[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 94: Xin lỗi




Tối đó Thiên Yết lên giường ngủ rất sớm còn Thiên Nguyệt Mộng ngồi mãi trong mao xí mặc cho Cự Giải hỏi thăm cỡ nào cũng không lên tiếng. Nếu người ngoài nhìn vào chắc tưởng nàng thuốc nàng ta mất.

Cự Giải giở khóc giở cười đứng ngoài nhà xí nói vọng vào: "Không ăn được thì sau này đừng cố gắng ăn nữa!"

Bên trong vang lên từng tiếng "hự hự" thay cho câu trả lời đồng ý.

Ai cũng có việc riêng của mình nên Cự Giải buồn thui thủi đi dạo trong đêm. Khách điếm mà bọn họ dừng chân khuất sau trong những rạng cây và dãy núi cao, ranh giới giữa Thiên Hồng Quốc và Cát Bình Quốc. Trong bóng đêm bỗng xuất hiện bốn con mắt lập lòe khiến Cự Giải nheo mắt nhìn, hỏi: "Ai?"

Nơi đó phát ra tiếng động: "Là muội!"

Là Ma Kết cùng Nhân Mã, Cự Giải an tâm tiến từng bước hơn đến cạnh chỗ hai người.

Nhân Mã vừa gặp Cự Giải đã lạnh mặt hỏi: "Ngươi có làm theo những gì ta mắc bảo không?"

Cự Giải gật đầu.

Khóe môi Nhân Mã nâng lên thật cao: "Tốt lắm!"

"Nhưng người ngươi muốn chỉ có Thiên Yết, sao bây giờ liên lụy cả Nguyệt Mộng, nàng ta đâu có lỗi gì trong việc này?" Cự Giải nghiêng đầu khó hiểu hỏi Nhân Mã.

"Hừ!" Nhân Mã hừ lạnh rồi hướng mặt về phía khách điếm: "Nàng ta không những có lỗi mà còn rất lớn!"

Trong lòng Nhân Mã không ngừng chửi rủa, Thiên Nguyệt Mộng đã đưa thân hứng trọn Yêu đan dù người nó chọn là Cự Giải. Nếu không có Nguyệt Mộng thì giờ mọi chuyện đã quá dễ dàng...

Cả hai nữ nhân ngu xuẩn đều không biết bản thân bị lợi dụng mà còn rất vui vẻ hợp tác. Hắn nhìn Cự Giải, kẻ này hắn không quan tâm nhưng đến khi ánh mắt chạm phải nụ cười mừng rỡ vì chuyện sắp thành của Ma Kết mà lòng ngực Nhân Mã chợt nhói đau. Từ trước đến giờ chưa có nữ nhân nào khiến cho hắn muốn rời cũng không được như nàng, từ lúc cứu Ma Kết, hắn đã phải lòng một linh hồn thuần khiết... bất quá có trách thì trách nàng đã xuất hiện không đúng lúc thôi.

Cự Giải trở về thì Thiên Yết đã tỉnh, trong màn đêm tối mịt không có đèn dầu Cự Giải vẫn nhìn thấy được hắn qua đôi mắt đỏ rực như máu và lửa. Thiên Yết đảo mắt nhìn nàng, đôi mắt ấy trong bóng đêm quỷ dị đến đáng sợ, nàng nuốt nước bọt run giọng hỏi: "Ngươi ngủ không ngon à?"

Thiên Yết ậm ừ, mắt vẫn nhìn nàng chăm chăm.

Cự Giải đang suy nghĩ giữa việc tiến lại gần hay chạy đi thì hắn lên tiếng thút thít, âm luật đầy chất trách móc: "Ta nằm mơ thấy ác mộng rằng nàng bỏ rơi ta."

Nghe lời này Cự Giải vội thở phào, môi hơi nâng lên tiến lại gần hơn, giang đôi tay choàng lấy cổ hắn vỗ về: "Ta ở đây với ngươi với hài nhi. Không bỏ đi đâu cả!"

Đôi mắt đỏ của Thiên Yết dần dịu đi trả lại màu đen tuyền huyền bí hòa lẫn trong không gian căn phòng. Trán hắn tựa vào trán nàng, mấp máy môi: "Ta xin lỗi! Xin lỗi nàng!"

Nàng không đáp chỉ lấy tay vỗ về nhẹ nhàng sau ót Thiên Yết, đôi mắt Cự Giải vẫn trắng đục một màu khó hiểu. Thiên Nguyệt Mộng đứng bên ngoài cửa phòng nghe hết thảy những lời bên trong, nàng cắn chặt môi, cúi gằm mặt xoay người trở về phòng.

Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen  

...

Sáng tinh mơ Cự Giải rất sảng khoái góp ý về nơi dừng chân tiếp theo: "Chúng ta đến Tuyết Liên Sơn đi, nghe nói ở đó có tuyết rất đẹp!"

Thiên Nguyệt Mộng bặm môi thành đường chỉ dài còn Thiên Yết thì mất rất lâu mới gật đầu đồng ý. Chẳng qua cơ thể hắn mang theo Hỏa huyết không thích hợp những nơi lạnh lẽo, còn về Yêu đan trong người Thiên Nguyệt Mộng thì khác. Yêu đan đó mang theo Hàn tính, ở nơi cực lạnh chắc chắn Nguyệt Mộng không thể điều khiển được nó mà còn hao tổn yêu khí trở về nguyên thần cho dù bản thân Nguyệt Mộng cũng mang theo một phần cực hàn vốn có từ thuở sơ khai.

Nếu như chẳng may gặp Cốt Dạ ở đó... thì xác định lành ít dữ nhiều.

Thế nhưng Thiên Yết vẫn không từ chối chấp nhận lời của nàng, hắn bảo: "Nếu điều đó làm nàng vui!"

Nàng vỗ tay, mừng rỡ ra mặt: "Tốt quá! Chúng ta nên khởi hành sớm thôi!"

Giờ đi thì tầm chiều sẽ đến nơi, nơi đó đã lạnh, về đêm còn lạnh hơn nữa. Cốt Dạ có dặn nàng phải lừa được bọn họ đến đó, vì nơi đây Hỏa khí quá nhiều khiến cho nó áp đảo công lực của Cốt Dạ nên sẽ thua. Cự Giải không biết rằng việc nàng đang làm dẫn đến rất nhiều hậu quả hệ lụy tồi tệ hối hận không kịp mà chỉ có mình Cốt Dạ rõ nhất.

Tối đó, đúng như lịch trình bọn họ đã đến được Tuyết Liên Sơn, nơi cực hàn nhất vào thời điểm này. Vừa đến nơi thì đã thấy bóng dáng Nhân Mã - Ma Kết chờ sẵn, bọn họ không những không lạnh còn rất bình tĩnh đứng hứng từng bông hoa tuyết rơi xuống. Cự Giải vội vàng dồn hết sức bình sinh chạy về phía Ma Kết, nàng sợ nếu ở đây sẽ bị Thiên Yết giết chết.

Cứ ngỡ Thiên Yết sẽ hét lên thất thanh tên nàng hoặc bay đến nắm cổ lôi về, nhưng không, hắn vẫn đứng đó trông theo bóng dáng hớt hãi của nàng chạy đi mà lồng ngực vỡ tan nát thành ngàn mảnh. Đôi chân hắn như bị tuyết chôn chặt, đứng lặng tựa đã chết.

Cự Giải đến cạnh Ma Kết thì quay đầu nhìn lại, gương mặt Thiên Yết vô cùng kỳ lạ, đáy mắt hắn nhìn nàng không có sự hận thù mà chỉ toàn đau thương, tuyệt vọng.

Lúc này Cốt Dạ mới lộ rõ nguyên thần, gió xoáy nổi lên che mất tầm nhìn của Ma Kết - Cự Giải khiến hai người ôm chầm lấy nhau làm điểm tựa để không bị gió hất đi mất. Mái tóc Cốt Dạ trong truyền thuyết nay đã chuyển màu trắng xóa, đôi ngươi đổi thành màu vàng chóe, một đường rạch màu đen từ đuôi mắt hắn chạy xuống cổ rồi biến mất sau lớp y phục. Không dừng lại đó, móng tay hắn dần mọc dài cả thước, răng nanh nhô ra từ sau khóe môi mỏng. Cốt Dạ thở như một con bò húc thấy được tấm màn đỏ. Dáng vẻ này Ma Kết chưa từng được chiêm ngưỡng cho nên trong phút chốc nàng ré lên một tiếng kinh ngạc rồi bị hắn túm lấy áo xách lên cao.

Cự Giải thấy thế liền không màn mạng sống nhào đến đấm đánh vào người Cốt Dạ, quát lớn: "Thả muội ấy ra! Thả ra!"

Bên này Thiên Yết cũng biến đổi chẳng thua kém gì Cốt Dạ, mái tóc hắn từ từ chuyển màu đỏ máu, đôi mắt huyết long lên sòng sọc, dưới chân mọc ra hai cái gì đó rất dài giống cựa gà nhưng nó rất dài đỏ còn nổi lửa. Và hắn càng sáng rực hơn trong cơn bão tuyết chính là đôi cánh đỏ rực lửa... đúng vậy... đôi cánh đang không ngừng cháy phừng phừng sau lưng Thiên Yết. Thiên Nguyệt Mộng bên cạnh từ khi nào đã trở về nguyên thần thanh Thiên Sát Đao, chuôi đao nằm gọn trong tay Thiên Yết.