[12 Chòm Sao] Phi Thường

Chương 42




Quang Lâm định quay lại giới thiệu thì ngơ ngác nhìn bọn nó mỗi người một việc. Đứa thì ngắm hàng rào có mấy cây lạ, đứa thì xem xét tường, gõ gõ xem có gì. Đứa thì ngó nghiêng xem nhà bên trong như thế nào, đứa ngồi đất gác lên đống ba lô như ở nhà. Và đặc biệt có mấy đứa đang lén lút vặt trộm táo của nhà bên.

Xà Phu huých Ma Kết, Ma Kết đang nhai kẹo giả vờ ho khụ khụ, quát mấy đứa điên đang thò tay hái trộm kia khiến bọn nó đang khiêng nhau, lại có tật giật mình, ngã chổng vó cả lũ. Sau khi chấn chỉnh lại đội ngũ, Quang Lâm giới thiệu:

- Cháu tình cờ gặp họ ở Sùng Thanh Lâm rồi cùng tới đây. Họ là học viên Zodiac đi thực nghiệm, không biết chú có thể giúp cháu nhờ chú ấy giúp đỡ không?

Chú Lăng đánh giá bọn nó từ trên xuống dưới. Dù vẻ ngoài lôi thôi và đạo đức không được ngay thẳng lắm nhưng tư chất rất tốt, tiềm năng cao đấy.

- Cháu muốn để họ vào đạo quán? Mà có gì vào nhà nói, không nên đứng đây thế này.

Nói rồi chú Lăng mời họ vào trong. Phòng khách rộng rãi đơn giản, đồ đạc bằng gỗ nhưng rất phong cách và hiện đại. Bọn nó vì sự trang trọng và tâm lý "nhà của người nổi tiếng" nên ngồi yên một chỗ, chỉ liếc mắt xem xét xung quanh.

Cộp. Cộp. Tiếng bước chân vang lên khiến đứa nào đứa nấy giật mình nhìn về phía đó. Xuất hiện sau cánh cửa là thân hình cao lớn uy phong, làn da màu đồng khỏe khoắn sau chiếc áo rộng dài đến cổ chân được mặc một cách thoải mái. Tóc dài buộc cao có phần rối, đôi mắt sáng quắc thập phần tinh anh, khuôn mặt tươi cười:

- Haha, Quang Lâm đến rồi à, còn mang theo bọn nhóc Zodiac kia nữa. Xem nào, mấy năm trước cũng có một đám thì phải, năng lực không tệ đâu. Không biết lần này thế nào.

Cặp mắt sắc bén lia qua từng người khiến bọn nó vô thức ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng. Xà Phu tán thưởng, đúng là biết thức thời, sau này có tiền đồ. Nhật Kiếm Phong dừng lại ở Nam Dương, hơi nhướn mày. Nhìn đến Xà Phu đang tự kỉ gật gù thì chuyển sang cau nhẹ mày. Nhưng chỉ là thoáng qua, rất nhanh ông đã trở lại vui vẻ hỏi chuyện Quang Lâm rồi mới tính chuyện của bọn nó.

- Ở lại đạo quán hay giúp luyện tập cũng được thôi, nhưng mấy đứa cần giúp ta một chuyện.

Sau khi trầm ngâm một lát, Nhật Kiếm Phong nghiêm nghị nói. Không hẹn cả bọn cùng nhớ lại chuyện mờ ám mà Trần Long nhắc tới. Ma Kết thay mặt cả nhóm nói chuyện:

- Đó là chuyện gì ạ?

- Hừm, cứ luyện tập trước đã, dù gì nó cũng để mấy đứa giúp ta dễ dàng hơn. Mà tất cả cùng tham gia đại hội à?

Bọn nó cũng nghĩ tới chuyện này rồi, tuy chưa quyết định được nhưng chắc chắn không thể tất cả cùng tham gia. Có đứa còn không dùng kiếm.

- Thôi được rồi, để ta đánh giá hộ thì sao?

Nghe câu nói như phun châu nhả ngọc kia, cả bọn xúc động không thôi. Tất nhiên như thế thì còn gì bằng.

Tất cả đi tới một phòng tập vô cùng rộng rãi. Nhật Kiếm Phong rút một thanh kiếm gỗ vứt cho Quang Lâm, một thanh khác cầm trên tay ra hiệu cho một trong số chúng nó bước lên đầu tiên.

Xà Phu đưa tay ý "Tao không thuộc về kiếm", đứng sang một bên. Khá nhiều đứa thấy vậy nối gót theo cậu, thành ra chỉ còn Bạch Dương, Thiên Yết, Sư Tử, Ma Kết, Nam Dương còn đứng ở đó. Xử Nữ đá Bảo Bình ra:

- Lúc đấu với tao mày múa may ghê thế cơ mà, sang đây làm gì?

Bảo Bình nhướn mày, vẻ mặt cố nhớ xem mình dùng kiếm bao giờ.

- Đâu có, tao múa bao giờ? Tao còn chẳng có cây nào.

Xử Nữ bực mình định đấm cho thằng bạn một cú, chợt nhớ ra:

- Đúng rồi, nó hình như lấy của Song Ngư. Mày cũng biết kiếm thuật à?

Nghe tên mình bị réo, Song Ngư vội xua tay:

- Tao học một ít, biết qua lao thôi. Thề là tao không biết nhiều đâu.

Song Ngư nhăn nhó, thua thì cũng được đi, bị chém vài đường là đi gặp tổ tiên ngay. Khi không đâm đầu vào đấy làm gì. Quang Lâm động viên:

- Không sao đâu, anh nghe nói khi thi được dùng pháp thuật bổ trợ cho kiếm thuật mà. Với lại chỉ kiểm tra thôi mà, không được thì chú ấy sẽ loại ra.

Cự Giải rất không khách khí đạp con bạn đang lắc đầu nguầy nguậy ra, trong khi rõ ràng nó cũng biết kiếm thuật. Nhưng nó lười tham gia mấy chuyện thế này lắm. Còn tốt bụng đá kèm Bảo Bình đi cho trọn bộ. Bảo Bình tội nghiệp ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Thấy Xử Nữ nhìn mình định nói gì đó, Cự Giải lập tức nói trước:

- Tao dùng kiếm sẽ không tập trung sử dụng năng lực được nên thôi đi.

Kim Ngưu biết thừa Cự Giải xàm xí nhưng kệ đi, nói ra nó cạp đầu cô mất.

Người thử đầu tiên là Bạch Dương. Cậu vẫn tự tin như vậy, triệu hồi Tinh Quang kiếm, xong nhớ ra đang kiểm tra kiếm thuật nên thu hồi lại. Nhật Kiếm Phong tính nói không sao, nhưng nghĩ lại thì không thể đánh giá thấp đám nhóc này.

Quang Lâm cũng chỉ sử dụng kiếm gỗ nên ông vứt cây kiếm trên tay cho Bạch Dương. Cậu bắt lấy, xoay một đường rồi thủ thế. Cậu đã thấy Quang Lâm xuất chiêu, quả thật không đùa được đâu.

- Giờ chỉ đọ kĩ thuật kiếm, không dùng năng lực. Bắt đầu đi.

Bạch Dương lao lên trước, trực tiếp chém một đường. Quang Lâm gạt đường kiếm kia, xoay người nắm lấy tay cầm kiếm của Bạch Dương bẻ ra sau. Bạch Dương thả tay, tay trái bắt lấy kiếm, đâm về phái người kia.

Quang Lâm nghiêng người tránh, xoay kiếm đâm ra sau, Bạch Dương nhảy lùi 3 bước tạo khoảng cách. Hai người quan sát một lát, lao vào cận chiến với tốc độ cực kỳ nhanh. Những đường kiếm như có như không va chạm, chỉ nghe được những tiếng lạch cạch.

Roẹt. Quang Lâm dừng lại, thu kiếm. Bạch Dương lùi một đoạn, kiếm đặt ngang thủ thế. Cạch. Kiếm của cậu gãy làm đôi. Cậu nhìn lại, gãi đầu cười:

- Em thua rồi.

Nhật Kiếm Phong không giấu được nụ cười tán thưởng, dù có lợi thế thể lực nhưng kiếm thuật thực sự tốt. Nhìn thanh hỏa kiếm cậu ta tạo ra lúc đầu cũng thấy khả năng kết hợp năng lực tuyệt vời. Rất có tiềm năng, có thể còn hơn đám đàn anh lúc trước.

Người tiếp theo bước lên trong sự ngạc nhiên của cả đám. Nam Dương tự lấy một cây kiếm gỗ, đeo kiếm của mình vào hông. Cậu ta đặt mũi kiếm hướng xuống, hơi nghiêng người, chợt lao đến bằng tốc độ đáng kinh ngạc.

Quang Lâm vốn đã đánh giá cao Nam Dương, không hề nơi lỏng cảnh giác, sẵn sàng tiếp chiến. Anh xuất chiêu, như ngàn mũi kiếm đâm về phía Nam Dương. Cậu ta thuần thục né tránh, không chút sơ hở, như gió sương vô hình lướt ra sau anh. Mắt lóe lên một tia sắc bén, mũi kiếm xé gió hướng tới cổ đối phương.

- Phong Hầu.

Bọn nó biết tốc độ của Quang Lâm rất tốt, nhưng anh cũng chỉ suýt soát tránh được đòn đó. Có lẽ sau trận đấu với Bạch Dương, anh có chút xuống sức. Tuy vậy anh nhanh chóng lấy lại sự tập trung, có lẽ vẫn chưa đánh giá đúng cậu ta.

Quang Lâm nhắm mắt, thu kiếm một tay cầm chuôi, một tay nắm hờ cầm vỏ tường tượng. Đến khi cảm nhận Nam Dương lao đến, anh mở bừng mắt, rút kiếm chém một đường thẳng tắp. Cùng lúc Nam Dương cũng xuất chiêu. Cả hai dừng lại, hai cây kiếm cùng gãy đôi. Nhật Kiếm Phong tuyên bố:

- Trận đấu hòa. Có lẽ Quang Lâm mệt rồi, thay người đi. Tịnh Liên, chuẩn bị đi.

Vì đối thủ là con gái nên cả bọn đều nhìn sang Song Ngư và Sư Tử. Tất nhiên Song Ngư đẩy Sư Tử lên, cho con bạn thể hiện. Cô chẳng muốn đấu tẹo nào. Sư Tử thì chẳng quan tâm mấy, lâu lắm không có một trận đấu kiếm thực sự rồi.

Nhận lấy kiếm từ Nhật Kiếm Phong, cô vung một đường, nhẹ cười:

- Đến đi.

Tịnh Liên đứng yên quan sát một lát, thân ảnh đột nhiên biến mất, thoắt cái đã xuất hiện trước mặt Sư Tử. Sư Tử đỡ đường chém tới, đẩy đối phương ra, nhanh chóng xuất chiêu:

- Phong Quỷ.

Tịnh Liên vừa đỡ vừa tránh, lộn vài vòng tạo khoảng cách, đưa kiếm lên trước mặt:

- Địa Tinh.

Một đường chém ra như muốn lật đất, mang theo gió lốc cuốn tới. Sư Tử nghiêng người chống tay xuống đất nhảy ra sau, dùng kiếm lấy đà bật tới trực tiếp giao chiến với đối thủ. Hai người chuyển sang đấu cự ly gần, vậy mà gió tạt vào mặt người xem vẫn mát rượi.

Cự Giải chợt hỏi Quang Lâm đang ngồi gần đó:

- Anh có năng lực gì thế?

Họ chưa thấy Quang Lâm dùng năng lực bao giờ. Anh chỉ cười nhẹ:

- Hệ phong, nhưng anh sử dụng không tốt cho lắm. Kiếm sĩ mà, có 2 con đường lựa chọn. Một là phát triển cả hai kĩ năng kiếm thuật và năng lực, còn hai là tập trung luyện kiếm thuật, kiếm pháp mạnh thì năng lực không được thuần thục lắm.

Song Tử gật gù nghe, song lại nhíu mày:

- Vậy chẳng phải bật lợi khi đấu với những năng lực tầm xa sao?

Quang Lâm cười tươi:

- Em đừng coi thường kiếm sĩ thế chứ. Minh chứng thuyết phục là chú anh đó thôi. Ông cũng chỉ dùng năng lực để bổ trợ cho kiếm pháp mà.

Quả thật thuyết phục, với danh tiếng kia thì ai dám coi thường kiếm sĩ. Thiên Yết và Sư Tử chọn con đường đầu tiên, tuy vậy có vẻ bọn nó cũng rất chăm chỉ tập kiếm. Bằng chứng là Sư Tử vừa làm gãy kiếm của đối thủ rồi kìa.

Tịnh Liên nhìn mảnh kiếm trên đất, lại nhìn phần còn lại trên tay, không khỏi có chút run rẩy. Cô vừa thua sao? Tại sao có thể, rõ ràng đã hóa giải tất cả chiêu thức của đối thủ rồi mà.

Nhật Kiếm Phong lên tiếng:

- Sư Tử đúng không? Người chiến thắng là Sư Tử. Tịnh Liên, con thua ở cách dùng lực. Lúc con đỡ những đường kiếm đó, Sư Tử đã dồn sức khéo léo vào các đoạn của kiếm. Nếu đánh lên người sẽ rất nguy hiểm đấy. Không hổ là kiếm sĩ của dòng họ nổi tiếng, kiếm pháp rất tốt.

Nhật Kiếm Phong khen ngợi, Sư Tử cúi đầu cảm ơn, không giấu được nụ cười vui vẻ. Được kiếm sĩ nổi tiếng như vậy công nhận không vui sao được. Chú Lăng quan sát nãy giờ cũng hào hứng:

- Vậy đến tôi thay đúng không? Ha, lâu rồi không chỉ dạy cho mấy đứa có tiềm năng.

Thiên Yết cũng đã muốn đấu lắm rồi, phấn khích bước lên. Cậu không chắc có thể đấu lại tiền bối này, nhưng cơ hội thể hiện và học hỏi tốt như vậy không thể bỏ lỡ. Nhật Kiếm Phong nhìn cậu một hồi, liền bảo cả 3 người còn lại cùng lên. 4 người một đội, không phải không có cơ hội thắng, chỉ hơi ít thôi.

Bảo Bình cầm kiếm, cố gắng biểu đạt mình không có năng khiếu kiếm thuật rồi bất hạnh bị cả đám bơ đi. Song Ngư lau mồ hôi, nên giảm sát thương gánh chịu đến mức tối thiểu, thấy không ổn liền nhận thua. Ma Kết đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, cậu đâu phải kiếm sĩ, sao lại ở đây nhỉ?

- Bắt đầu.

Lập tức 3 người lùi lại, để Thiên Yết thể hiện, đồng thời dò xét năng lực đối thủ. Thiên Yết hai tay nắm chuôi kiếm, thủ thế:

- Cuồng Long.

Đường kiếm chém ra tựa rồng cuốn lao tới. Chú Lăng cười hào hứng:

- Phục Hổ.

Mạnh mẽ mãnh liệt phản lại đòn, vì trình độ chênh lệch nên chiêu thức của chú Lăng sau khi chặn đòn kia tiếp tục lao đi. Thiên Yết nhảy sang một bên tránh. Chú Lăng đột nhiên giật mình, xoay người nhảy lùi, dùng sức chém về phía trước – vị trí lúc nãy là sau lưng mình. Thân hình nhảy lên lộn người tránh đồng thời tạo khoảng cách an toàn. Song Ngư thở hắt một hơi, tẹo nữa trúng đòn là đi tong rồi.

Bảo Bình tiếp tục nối gót đồng đội xông lên, chỉ là đường kiếm có vẻ đơn giản, đều bị chú Lăng tùy ý có thể chặn lại. Tuy vậy những chiêu thức chú Lăng tấn công cũng đều không trúng được vào cậu. Kiếm như nước chảy, nhẹ nhàng đỡ lấy, nhẹ nhàng hóa giải.

Đột ngột đường kiếm khác xé gió lao tới từ sau lưng Bảo Bình, chuẩn xác không suy chuyển cuối cùng cũng khiến chú Lăng vào thế thủ bật lùi 3 bước.

Ông thích thú nhìn 4 người đánh giá. Đại khái thì Thiên Yết quả thật là kiếm sĩ tài năng, không thua kém Sư Tử. Song Ngư tuy không giỏi kiếm thuật nhưng che giấu bản thân vô cùng tốt. Bảo Bình kiếm pháp đơn giản, bù lại phòng ngự lại rất tuyệt. Ma Kết phối hợp chớp thời cơ chính xác, kiếm thuật tốt làm nhiệm vụ phục kích.

Nãy giờ chỉ sử dụng tay trái, chú Lăng mỉm cười đổi sang tay thuận của mình. Thiên Yết mỉm cười hài lòng, rốt cuộc thì chú Lăng cũng đã nghiêm túc rồi.