Rồi thì dù không muốn nhưng cái gì đến cũng sẽ phải đến thôi. Loáng một cái mà đã đến ngày thi học kì. 12 con người bị chia thành nhiều phòng khác nhau. Mỗi phòng lại có những kết cục thi khác nhau…
Phòng đầu tiên gồm Bảo Bình, Thiên Bình và Bạch Dương. Đây chính là cái phòng các nữ sinh phát cuồng nhất vì bộ ba idol nổi tiếng của trường. Nổi tiếng cũng khổ, trao đổi bài một tí là bị giám thị để ý liền. Nhưng được cái là cả ba đều học bài kĩ rồi, có trao đổi cũng là mấy câu khó và dùng ám hiệu riêng nên cũng chả làm sao cả.
Phòng thứ hai ít người nhất, chỉ có Cự Giải và Ma Kết. Hai cô chung lớp, lại may mắn được ngồi gần nên có thể dễ trao đổi hơn. Đây là phòng thi yên tĩnh nhất vì cả hai đều là những cô gái nghiêm túc nên không có vấn đề gì nhiểu.
Có điều, cái đề thi thật sự hack não!
Phòng đoàn kết nhất có lẽ là phòng thứ ba, gồm có Nhân Mã, Song Ngư, Xử Nữ và Kim Ngưu. Với một phòng thi vừa có học sinh xuất sắc, lại có cả học sinh hơi lười học, vậy nên tiếng nói luôn rì rầm ở khu vực của những con người này. Nhân Mã cảm thấy rất thích đề hóa này. Nó có nhiều bài tập hóa, dạng mà cậu thường thích làm. Những thứ vận dụng đầu óc tính toán luôn là sở trường của Nhân Mã. Bộ tứ quyền lực kia cũng chính là 4 người ra sớm nhất phòng.
Phòng ồn ào nhất chỉ có thể là phòng cuối cùng, với sự có mặt của ba cô nàng Song Tử, Sư Tử và Thiên Yết. Thiên Yết thì vốn không nói nhiều nhưng hai cô kia thì… oan trái sao mà hai đứa bệnh hoạn lại được xếp ngồi gần nhau. Thế là cái miệng lúc nào cũng ở tình trạng làm việc luôn phiên. Cứ hễ gặp cái nào bí là “ê mày…”
Cái đề thi khiến Sư Tử muốn khóc ròng. Nó đòi hỏi phải vận dụng trí thông minh, nhưng với một người trí thông minh vận dụng không đúng lúc như cô thì vào thời điểm đó, não bộ lại không kích hoạt được cái trí thông minh tiềm ẩn kia. Đống hóa với chả lý, sao mà khó quá cơ.
- Song... 32…
Song Tử len lén nhìn lên giám thị, rồi nói thật khẽ:
- Kim Ngưu dạy mày rồi mà!
A… Kim Ngưu á hả… Sư Tử cố gắng nhớ những gì Kim Ngưu đã truyền đạt lại cho cô suốt cả tháng trời. Cố lên, nhất định phải nhớ ra nó!
Thời gian trôi nhanh lắm
Nhất là khi ta ở trong phòng thi
Tiếng chuông reng
Thiên Yết vặn tay, vươn người ra thư giãn sau khi hoàn thành bài thi. Cô hoàn thành bài thi khá ổn, nhưng công nhận đề này khá khó so với mặt bằng chung của học sinh, có nhiều dạng nâng cao, lại có cả câu “bẫy” nữa, không cẩn thận là sai ngay. Chắc cậu ấy cũng làm được thôi! Thiên Yết nhìn ra cửa sổ suy nghĩ…
Song Tử cảm thấy may mắn vì cái con mèo kia không trút giận lên mình. Cũng may là người đầu tiên mèo gặp khi ra khỏi phòng thi là Bảo Bình chứ không phải cô. Tội thay cho thằng bạn thân của cô.
- Cái gì… mày nói lại coi… câu đó là kết quả 11g hả?
Mặt Bảo Bình ngơ ra vì tự nhiên từ đâu có một con mèo bay ra túm lấy cổ áo cậu, quát tháo liên hồi làm cậu phát sợ. Không nói được gì, Bảo Bình chỉ gật đầu.
Sư Tử như muốn điên loạn lên, còn định giơ tay đánh Bảo Bình cho hả tức. Nếu không có tụi kia can lại, chắc tiếng xe cấp cứu đã vang lên inh ỏi rồi… Rõ ràng là cô đã tính kĩ lắm rồi mà, sao có thể sai được! Nhưng sự thật là cả bọn đều ra kết quả là 11g, còn cô, tính ra 10, 5g, ko rõ 0,5g kia có chân chạy đi đâu mất rồi?
- Xin lỗi nhưng… có phải cậu quên trừ kết tủa không? – Cự Giải nhẹ nhàng hỏi.
- Ơ…hình như là vậy đấy!
Mèo ta nghệch mặt ra, nhận ra sự ngu ngốc của mình, cô ôm đầu, la hét om sòm. EXID… các chị gái xinh đẹp…
- Tôi nhớ đã dạy cậu phần đó rồi mà! – Kim Ngưu đứng cạnh khoanh tay, lắc đầu.
Sư Tử chề môi… chỉ là cô quên thôi mà…
5 giây sau, Sư Tử tươi tỉnh lại, quay sang khèo Song Tử đang nói chuyện với Song Ngư, mặt như vừa bắt được vàng.
- Đi ăn đi!
- Hả? Ăn uống gì giờ này?
- Người ta uống rượu giải sầu, tao chưa đủ tuổi nên ăn để giải sầu! Đi!
Nói chưa dứt câu, mèo ta đã kéo Song Tử đi mất tiêu. Chờ cô nàng đi khuất, trâu điên qua nói với ngựa điên:
- Cho tao cái thiết bị hôm bữa của mày đi!
------------------------------------------oooooooooooooooo----------------------------------
Song Tử nuốt nước bọt cái “ực” khi thấy đống đồ ăn mèo con gọi ra. Một tá bim bim, hai ly trà sữa, hai hộp bánh tráng trộn, một cái bánh tráng nướng, chục xâu lụi nướng, ba ly chè đậu đỏ. Cô tự hỏi Sư Tử mang bao nhiêu tiền mà mạnh miệng gọi cả mớ đồ ăn như thế. Trong khi cô không dám ho he ăn một thứ gì thì Sư Tử luôn tay luôn chân vơ lấy từng thứ một bỏ vào miệng. Một lúc, cô mới thỏ thẻ:
- Mày mang tiền không?
- Có… 20k…! – Sư Tử vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp
- What? Mày biết chỗ này bao nhiêu không? – Song Tử không tài nào chịu nổi nữa. Sao cô có thể bình thản như vậy?
- Mày trả với tao mà! – Sư Tử đưa ánh mắt vô tội nhìn Song Tử, miệng vẫn nhai.
- Nói nè… tao đâu có mang tiền! – Song Tử nói nhỏ hết cỡ, cốt để cho bà chủ hàng không nghe thấy.
1 giây
2 giây
3 giây
Sư Tử mới từ đâu nhập hồn về. Sét đánh ngang tai!
- Mày… nói thiệt hả?
Song Tử gật đầu, vẻ mặt đầy thương tâm. Dạ, đồ mèo gọi toàn là hàng đã nhận miễn trả lại đó ạ…
Kẹt nỗi Bảo Bình tối nay bận việc, Song Tử không thể làm phiền. Có lẽ nên nhờ hắn… đại gia duy nhất có thể cho cô mượn tiền lúc này…
Bíp…bíp…bíp
- A lô… Mã à… tới giúp tôi được không? Mang theo ít tiền nhé!
- Chờ đó, tôi tới liền!
Hả? Mà làm sao, cậu ta biết cô đang ở đâu nhỉ? Mà thôi, việc bây giờ của hai cô là ngồi chờ vị cứu tinh xuất hiện thôi…
15 phút sau…
Khi hai con điên ngồi ru rú ôm nhau chờ đợi với hi vọng đại gia sẽ xuất hiện cứu độ chúng sinh. Sau 15 năm chờ đợi, á nhầm, 15 phút chờ đợi thì bóng dáng gầy gò xuất hiện mà không chỉ một mà tới tận hai người.
Hai cô gái chạy như bay ra ôm lấy hai vị cứu tinh vừa xuất hiện đó, mặc cho mọi người nhìn họ như vật thể lạ. Mặt hai tên kia đỏ lên ngay và luôn. Họ đẩy hai con biến thái kia ra, ho khụ khụ mấy tiếng rồi nhìn chằm chằm, hỏi:
- Sao?
*Nói khẽ* - Tụi tôi quên mang tiền rồi! Đại gia trả giúp chúng tôi được không?
Ngựa và trâu đồng loạt lắc đầu, toan bỏ đi, nhưng chưa kịp đi nửa bước đã bị hai con điên chặn lại, vẻ mặt nài nỉ đến đáng thương.
- Được rồi… nhưng có điều kiện đấy nhé!
Hai nàng đồng loạt gật đầu lia lịa, sao cũng được, miễn là hai tên đó chịu giúp họ là được rồi, muốn làm gì cũng được…
Nhân Mã bước tới trả tiền cho bà chủ hàng rồi kéo hai con điên kia cùng ra khỏi quán. Đến khi tới chỗ ít người, ngựa và trâu mới dừng lại.
- Làm con xen của tôi… 1 tháng nhé!
HẢ… Không phải chứ? Làm gì thì cũng được nhưng làm con hầu cho hai tên kia thì quả là xui tận mạng. Ngày thường Song và Sư thường hay châm chọc, gây sự với Mã và Ngưu, giờ làm oshin cho tụi hắn, sao mà hai cô sống nổi đây?
Nhưng mà quân tử nhất ngôn… hai cô đều là người trọng chữ tín, nếu giờ mà từ chối thì thật là không ra làm sao cả. Thôi thì…
- Được! Xen thì xen! ________________________________________________________