[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 97: Không thể trở về




Cốt Dạ trừng mắt phun ra một ngụm máu đen, hắn đưa tay định rút Thiên Sát Đao ra nhưng lại bị Hỏa tính bừng bừng của nó thiêu đốt, lồng ngực dần nóng rực. Biết không thể để lâu hắn liều mạng dùng đôi tay đang cháy bừng vì nắm đuôi đao kéo ra. Hắn "AAAAAA" thật lớn trước khi thanh đao rời khỏi bụng, nằm ngửa xuống tuyết. Những bông tuyết trắng vẫn rơi xuống, hòa vào đống tro từ cơ thể rực cháy của Thiên Yết bao phủ lấy Cự Giải.

Cự Giải chết lặng sửng sốt trước cảnh tượng bất ngờ, nước mắt cứ tuôn, môi nàng hé mở không che đậy được từng âm thanh khóc ngất: "Thiên Yết!!! Đừng mà!!! Thiên Yết!!!"

Cốt Dạ đứng dậy, giận quá hóa thẹn. Thiên Yết chết rồi để xem ai còn có thể bảo vệ cho Cự Giải nữa đây, hắn ném thanh đao nằm phục một bên, vung móng vuốt bay đến thẳng Cự Giải.

Uỳnh!

Một cứ nổ to lại vang lên, Cốt Dạ suy yếu bị đánh tung ra xa miệng lẩm bẩm chửi rủa: "Chết tiệt!"

Từ trong đống tro tàn một làn khói đỏ rực bỗng bén lửa cháy phừng. Lửa càng lúc càng lớn nhưng lạ thay lại không làm Cự Giải cháy vụn theo, trong làn khói dày đặc không ngừng uốn lượn hiện ra một nhân ảnh... Thiên Yết!

Cự Giải mấp máy môi: "Phượng Hoàng tái sinh từ đống tro tàn!"

Tái sinh! Chính là tái sinh!

Có thể Thiên Yết vài giây trước bị Linh Tán chế ngự thì bây giờ lại là một Thiên Yết cường bạo, mãnh mẽ vung đôi cánh dày to khỏe không ngừng đánh lửa về phía Cốt Dạ. Cơ thể Thiên Yết như được bảo phủ bởi ngọn lửa thiên, bất cứ thứ gì không cho phép dám bén mảng tới liền bị thiêu thành tro tàn. Phượng Hoàng một khi đã tái sinh còn mạnh mẽ hơn kiếp trước của nó... tỏa sáng mãnh liệt.

Cốt Dạ lắc đầu, không tin vào mắt mình: "Hắn... hắn..."

Dù bị đả kinh nhưng Cốt Dạ không thể dừng lại, hắn không muốn bị phong ấn cũng không muốn tan biến vĩnh viễn. Hắn đã sống hơn ngàn vạn năm, hình thành trước khi cả có đám người trần yếu ớt này biết mặc y phục. Cốt Dạ gồng người, hai tay hắn vung vuốt, mắt nhắm nghiền, miệng niệm chú gì đó một lúc rồi mở to mắt hô "Thu" thì từ bốn phương tám hướng những cơn gió mang theo âm khí không ngừng dồn về phía Cốt Dạ. Thiên Yết cau mày, hắn biết Cốt Dạ đang muốn mượn lực oán khí của yêu ma thập phương tăng thêm công lực. Nhưng việc này có thể khiến hắn tan biến vĩnh viễn, đúng là một chiêu hiểm.

Thiên Yết gọi Thiên Sát Đao, vừa nghe tiếng chủ nhân nó đã lao đến rất nhanh hồi phục lại dáng vẻ ban đầu. Một thanh đao cháy rực uy nghi đang nằm trong tay Thiên Yết.

Thiên Yết quay đầu nhìn Cự Giải một cái mới lao đến chỗ Cốt Dạ, do mượn quá nhiều oán khí nên người Cốt Dạ không ngừng bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương đen đang phát ra những tia sét trắng. Đôi mắt trắng cũng mang theo màu đen chớp, Cốt Dạ vung tay một đám khí đen lao đến trước mặt Thiên Yết hóa ra ngàn cái xúc tua đánh vào người hắn. Thiên Yết vung đao chém vào thì chúng liền đứt ra rồi nối vào tựa làn khói đặc, có đánh cỡ nào cũng không diệt được.

Cốt Dạ không cười nữa, hắn vung tay bên kia ra hiện thêm chục cái xúc tung nữa khống chế Thiên Yết. Những cái xúc tua siết được tứ chi và cổ Thiên Yết dù lửa trên cơ thể hắn có đốt cũng không làm chúng tan ra hết, Thiên Sát Đao tự chiến đấu không theo mệnh lệnh chém vào những cái xúc tua đang cố vươn ra nhào đến chỗ Cự Giải. Dưới nền tuyết Cự Giải cứ run lên bần bật vì sợ vì vui mừng, hai cảm xúc đan xen nhau khiến nàng rối rắm quỳ bất động. Thiên Yết niệm gì đó trong miệng rồi hướng Thiên Sát Đao hô "Xuất" thì Thiên Sát Đao liền hóa thành hai, một đao giúp Thiên Yết chống chọi xúc tua không cho đến gần Cự Giải, một đao lao đến trước mặt Cốt Dạ. Cốt Dạ dùng vuốt đánh với Thiên Sát Đao kia vang lên những tiếng "chan chan" bén lửa.

Vì oán khí càng lúc càng lớn nên tinh tú nhật nguyệt bị xoay chuyển lẫn lộn ngày đêm, gió tuyết đang dần tan mang theo một sức nóng bức cực độ. Điều này trở thành chiến lợi cho Thiên Yết nhưng sẽ mang đến tai ương cho nhân loại, việc nơi cực lạnh cực nóng đảo lộn sẽ dẫn đến động đất, núi lửa và cả đại hồng thủy.

Thiên Yết gồng hết sức cong rồi ưỡn người bật mạnh khiến ngọn lửa bừng lên cháy tan đám xích tua. Hắn dùng lại chiêu cũ xoay người thật nhanh tạo thành lốc xoáy lửa, đốt cháy những cái xúc tua đen đồng thời đánh vào oán khí càng nhiều càng tốt. Vừa quay lông từ cánh của Thiên Yết giống những mũi tên lửa không ngừng lao đến chỗ Cốt Dạ khiến Cốt Dạ vừa đấu với Thiên Sát Đao, vừa phải né tránh tên lửa không ngừng.

Thế nhưng một mình Cốt Dạ đang trọng thương thì sao chống trả lại được, hắn quyết định sẽ cùng Thiên Yết và tam giới một trận tan bành, nổ tung tất thảy. Ma Tôn cũng chỉ là Ma Tôn, dù hắn có mạnh mẽ đến đâu cũng không thắng được sự đoàn kết từ những người tốt và mém tốt. Từ trên bầu trời đen bỗng xuất hiện ra vầng vũ mang theo hàng ngàn vạn thiên binh thiên tướng. Cốt Dạ cười lạnh: "Tốt!"

Trước mặt Cự Giải xuất hiện ra một cái vòng tròn quen thuộc, nàng đưa tay chạm vào liền cảm giác được hơi gió lạnh lùng lùa qua. Cơ mặt nàng giãn ra vui mừng hướng Ma Kết gọi: "Về nhà thôi Ma Kết!"

Cự Giải chạy lại Ma Kết đỡ nàng ta lên, trong lúc hân hoan quá nên nàng quên mất chiến sự hiện tại căng thẳng vô cùng. Mắt nàng vô tình chạm vào đáy mắt Thiên Yết, nàng cắn môi dưới. Hắn không sao rồi, tình hình cũng ổn hơn phần nào chưa nói đến còn có thiên binh thiên tướng đến giúp thế nên hắn sẽ không chết được nữa. Nghĩ thế Cự Giải quyết tâm hơn tiến đến con đường trở về.

Thế nhưng...

Lúc nàng qua được bên kia vòng tròn thì Ma Kết lại bị đánh bật lại... không thể trở về...