[12 Chòm Sao] Phi Thường

Chương 38




Ma Kết hừm một cái, mở màn hình lên xem, nhướn mày tỏ vẻ khó hiểu:

- Thị trấn Kiếm Khách?

Sư Tử ngó vào xem, đưa tay chỉ:

- Địa điểm thứ 3 ngay cạnh luôn, Lãnh Địa Thợ Săn.

Cả bọn gật gù tiêu hóa, lại ngẩng lên nhìn nhau. Với những đứa không hứng thú với môn địa thì ngoài mấy nơi chơi ra, chúng nó không nhét gì thêm vào não. Vậy là 13 đứa đưa mắt nhìn Xà Phu, Vĩnh Kỳ cũng hào hứng nhìn theo. Thái An thiết nghĩ cậu ta rất hợp với lớp 12A12.

Xà Phu hắng giọng:

- Các cậu không biết những nơi nổi tiếng vậy thì cũng ngu thật. Ấy bình tĩnh, có nghe không? Các cậu biết sơ lược về lục địa Trung Tâm của chúng ta không đấy? "Vùng đất hoang dã" thì sao?

Thiên Yết mắt giật giật:

- Nói gì thì nói luôn đi, mà cậu tớ nghe ghê quá, giả bộ lịch sự gì chứ.

Xà Phu biểu cảm không thể hiểu nổi nhìn, cậu vốn là ngươi lịch sự nhá. Chẳng phải vì chơi với bọn nó nên bị nhiễm à?

- Hừ, được rồi, nghe kĩ đây. Như mọi người đã biết, lục địa Trung Tâm chia làm 2 phần. 2/3 lãnh thổ đã được khai phá và trở thành lãnh thổ các quốc gia hiện nay. Còn 1/3 là "Vùng đất hoang dã", được bao bọc bằng một lời nguyền kết giới cổ xưa kì bí, không thể tiến xa hơn để khai phá vì bên đó khác hoàn toàn với bên này. Chỉ có thể đi vào thám hiểm. Những người trở về đều là những người không tiến sâu vào vùng đất đó, đều nói nó hoang vu cằn cỗi.

Xà Phu uống ngụm nước:

- À mà không nói đến nó nữa, nói đến thị trấn Kiếm Khách. Nơi đây là thiên đường của kiếm sĩ, những người muốn lưu lại, muốn học đạo hoặc muốn tìm đối thủ sẽ tìm đến đây. Tất nhiên loại thứ 2 và 3 bao gồm cả những tộc khác. Loại đầu thì chủ yếu là kiếm sĩ đã không còn tinh anh, về nghỉ ngơi hoặc người nổi tiếng muốn tìm người kế thừa, lưu lại một thời gian.

Nói tới đây, hai kiếm sĩ nào đó mắt sáng lên. Bọn nó chợt phát hiện, Thiên Yết ngoài tiền còn có thể sáng mắt vì chuyện khác. Mà nơi này cũng rất thú vị đi. Thiên Yết và Sư Tử là kiếm sĩ không nói, trong đây cũng có kha khá đứa biết dùng kiếm.

- Còn Lãnh Địa Thợ Săn nói ngắn gọn là nơi săn tiền thưởng.

Thiên Yết lần nữa hai mắt bật đèn pha:

- Tiền thưởng?

Xà Phu nhíu mày vì bị cắt ngang, tiếp tục:

- Đúng. Ngay liền với thị trấn Kiến Khách là dải đất trung gian. Mà thị trấn Kiếm Khách vốn đã khác biệt. Nhà và vật dụng ở đó đều mô phỏng thời xưa, vì họ muốn hòa hợp với không khí vốn cổ xưa nguyên sơ nơi đây. Dải đất trung gian thì khỏi nói, nó giống như một thị trấn thời xưa, nơi treo những bảng giá để thợ săn nhận nhiệm vụ. Hoàn thành sẽ được lĩnh thưởng.

Cậu ngưng lại một lát để bọn kia tiêu hóa rồi mới nói tiếp:

- Giữa lục địa Trung Tâm, một vùng đất giống như vậy tồn tại là do nó giống với "Vùng đất hoang dã", nguy hiểm thập phần, quái thú, linh thú, quỷ thú hoành hành. Cũng vì thế mà Lãnh Địa Thợ Săn hình thành, do Chính phủ lập ra.

Cả bọn ồ lên một tiếng hứng thú. Quả thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ tính tò mò của bọn nó. Vĩnh Kỳ đập bàn, hùng hổ nói muốn đi theo. Thái An kéo cậu bạn ngồi xuống:

- Trường mình đi thực nghiệm muộn hơn họ. Cậu còn phải học đấy, đi gì mà đi.

Thiếu Hàn chống cằm hừ lạnh:

- Thế đã tốt.

Tất cả nhìn cậu khó hiểu. Đến khi gặp nhóm A1, họ mới hiểu câu đó ý gì.

- Cái gì?

Tử Kiệt gật đầu:

- Đúng thế đấy, bọn tôi cũng ngạc nhiên. Nhưng Vĩnh Kỳ và Thiếu Hàn sẽ đi cùng nhóm tôi.

Mắt đứa nào đứa nấy giật giật. Xà Phu thở dài:

- Các người chắc phải mệt đây. Mà bọn mày ngạc nhiên thế làm gì, chẳng phải tao cũng đang đi cùng bọn mày sao?

Cả lũ gật gù, lập tức gạt chuyện kia sang một bên, bàn tán về địa điểm sắp tới. Thiên Bình chợt hỏi Tử Kiệt:

- Vậy nhóm cậu sẽ tới đâu?

- Chúng tôi sé tới làng Bảo Châu ở vùng Triết San, còn các cậu?

Song Tử hào hứng nói về địa điểm tiếp theo của nhóm mình. Trần Hoàng cười, chẳng biết vui thay hay thương cảm nói:

- Vậy các cậu cố gắng. Đi xa thế cơ mà.

13 người chợt đứng hình, xem lại bản đồ. Thiên địa trời đất ơi, cái thể loại bắt con người ta lội cả nửa đất nước này là gì đây? Lại còn ghi chú nhắc nhở không được sử dụng cổng không gian nữa. Chưa nói đoạn đường còn toàn rừng rú núi vực, này là đặc quyền của 12A12 à? Đang muốn hành hạ bọn nó đây sao.

Sư Tử đen mặt chỉ:

- Chúng ta chỉ có thể đi từ đây tới Sùng Thanh Lâm bằng xe, còn lại phải băng rừng leo núi.

Nghe bảo cái thị trấn ở gần trung tâm lục địa, còn tưởng nó ở chỗ gần thành phố hay ít nhất nơi có người sống. Nào ngờ ở vùng sâu vùng xa như vậy. Cả một vùng u ám xuất hiện, Tử Kiệt chỉ biết cười trừ.

Vì là buổi tối trước khi đi nên hai nhóm cùng liên hoan với nhau một bữa. Trải qua mấy ngày ở đây, họ đã thân thiết lên khá nhiều, nói chuyện cũng vô tư vui vẻ hơn.

Đinh Tử nghĩ gì đó, tò mò hỏi Xà Phu:

- Mà những người mạnh ở các nước cũng không khám phá ra gì à? Vùng đất hoang dã ấy.

Xà Phu lắc nhẹ đầu:

- Không phải. Thứ nhất, riêng kết giới bao quanh đã vô cùng bí ẩn, họ không nông nổi mà tiến sâu vào. Thứ hai, những thông tin thu về đều được bảo mật, không tiết lộ ra ngoài.

Thấy Xà Phu không muốn nói thêm, bọn nó cũng không hỏi nữa. Cả đám lại tiếp tục ăn uống tám chuyện.

-------------

Sáng ra, tất cả đã chuẩn bị xong, đợi hai nhóm trưởng đi lấy vật dụng và thực phẩm từ nhà tài trợ gửi tới. Vĩnh Kỳ vẫn là bộ dạng phởn thường ngày:

- Hẹn gặp lại. Tôi cũng được đi này.

Nhóm người Ma Kết cũng đưa tay chào. Hai nhóm tạm biệt nhau rồi ngồi xe đi về hai hướng khác nhau.

- Chúng ta có phải mua bộ đồ thổ dân cho hòa hợp với tự nhiên không?

Kim Ngưu lục lọi đồ, tiện miệng hỏi Song Tử ngồi cạnh. Song Tử giơ lên một cái áo sặc sỡ hoa hòe hoa sói nói:

- Tao có một cái này.

Kim Ngưu mắt giật giật:

- Cái đó đảm bảo thu hút thú dữ đến "âu yếm" mày cho xem. Lúc đó mày tha hồ cưng nựng chúng nó. Mà... mày mua nó thật đấy à?

Nhìn bản mặt kỳ thị mình của con bạn, Song Tử bĩu môi:

- Hừ, mẹ tao mua cho tao lúc tao triệu hồi được Quỷ linh thú đấy.

Kim Ngưu vỗ vai con bạn:

- Thế hả, rất hợp với mày.

Cự Giải ngồi sau, tính hỏi "Thế mày đem theo làm gì?" nhưng lại thôi. Chơi với nhau lâu cô cũng hiểu được, bệnh điên khó chữa. Còn Sư Tử lại đang u ám, chẳng phải vì hai con người nãy giờ nói chuyện thả thính nhau sao. Từ đó tới giờ Thiên Bình có vẻ tự nhiên hơn, hở một tí là lại cùng Bạch Dương tán phét. Thế cũng được đi, nó lại còn ngại ngùng bắn tim các kiểu khiến cô – dân ế lâu năm chỉ muốn đập đầu xuống sàn xe.

Đồng cảnh ngộ là Nhân Mã, đã mất một thằng ba hoa cùng, lại còn phải nghe chúng nó thầm tình tứ. Mà đương sự là Bạch Dương lại rất ngây thơ trong sáng, thậm chí không hiểu "tình tứ" là gì. Nãy giờ chỉ huyên thuyên đủ chuyện, thấy Thiên Bình cười tươi thì hơi ngại quay đi thôi mà.

Hai đứa bạn thân thì ý tứ giữ im lặng, nhưng có đứa lại không "ý tứ" được như thế.

- Chúng mày thành đôi rồi à?

Bảo Bình đằng sau ngoi lên phán một câu thành công khiến hai đứa kia im bặt, mặt bốc khói quay đi không nói nữa. Dù hành động có hơi vô duyên nhưng Nhân Mã và Sư Tử rất hoan nghênh tinh thần dẹp yên bọn có gấu của Bảo Bình. Ma Kết nhịn cười kéo thằng bạn xuống, giảng giải thế nào là có duyên cho nó nghe, còn không quên kháy hai đứa đang bốc khói phía trên.

Xử Nữ vẫn ngáy khò khò như thường, trong khi Thiên Yết đang nghĩ đến kiếm và tiền. Đinh Tử thì nhớ tới đám thú cưng của mình, không biết có thêm được em nào không. Xà Phu thì thảnh thơi nghe nhạc, chẳng bận tâm gì đến chuyến đi gian nan phía trước.

Chiếc xe chậm dần rồi dừng lại. Cả đám lật đật xuống xe kéo theo hành lý. Đồ dùng và thức ăn suốt chặng đường đều chia cho đám con trai mang. Tuy vậy hành lý của Kim Ngưu và Song Tử vẫn rất nhiều khiến hai đứa than thở này nọ. Cự Giải lườm một cái:

- Rõ là chúng mày tự mang mấy đồ vớ vẩn đi, giờ còn than nặng.

Kim Ngưu phụng phịu:

- Thì tao có biết phải đi xa thế đâu, còn leo núi băng rừng nữa.

- Thế thì phải nghiên cứu lộ trình đi chứ.

- Mày nghĩ trong đây đứa nào nghiên cứu?

- Song Tử.

-...

Ừ, thôi đi, cùng một bọn cả, đứa nào đứa nấy giống nhau cả thôi. Song Ngư cũng mang nhiều nhưng nó có túi không gian nên đỡ được, không phải mang vác gì. Ma Kết nhướn mày, vứt cho nó cái ba lô đựng chút đồ của mình:

- Đeo đi, chẳng phải mày bảo cần cải thiện thể lực à?

Kim Ngưu thấy vậy lập tức năn nỉ Ma Kết mang giúp một vài đồ nặng. Dù sao nó cũng là ma cà rồng, chuyện nhỏ thôi. Ma Kết tuy có chút bỉ bựa nhưng vẫn biết ga lăng là thế nào, mang giúp... một nửa số đồ Kim Ngưu đưa.

Bạch Dương quay qua quay lại rồi nhìn Thiên Bình:

- Ừm... mày có nặng không? Tao mang thêm được.

Thiên Bình mặt xuất hiện vài vệt hồng, chưa kịp đáp lời Nhân Mã đã eo éo giả giọng trả lời hộ:

- Có, tao nặng lắm, mau cầm đi.

Song Tử bật cười, chớp thời cơ đẩy cho Bạch Dương mang hộ. Thành ra ai cũng đã chuẩn bị xong, chỉ có một người nhìn có vẻ... hài hước. Với vóc dáng nhỏ hơn một chút so với mấy thằng kia cùng chiều cao khiêm tốn, Xà Phu với đống đồ trên lưng trông khá không tương xứng.

Nhìn ánh mắt thương hại của chúng nó, Xà Phu tức xì khói:

- Nhìn gì, tao thừa sức mang nhá.

Đúng là thể lực của cậu không thua kém bọn kia nên cả đoàn nhanh chóng xuất phát, tiến vào Sùng Thanh Lâm. Dù gì đã được khai phá nên không có vẻ gì sẽ xuất hiện quái thú ở đây. Mà vì đã trải nghiệm qua cái đảo toàn quái vật độc nhất vô nhị nên dù có con gì nhảy ra thì bọn nó cũng chẳng bất ngờ nữa.

Ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu xuống khu rừng không mấy rậm rạp. So với Kim Ngưu muốn nghỉ vì mệt, Song Tử chạy khắp nơi thăm thú tìm động vật lạ.

- Mày rảnh nhỉ, chỗ này ngay chỗ người sinh sống, không bị khai thác hết rồi mới lạ.

Xử Nữ liếc con người đang chạy nhảy qua lại cản đường. Đinh Tử thêm vào:

- Ừ, nhưng chắc còn vài loại sâu chứ?

Hết 13 cặp mắt nhìn chòng chọc cậu rồi đồng ý kiến: Nếu Đinh Tử không bỏ ngay cái ý định đấy thì sẽ trói lại rồi vứt đó cho tự sinh tự diệt. Bạch Dương trèo lên cao tìm xem có cây nào có quả không. Nhân Mã thì tìm dây leo đu thử.

Thiên Yết bị Song Tử đeo bám suốt chặng đường nên đang tìm chỗ nghỉ, ai oán nhìn con người đang sung sức chạy loạn kia. Ma Kết chỉnh lại ba lô to tướng trên lưng, cau mày. Mới đi một đoạn đã thấy nản, còn phải đi bao xa nữa mới tới đây? Bảo Bình thì vừa đặt mông xuống đã ngáy ngay được. Xà Phu ánh mắt bái phục nhìn, không kiêng dè đặt túi đồ lên người cậu cho đỡ dính bẩn. Thiên Bình ngồi xuống tảng đá, cùng Sư Tử nghiên cứu bản đồ tìm đường nhanh nhất.

Soạt. Soạt. Tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của bọn nó. Bụi cây rẽ ra, để lộ một người đứng đó, mắt ngạc nhiên nhìn. Đó là một chàng trai, hơn chúng nó vài tuổi. Khuôn mặt sáng lạng ánh lên sự nhanh nhẹ tinh tường.

- Ờ, ừm, có trường nào cắm trại ở đây à?

Anh chàng kia nói, vừa như tự hỏi vừa như đang hỏi bọn nó. Ma Kết chớp chớp mắt trả lời:

- A, không phải. Chúng tôi đi thực nghiệm.

Anh chàng kia ồ lên, cười gượng trước 13 dôi mắt nhìn mình chằm chằm. Kim Ngưu dò xét:

- Vậy anh đi đâu thế?

- À, anh đến thị trấn Kiếm Khách.

Thấy bọn nó trợn mắt nhìn mình, người kia ngạc nhiên:

- Sao vậy? Chẳng lẽ các em cũng định đến đó?

Vài cái đầu gật gù xác nhận, anh chàng cười rạng rỡ:

- Ha, trùng hợp quá. Anh tên Nhật Quang Lâm, rất vui được gặp.

Thiên Bình nói nhỏ:

- Cũng không hẳn trùng hợp. Đây là đường duy nhất đến thị trấn Kiếm Khách. Nếu không phải tới đó thì một là đi tham quan, hai là nghiên cứu sinh vật vì đây nối liền với Yên Sơn mà. Nhưng chẳng ai lại đi tham quan ở nơi chẳng có gì đặc biệt như Sùng Thanh Lâm cả nên chỉ có hai trường hợp kia thôi.

Dù cô nói nhỏ nhưng nói một tràng nên tất cả đều chú ý. Quang Lâm đơ luôn trong khi đám bạn cố nhịn cười vì cái tính của con bạn. Cự Giải vẫn là có lương tâm, nói với anh chàng:

- Anh thông cảm, nó có tính soi mói. Anh cũng là kiếm sĩ sao?

Quang Lâm lấy lại tinh thần, gật đầu:

- Đúng vậy, anh muốn tới đó để nâng cao trình độ của mình. Vì chú của anh cũng ở đó nên anh nhờ chú giúp đỡ.

Xà Phu cau mày, nghĩ gì đó hỏi:

- Chú của anh tên gì vậy?

Quang Lâm nói, giọng pha chút tự hào:

- Ông tên Nhật Kiếm Phong.