Ngày thứ sáu, Thiên Yết gối đầu lên chân Cự Giải, nàng đang rảnh rỗi không có gì làm nên định may bao tay mới, thật ra thì trước đây nàng có đôi bao tay nhưng mang đúng được một lần rồi mất tiêu. Dạo này nắng gắt quá mà nàng lại hay sử dụng tay dễ bỏng, thêm việc Thiên Yết cứ lôi nàng đi khắp nơi đến phát bực.
Thiên Yết lắng tai nghe âm thanh trong bụng Cự Giải, vu vơ nói: "Không biết nam hay nữ, một hay hai. Nàng nghĩ xem nên đặt tên gì cho chúng?"
Thần sắc Cự Giải sa sầm, ứa máu đáp: "Ngươi nghĩ xa thế? Chỉ mới hơn một tháng tuổi!"
Đáp lại vẻ khinh khỉnh phía Cự Giải là nụ cười vô tư của Thiên Yết: "Thống nhất tên trước để ta gọi chúng hằng đêm. Nàng biết không, nói chuyện với hài nhi khi chúng còn ở trong bụng rất tốt đấy!"
Cự Giải hơi ngớ người, ở thời của nàng không có việc nói chuyện cùng thai nhi khi còn trong bụng bởi vì...
Nhưng nàng cũng được đọc rất nhiều sách nói về điều này, lúc nhân loại vẫn còn sống an yên hòa bình trên mặt đất thì các cặp cha mẹ hay thường sử dụng phương pháp kích thích não bộ cho bé từ tuần thứ 18 trở đi. Còn giờ, mới hơn 5 tuần thì nghe cái gì được cơ chứ?
Nàng lại tiếp tục cười cợt vẻ ngốc nghếch của hắn.
Thiên Yết thấy nàng im lặng liền giả vờ hờn tủi xoay người úp mặt vào bụng Cự Giải, còn giả vờ thỏ thẻ không để nàng nghe: "Hài nhi, con có cảm thấy mẫu thân của con rất quá đáng với ta không?"
"Hừ!" Trò hề nhàm chán, Cự Giải một tay đẩy mạnh trán Thiên Yết tránh xa bụng nàng: "Đừng có bày trò nữa!"
Bị xua đuổi, Thiên Yết đi đến góc phòng khách điếm ngồi xuống bó gối, cằm tì lên đầu gối giương đôi mắt tội nghiệp về phía Cự Giải, nhìn nàng xa xa. Cái biểu hiện đó để lấy lòng xót thương từ Cự Giải, nào ngờ nàng lại bơ tuốt.
Ngày thứ bảy, Thiên Yết đưa nàng đến một đỉnh núi rất cao, ở đó có con suối to chảy dọc thành dòng thác lớn, con thác xối xả thả mình rơi xuống chân núi tạo thành một cái hồ to trong veo. Hắn nhúng khăn xuống nước, vắt khô rồi nhanh chóng đi đến cạnh nàng: "Nóng thế này!"
Vừa nói hắn vừa giúp nàng lau sạch khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi cùng đôi tay bẩn. Hành động này khi không lại đi thẳng vào tim Cự Giải, nàng biết bảy ngày qua hắn đã cố gắng trở thành người chồng người cha tốt. Bản tính ban sơ của hắn có phải là người lương thiện, nhẹ nhàng? Cự Giải thật muốn biết trước đây hắn là người như thế nào!?
Từ khi Cự Giải trở về Thiên Yết cười không ngớt cho dù nàng chà đạp, xua đuổi hắn cỡ nào hắn vẫn không tức giận dù chỉ một chút. Thật kỳ lạ!
Lau xong cho Cự Giải, Thiên Yết thở hắt một hơi mệt mỏi, sau đó chỉ tay về khoảng đất trống rộng lớn phía trước: "Nàng có thích nơi này không?"
Cự Giải không đáp, nàng chăm chăm đưa mắt nhìn xung quanh. Nàng chỉ còn ba tuần nữa để lừa Thiên Yết tự hai tay dâng mạng cho Cốt Dạ, cho nên... việc thích hay không thích cũng có còn gì quan trọng nữa?
"Nàng có muốn quãng đời còn lại cùng ta và hài nhi sống ở đây chứ?" Đôi mắt Thiên Yết sáng rực đầy hoài bão, Cự Giải còn cảm nhận được bên trong đôi ngươi ấy lấp lánh ấy là từng tia hy vọng về một tương lai hạnh phúc. Hắn thật sự nuôi mộng ước cùng nàng đi đến trọn đời sao? "Ta sẽ xây một ngôi nhà ba gian, khoảng sân để nàng nuôi gia súc, trồng trọt rau củ. Nếu hài nhi là nam ta sẽ dạy nó cách trở thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, còn nữ nhi thì chẳng ai dám xem thường hay bắt nạt nó."
"Thiên Yết..." Cự Giải cúi đầu nhìn đôi tay giấu trong vạt áo tránh nắng: "Ngươi biết ta trở về vì lý do gì phải không?"
Kẻ khôn ngoan như Thiên Yết không thể không biết.
Nụ cười trên môi Thiên Yết vụt tắt, hắn đưa mắt nhìn nàng: "Ta không cần biết, nàng ở đây với ta, ngay lúc này. Hãy để ta bù đắp cho nàng, bảo hộ nàng, kiếp này ta nợ nàng vì thế... nếu nàng muốn ta cũng sẵn sàng dâng cả mạng sống này. Nhưng trước đó ta cần phải làm một số việc..."
Một số việc của Thiên Yết chính là giết chết Cốt Dạ.
Trời hơi vào trưa, Thiên Yết bảo Cự Giải ở yên trong túp lều nhỏ do hắn dựng giữa núi chờ đợi. Chưa đến một canh giờ sau hắn đã trở về mang theo Thiên Nguyệt Mộng lẫn Tạ Bối, Thiên Nguyệt Mộng nguyên vẹn nhưng Tạ Bối thì người không ra người ma không ra ma.
Cự Giải trông Tạ Bối nằm phủ phục dưới đất máu miệng không ngừng phun ra, cơ thể có rất nhiều vết thương lớn nhỏ. Không cần nói cũng biết Thiên Yết đã điên tiết thế nào, bức bách bao ngày qua có lẽ đã trút giận lên thân thể mỏng manh của Tạ Bối. Thay vì thương cảm, Cự Giải lại thấy hả dạ, vừa lòng với tình trạng của ả lúc này. Những ngày tháng trước nàng đã bị ả hành hạ đến mức sống chết không rõ, đứng giữa ranh giới nhân gian địa ngục những hai lần. Còn khiến Thiên Tử Hoàng giờ trong tình trạng thảm, sao nàng lại phải mang theo lòng thương với kẻ độc địa này? Nếu nàng có lòng vị tha nàng cũng không xài nó một cách phóng túng đến thế.
Hắn để ả nằm hôn mê ở đó đến khi bầu trời tối hẳn mới bắt đầu ra tay trừng trị. Trong khoảng thời gian ả mê man, nhục thể ả không ngừng phát ra từng mảng bụi màu trắng bay lơ lửng rồi thuận theo chiều gió cuốn đi xa.
Thiên Yết gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu: "Ta nghĩ ngươi không cần thiết phải sống nữa!"
Mái tóc hung đỏ của hắn bay lên, Cự Giải không kịp ngăn cản thì đã thấy một luồn ánh sáng trắng toát xuất hiện xung quanh cơ thể Tạ Bối. Tạ Bối ưỡn người bay lên cao, ả đau đến mức la hét thảm thiết dù đôi mắt vẫn khép chặt. Tiếng thét vang vọng khắp đất trời, bầu trời đen mịt bỗng gầm lên vài tia sét mỏng tựa ả nhện phóng tơ bắt lấy con mồi.
"AAAAAAAAAA!!!" Ả hét, hét không ngừng nghỉ.
Đôi ngươi Thiên Yết mỗi lúc càng đỏ, không những vậy còn toát ra âm hàn cực mạnh khiến gió nổi lên, từ trong lòng ngực trái Tạ Bối một viên ngọc màu trắng đang cố gắng chui ra khỏi thân xác sắp lụi tàn.
Thiên Nguyệt Mộng đứng trước mặt Cự Giải bảo vệ cho nàng, Cự Giải hơi bất ngờ. Viên ngọc trắng vừa ly khai khỏi thân thể Tạ Bối, ả liền như tro tàn từ ngọn lửa bay lên không trung, dần dần tan biến vào bầu trời đen. Trên bầu trời bỗng lóe lên hai viên ngọc trắng rất nhỏ, chúng bay lượn quấn quýt vào nhau rồi đồng nhất hướng về một hướng xa xăm nào đó.
Viên ngọc lấy từ ngực Tạ Bối vẫn còn lơ lửng giữa không trung tìm chủ nhân mới, nó bay tới bay lui một hồi mới chọn được ứng cử viên sáng giá. Nó lao thẳng đến Cự Giải khiến nàng hoảng hốt thét lên rõ to, theo phản xạ mà nâng tay che mặt. Nào ngờ Thiên Nguyệt Mộng nhanh nhảu xoay người hưởng trọn cú va chạm của viên ngọc. Nàng ta "hự" một tiếng rồi khuỵu xuống ho sặc sụa. Thiên Yết đi đến trước mặt Thiên Nguyệt Mộng bảo: "Bảo hộ yêu đan cho tốt, đừng để ta phải làm điều tương tự với ngươi! Một Tạ Bối đã quá đủ rồi!"
Thiên Nguyệt Mộng cúi đầu, phát lên hai tiếng: "Tuân lệnh!"
Cự Giải lại được một phen kinh ngạc, đôi mắt mở to: "Thiên Nguyệt Mộng nói được?"
"Yêu đan đã giúp nó nói được." Thiên Yết giải thích.
Cự Giải bỗng dùng ánh mắt căm phẫn với Thiên Yết: "Dù gì Nguyệt Mộng cũng là nữ nhân mà ngươi có thể gọi như vậy sao?"
Thiên Yết vội phân bua: "Nhưng mà nó..."
Cự Giải cắt ngang lời biện minh chưa kịp nói: "Lại nó?"