[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 92: Không Thái tử phi cũng không lập Hậu




Nghe lời này A Mạ càng đau đớn hơn, nàng thua thật rồi. Nàng biết vị trí của nàng ở đâu, biết nhan sắc như thế nào đâu thể mơ đến vị trí cao ngời ngợi kia. Khi nãy còn được diện kiến Cự Giải trong cơn mê của Thiên Tử Hoàng, nàng ta rất đẹp, một nét đẹp yểu điệu khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải xiêu lòng. Lúc trước, nàng đã mong rằng A Giải mãi mãi là A Giải, mỗi ngày cùng nàng bắt cá, phơi cá rồi mang ra trấn bán, sống hết quãng đời bình dị nhẹ nhàng như thế. Răng trên cắn môi dưới đau điếng nhưng nào đau bằng tim nàng lúc này chứ, nước mắt nàng cứ ứa ra mỗi lúc càng nhiều: "Ta ghét ngươi, hận ngươi!"

Nàng hét lớn lên khiến những vị khách trong tửu điếm dời sự chú ý đến bọn họ, Thiên Tử Hoàng nắm chặt cổ tay nàng, hai mắt trừng to. A Mạ vùng vẫy thoát khỏi rồi lao thẳng ra ngoài chạy mất.

Song Ngư nãy giờ im lặng cũng vội vã đuổi theo cô nương A Mạ kia, còn Thiên Tử Ninh lại kéo tay Thiên Tử Hoàng về bàn tránh những ánh mắt hóng chuyện xung quanh. Nàng bảo: "Hoàng huynh, huynh khác thật rồi. Dù gì cô nương ấy cũng đã trở thành nữ nhân của huynh, sao huynh có thể đối xử với nàng ta như thế?"

Thiên Tử Hoàng từ từ bình tĩnh trở lại, hình ảnh Cự Giải cứ xuất hiện trong tâm trí y khiến y không tài nào điều khiển được từ ngữ của chính mình. Lúc đó, y chỉ muốn bùng nổ ra hết bằng cách mắng chửi, miệt thị người đối diện cho thỏa thích, cho vơi đi nỗi đau bị từ chối, dẫm đạp lên tình yêu hết sức chân thành kia.

Rồi y cúi đầu, chớp chớp mi mắt cố gắng kéo bản thân thoát khỏi vũng lầy, thờ dài thườn thượt y nói cho Thiên Tử Ninh nghe cũng là nhắc nhở chính mình nên chấp nhận hiện thực: "Là ta đã sai! A Mạ không có lỗi không đáng nhận lấy những lời đó!"

Song Ngư chạy theo cuối cùng cũng mang A Mạ trở về toàn thây, nàng giận Thiên Tử Hoàng nhưng không còn cách nào khác là nghe theo sự sắp đặt của Thiên Tử Ninh. Thiên Tử Ninh cảm thấy rất có cảm tình với A Mạ, nữ nhân thôn quê chân chất thật thà. Cho nên đã dành rất nhiều thời gian để thuyết phục A Mạ ở lại theo nàng cùng Thiên Tử Hoàng đến Thiên Hồng Quốc gặp phụ mẫu ngóng chờ tin tức.

...

Trở về Thiên Tử Ninh đem chuyện Bạch Dương thuật lại cho phụ hoàng mẫu hậu nghe, cũng quỳ gối nhận lỗi vì đã có tình ý với Song Ngư, nàng và cả Bạch Dương còn mang con của hắn. Nhưng Bạch Dương bây giờ đã không cần đến Song Ngư nữa, cũng từ bỏ ngôi vị công chúa của mình mà cùng Nam Cung Mễ Tình chu du thiên hạ. Song Ngư vẫn chưa có tình cảm nhiều với Thiên Tử Ninh nhưng rất cảm kích nàng ta, vì nàng đã chịu rất nhiều uất ức còn chăm sóc hắn lúc yếu ớt nhất. Với cả nàng đang mang con của hắn, tất nhiên hắn phải chịu trách nhiệm nuôi dạy đứa trẻ nên người.

Thiên Tử Hoàng trở về vẫn còn ủ rũ, tối ngày trốn trong phòng, những món mà y thích nhất y cũng không buồn chạm đũa đến. Thiên Tử Ninh thuật lại sự kiện A Mạ cứu Thiên Tử Hoàng rồi chuyện không nên đã xảy ra giữa hai người cho phụ mẫu nghe. Phụ hoàng y cực kỳ vui mừng miệng không ngừng cười thốt lên hai chữ: "Tốt lắm!"

Mẫu hậu y cũng vì thế chuẩn bị ngày lành tháng tốt để rinh A Mạ về dinh. Bất quá, Thiên Tử Hoàng lại một lần nữa đạp đổ niềm vui nho nhỏ của A Mạ bằng cách lên tiếng: "Hoàng nhi sẽ thú nàng, nhưng nàng chỉ có thể trở thành Trắc phi!"

Trắc phi? Trong khi Thiên Tử Hoàng không hề có thê tử nào khác, ngôi vị Thái tử phi vẫn còn để trống ở đấy? Là dành cho Cự Giải sao? Người đã từ chối y sao?

A Mạ buồn lắm nhưng nàng vội vực dậy, không là Thái tử phi cũng được, Trắc phi cũng được, mà thê thiếp không tước vị cũng chẳng sao. Thiên Tử Hoàng không đuổi nàng đi, không bỏ mặt nàng thì đã quá mừng rồi. Tình cảm, không lẽ quãng đời còn lại nàng không thể tạo dựng nên ư?

Thấy A Mạ không phản đối, mẫu hậu y cũng chỉ biết thở dài thương thay cho nàng. Chẳng qua phụ hoàng y có phần nghĩ ngợi: "Bao đời nay Thiên Hồng Quốc chưa từng có Trắc phi."

Thiên Tử Hoàng cười cười: "Phụ hoàng đừng lo con sẽ không thú thêm nữ nhân nào cả. Nhưng, Thái tử phi phải là người con yêu, Hoàng hậu phải là nữ nhân mà con chọn. Cả đời này không thú thêm ai, không có Thái tử phi, cũng không lập Hậu!"

Danh phận này, Thiên Tử Hoàng chính là giữ lời hứa ngày trước với A Mạ, thú nàng làm thê, cả đời trên ngôi vị cũng chỉ thú một mình nàng. A Mạ nàng cúi gằm mặt, nàng nhoẻn miệng cười: "Đa tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu đã ban hôn. Đa tạ Thái tử đã chấp nhận thiếp. Đa tạ Công chúa những ngày qua đã bên cạnh an ủi động viên thần!"

Lời đa tạ này đã nói thay từ chấp thuận từ nàng, vậy là cả đời này nàng chỉ có thể làm Trắc phi, cao nhất là Hoàng Quý phi. Không thể vọng tưởng đến ngôi vị mẫu nghi thiên hạ. Cũng không sao, đời này kiếp này thế là đủ rồi! Ai ngờ một nàng thôn nữ mơ đến sớm mai có thể ở phủ to, ăn sung mặc sướng còn chưa dám, nay một bước trở thành nữ nhân bên cạnh Thái tử?

Trước đêm thành hôn, Thiên Tử Hoàng đã lui đến phòng A Mạ, trong cơn say y đã nhầm tưởng A Mạ thành Cự Giải. Đong đưa trên cơ thể nàng nhưng miệng y chỉ toàn gọi tên Cự Giải, gọi đến đau lòng người nằm dưới thân.

Y ghì chặt bả vai A Mạ, không ngừng nhấp mạnh, miệng quát: "Tại sao nàng lại không chọn ta? Ta có điểm gì không tốt! Tại sao lại đối xử với ta như vậy? Tại sao?"

Y xoay người A Mạ lại, bắt nàng quỳ rạp trên giường, hai khuỷu tay chống lên giường, nâng hông lên cao tạo từ thế tiến thủ phía sau cực kỳ dồn dập hơi hướng phần cường bạo. Nhịp thở nàng càng lúc càng đứt quãng, cắn chặt môi để không phải quát lại y, còn mắt y đã đục ngầu vì rượu vì nhục dục. Thiên Tử Hoàng nắm lấy mớ tóc nàng kéo mạnh ngược ra sau khiến da đầu A Mạ tê buốt, mắt ứa lệ mặt mày nhăn nhó méo mó, y buông lời nhục mạ chán ghét: "Có phải nàng thích như thế này không? Hắn đã cùng nàng như vậy? Hahaha... nàng cũng không khác nữ tử thanh lâu cho lắm nhỉ!? Rên đi! Mau rên cho ta!"

Mặc dù Thiên Tử Hoàng chưa từng cùng nữ tử thanh lâu tiếp xúc xác thịt, mặc dù lời cay nghiệt đó dành cho Cự Giải, nhưng người đang bị y tra tấn lại là A Mạ. Nàng bị hắn quát cũng bắt đầu không cắn môi nữa, cổ họng phát ra từ tiếng rên rỉ, y không còn làm chủ bản thân được, còn nàng lại thập phần tỉnh táo...

Cả đêm A Mạ không biết đã trải qua bao nhiêu lần với Thiên Tử Hoàng, thậm chí có bị y cào đến rách da chảy cả máu lưng. Không ngờ dáng vẻ đúng đắn hóa quỷ dữ chỉ vì vài bầu rượu. Lúc say là lúc con người ta trút bỏ nhiều nhất, Thiên Tử Hoàng muốn mượn rượu giải sầu lại không ngờ vô tình làm khổ người vô tội bên cạnh.

Sáng tỉnh giấc, Thiên Tử Hoàng vuốt mặt, đầu đau như búa bổ do tối qua đã uống quá chén. Chợt nhớ ra hôm nay là ngày tốt cử hành hôn lễ, y định vươn tay vươn vai thì bất ngờ chạm vào một mảnh da thịt mềm mềm lành lạnh. Giật thót, y quay sang nhìn thấy dáng vẻ A Mạ mệt mỏi ngủ vùi bên cạnh. Quần áo trên người nàng bị lột sạch ném tứ tung dưới đất, chiếc chăn không biết phải do đêm qua mãnh liệt quá không mà rách toạc làm hai. Nàng quay mặt sang hướng cửa phòng, lưng đối diện ánh mắt Thiên Tử Hoàng, y bàng hoàng khi nhìn thấy những dấu cào dài ngoẵng trên tấm lưng nàng. Y hơi nhoài người về phía A Mạ, bất giác bàn tay y cử động có gì đó là lạ. Đưa tay lên, lòng Thiên Tử Hoàng một lần nữa dâng lên cỗ chua xót tội lỗi. Trong lồng bàn tay là những sợi tóc dài bị đứt, đầu móng tay vẫn còn hiện diện mấy miếng da ghi lại tội ác tối qua y đã ban hành cho A Mạ. Y thở dài, giang tay ôm chầm lấy cơ thể đang run rẩy vì lạnh hay ác mộng vẫn còn dai dẳng trong giấc ngủ của nàng bây giờ. Chiếc chăn đã rách cũng bị y giành mất ôm trong lòng, A Mạ vừa không có y phục bận vừa không có chăn đắp cho nên qua một đêm dài bị hành hạ, tra tấn trán nàng nóng ran.

"Xin lỗi!" Thiên Tử Hoàng lại thở dài lần nữa nói bên tai A Mạ: "Đã bắt nàng chịu khổ rồi!"

Sau đó, y lấy tấm chăn rách đắp lại cho nàng, Thiên Tử Hoàng nhặt lại y phục của bản thân và nàng bận vào cho cả hai, mở cửa bước ra gọi nha hoàn truyền thái y đến. Không quên căn dặn dọn dẹp bãi chiến trường vung vãi bên trong phòng, một mớ hỗn độn.

Y rời đi có chần chừ vài lần quay đầu nhìn lại cánh cửa khép hờ, lòng y rối bời như tơ chỉ, rồi y lại ngao ngán lắc đầu, tự hỏi: "Có phải ta đã sai lầm khi quyết định thú nàng không?"

Nhưng không có ai trả lời, y cũng không có câu trả lời nào thích đáng cho bản thân mình lúc này. Chỉ là nữ tử bên trong căn phòng kia tự bao giờ đã tỉnh, đôi mắt nặng trĩu nhìn khoảng trống bên cạnh rồi chớp nhẹ hàng mi cong vuốt, một giọt lệ chảy dọc xuống thái dương. Nàng đau lòng nhắm mắt vùi mình ngủ say.