậu nghĩ đâu Kình Thiên, tôi.. tôi chẳng làm gì cả, tôi chưa làm gì cậu ta hết

- Còn bảo là không làm gì! Chỉ có cậu và Bảo Bình ở đây, cậu không làm thì ai làm, chỉ vì một chiếc vòng mà rõ ràng không phải Bảo Bình ăn cắp, mà cậu sẵn sàng đánh người như vậy sao. Tôi mà đến trễ thì cậu đánh chết cậu ấy luôn à. Cậu là đồ cầm thú, dù g-

- Kình Thiên cậu đừng chửi nữa, mình bị đánh cũng đúng, mình ăn cắp thứ quan trọng như vậy của cậu ấy, để cậu ấy đánh mình tiếp đi, mình nhận hết mà

" Cậu ta...cậu ta đúng là cái đồ quỷ quyệt giả tạo "

Bảo Bình nhận thấy bắt đầu có mấy tiếng xì xầm chỉ trỏ về phía Tuyết Nhi đang ngồi thụp xuống khóc trông thương hại đến thế nào, nên cậu quyết diễn cho xong cái vở kịch này, nãy giờ gào cũng đau họng mà khóc cũng đau hết cả mắt rồi.

- Không Bảo Bình, tôi đem cậu lên phòng y tế, cậu đừng bận tâm đến cô ta nữa, tôi sẽ giải quyết. Tôi hứa sẽ chẳng để ai làm cậu đau nữa đâu!

Nói rồi Kình Thiên đỡ Bảo Bình dậy và dìu cậu ta đến phòng y tế, để lại Tuyết Nhi với những tiếng chửi rủa và cay nghiếng của các khán giả sau khi thưởng thức vở kịch của đạo diễn kiêm diễn viên chính: Bảo Bình.

"Thật không ngờ Tuyết Nhi lại xấu xa đến vậy"

"Từ giờ chúng ta đừng chơi với cậu ta nữa "

" Nghĩ lại Bảo Bình dễ mến hiền lành như thế, sao có thể ăn cắp và hại ai được chứ "

"Chắc hết tiết học chúng mình xuống mua bánh và thăm cậu ấy vì nỡ đổ tội cho cậu ấy thôi "

"Trời ạ! Tôi không bao giờ chơi với cậu nữa đâu Tuyết Nhi! Tưởng hot girl hiền lành tốt bụng ai ngờ đâu lòng dạ còn đen hơn Hà Đức Chinh "

Rồi đám đông giải tán dần mà không biết rằng trong lúc họ lo xì xầm, Bảo Bình đã mỉm cười. Nụ cười mà chỉ Tuyết Nhi và cậu trai tóc xanh lá tình cờ đi ngang qua hóng phốt thấy được.

Nụ cười của một con sói khi nó đã ăn được bà ngoại và tiếp theo là "cô bé khăn quàng đỏ "

" haha thú vị thật đấy Bảo Bình-kun!"

End chap 13.

Chap này chủ yếu chỉ để kết thúc phần trả thù của Bảo Bình nên hơi ngắn một xíu các cậu thông cảm:))) lâu quá mới trở lại, viết dở quá đi! Mà thôi kệ các cậu nhắm nháp đỡ trong khi đợi chap mới nhé, có thể sẽ có trong năm sau:))))

Hjhj tôi đùa đấy.

Hay không nhỉ?:))))))

À mà tiện thể muốn hỏi các cậu muốn chap sau là về lý do tại sao Song Ngư sợ thằn lằn ( đã được nhắc ở chap 5) hay muốn tiếp tục ở hiện tại là chap 12 ( khúc đang đánh ông thầy giáo) nhỉ? Comment down below nhé:)) tôi lặn tiếp đâyyyy:))