Sáu ngày trước.
Thiên Tử Hoàng rất nghe lời của vị đại phu kia sau khi dùng thuốc liền bắt A Mạ phải uống một phần. Y cười cười ngây ngốc bảo rằng: "Ta sẽ không bạc đãi nàng đâu!"
A Mạ bĩu môi: "Ta không cần ngươi phải đãi ngộ ta gì cả, mong người mau chóng hết bệnh rồi cút xéo đi!"
"Như vậy thì không được..." Thiên Tử Hoàng mở to mắt nói với A Mạ rằng: "Nếu ta không thú nàng... vậy cả đời này nàng sẽ thành đại tẩu lỡ thì không ai để mắt tới!"
"Xì!!!" A Mạ không đáp, giấu nụ cười hớn hở không thoát ra khỏi cửa miệng.
"Ta hứa sẽ thú nàng, chăm lo cho nàng cả đời này!" Thiên Tử Hoàng không những nói còn đưa tay lên trời lập lời thề với A Mạ, cốt muốn lấy lòng tin của nàng mong nàng không chửi rủa, đuổi y đi nữa.
Nàng cố tình làm giá, phớt lờ lời y, đứng dậy đi đến đống cá đang được phơi khô trước sân: "Không thể vào trấn giao cá được rồi, cho nên mớ cá này chúng ta phải dùng hết tháng!"
Chiến sự căng thẳng cuối cùng cũng rơi xuống đầu những người dân nơi đây. Một số người phải bỏ đi nơi khác vì đám quân Cát Bình Quốc chạy tháo chết khi Thái tử của chúng bị bắt trị tội, trong lúc hoảng loạn cứ gặp người không cần biết là ai đều vung kiếm ra tay sát hại vô tội vạ.
Vì ngôi nhà A Mạ nằm khá tách biệt nên tránh được nguy hiểm nhưng không có nghĩa an toàn tuyệt đối. Thiên Tử Hoàng đứng dậy đi đến phụ nàng lấy rơm phủ lên mớ cá khô trước khi trời tối. Xong việc, y vào bếp tính phụ A Mạ làm chút đồ ăn thì đầu y đau như búa bổ. Mọi thứ bắt đầu quay cuồng, A Mạ cảm nhận người bên cạnh lảo đảo sắp ngã, nàng đưa tay chỉ kịp nắm lấy bàn tay y rồi cả hai cùng ngã nhào.
Nàng nằm lên cơ thể y, môi chạm môi, mắt nàng mở to còn y thì bất động như đã ngất. A Mạ vội vội vàng vàng đứt dậy đá mũi chân vào hông Thiên Tử Hoàng: "A Giải???"
Y không có chút động tĩnh nào, nàng sợ hãi sờ môi: "Có khi nào chết rồi không?"
A Mạ đảo mắt, thở hắt một hơi vào lòng bàn tay: "Không thối!"
Bỗng Thiên Tử Hoàng ngồi bật dậy, đôi mắt lờ đờ nhìn về phía cổng gỗ sụp xệ. A Mạ giơ năm ngón tay huơ huơ trước mặt y, gọi: "Này, A Giải!?"
Lúc này y mới có phải ứng khi nghe thấy chữ "Giải" trong lời A Mạ.
Y nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt chợt biến hóa thành hoang dại, cả người quýnh quáng xoay tới xoay lui, miệng không ngừng: "Nàng ấy... nàng ấy... nàng ấy..." Nhưng đang hối hả muốn nói điều gì đó quan trọng, lại không tìm được từ ngữ nào để diễn đạt thành lời.
Thiên Tử Hoàng đứng phắt dậy chạy ra ngoài cửa gỗ, mắt nhìn láo liên bốn phía. A Mạ giật thót cũng chạy theo Thiên Tử Hoàng nhưng y rất nhanh đã lao thẳng vào rừng già hun hút.
A Mạ vừa đuổi theo vừa gọi tên, còn y cứ phóng như tên về một hướng không xác định, y làm theo bản năng và chút ý thức còn sót lại sau cú va chạm. Miệng tiếp tục câu nói: "Nàng ấy... nàng ấy...!!!"
Khi Thiên Tử Hoàng kiệt sức, y ngã vật xuống đất bất động. A Mạ đuổi theo tới nơi cũng ngã lăn ra vì mệt, thở hồng hộc. Nhìn thấy đường về nhà khá xa nên đành phải tìm một nơi nào đó trú tạm.
Sáng hôm sau Thiên Tử Hoàng tỉnh dậy, y không nhớ đêm qua làm gì chỉ biết đầu rất đau rồi ngất đi.
A Mạ tức giận mắng: "Ngươi có biết làm ta lo lắm không!?"
Thiên Tử Hoàng im lặng nhìn nàng, cúi đầu hối lỗi: "Ta không cố ý."
"Hừ!" A Mạ đứng dậy trở về nhà, Thiên Tử Hoàng cứ cúi đầu, mắt nhìn chân nối bước A Mạ.
A Mạ và Thiên Tử Hoàng không ngờ chuyện này lại xảy ra lần nữa. Ba ngày sau, lúc Thiên Tử Hoàng đang ngủ, y chợt choàng tỉnh giấc, đôi mắt mở to hoảng hốt cực độ tiến lại gần A Mạ, ghì chặt hai bả vai nàng kéo dậy, liên tục lắc mạnh: "Nàng ấy... mau cứu nàng ấy...!"
Trong đầu Thiên Tử Hoàng hình ảnh Cự Giải mờ mờ ảo ảo, nhạt nhòe rơi xuống vực thẳm cùng tiếng hét đau thương gọi tên y không ngừng vang bên tai. Y quát lớn vào mặt A Mạ: "Cứu nàng ấy!!!"
A Mạ không hiểu nửa đêm nửa hôm y muốn cứu ai, Thiên Tử Hoàng như dồn hết sức lực vào đôi tay bóp chặt bờ vai nhỏ nhắn của A Mạ khiến nàng đau điếng vùng vẫy thoát khỏi.
Chát Chát!
Nàng giơ tay tát thẳng hai bạt tay như trời giáng xuống mặt Thiên Tử Hoàng.
Thiên Tử Hoàng dường như tỉnh mộng, khuôn mặt ngơ ngáo hỏi: "Sao... sao lại tát ta?"
A Mạ cau mày, vừa suýt xoa hai vai vừa rủa y: "Đồ khốn, ngươi nhìn xem đã làm gì!?"
Bấy giờ y mới để ý tay mình vẫn còn hướng đến A Mạ muốn đả thương nàng. Y sợ, sợ bản thân đang dần mất ý thức, không kiềm chế được hành động song hành cùng giấc mơ.
Ngày hôm sau, y cố tình ra ngoài bếp ngủ. Nửa đêm lại tiếp tục tình trạng đó, lần này y xác định không còn là ác mộng nữa. Hình ảnh Cự Giải rất chân thật, vô cùng rõ ràng, nàng đang đợi Thiên Tử Hoàng đến cứu. Y chớp mắt liên tục khi nhìn A Mạ ngủ say trên giường, sau đó y từ từ rời khỏi ngôi nhà này một cách im lặng nhất. Nhưng y không biết A Mạ đã tỉnh ngủ từ lúc y bước vào, khi y rời khỏi cũng là lúc A Mạ hất chăn, len lén đi theo Thiên Tử Hoàng để xem y muốn làm gì?
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen
Bầu trời dần sáng tỏ, nơi họ đi cũng cách rất xa nhà A Mạ, Thiên Tử Hoàng dừng chân xoay người về hướng A Mạ đang núp sau một cái cây to. Y chậm rãi đi đến chỗ nàng, đứng trước mặt nàng: "Đừng theo ta nữa!"
Khuôn mặt Thiên Tử Hoàng lạnh lùng không giống y những ngày qua chút nào, điều này làm A Mạ lặng người. Đôi mắt ấy như đang đe dọa, cảnh cáo nàng. Và ở y có cái gì đó rất nặng nề khiến nàng phải nép mình đến mức tâm thức hiện lên cảnh tượng phải quỳ xuống run rẩy xin tha mạng.
"A... A Giải!" Nàng thử gọi tên y. Y liền nhướng một bên mày: "Ta là Thiên Tử Hoàng, Thái tử Thiên Hồng Quốc. Trở về đi, ta sẽ ban thưởng hậu đãi cho ngươi sau khi ta trở về được Thiên Hồng Quốc."
"Ngươi nói linh tinh gì thế? Có phải ngươi ấm đầu rồi không? Chỗ nào không ổn nói ta nghe đi!?" A Mạ rụt rè định vươn tay đến sờ trán Thiên Tử Hoàng thì bị y gạt tay ra, cảnh cáo:
"Đừng có chạm vào ta!"
Y lại quay lưng đi tiếp về nơi không rõ, A Mạ sợ y phát bệnh nặng liền cãi lời tiếp tục đi theo y.
Trước khi đi A Mạ chỉ mang theo ít ngân lượng, sợ y đói nên nàng mua vài cái màn thầu khi tạt qua một quán ăn nhỏ ven đường. Nàng đưa cho y nhưng y chỉ biết tức tối cầu lấy chúng ném đi, dẫm đạp lên ý tốt của A Mạ. Thiên Tử Hoàng không thể chịu đựng được nữa khi tiếng khóc của Cự Giải mỗi lúc càng ám ảnh y nhiều hơn. Y như phát rồ chạy thật nhanh...
Rồi y chạm phải một cỗ xe ngựa gỗ cùng đoàn người vừa quen vừa lạ.
Người bên trong cỗ xe ngựa vén tấm màn che, mắt chạm mắt, người bên trong xe chính là Thiên Tử Ninh với Song Ngư. Thiên Tử Ninh nhanh như thoắt rời khỏi xe ngựa, chưa kịp vui mừng thì đã bị Thiên Tử Hoàng nắm chặt lấy hai bả vai, lắc mạnh trong cơn điên cuồng: "Mau cứu nàng ấy!!!"
A Mạ đuổi tới nơi nước mắt đầm đìa, tim đau thắt, lòng nàng cực kỳ khó chịu khi Thiên Tử Hoàng trong cơn mê đã gọi tên "Cự Giải" đầy yêu thương, còn bảo: "Đợi ta, ta đến cứu nàng!"
Cự Giải cuối cùng là ai? Sao nữ tử đó có thể khiến Thiên Tử Hoàng trở nên hốt hoảng như thế chứ?