Những ngọn đuốc không ngừng di chuyển trong màn đêm, có vài kẻ đang âm mưu thao túng giang sơn. Chúng cần phải tiến hành ngay khi mặt trời lặn.
Vài giờ trước.
Ma Kết cùng Nhân Mã biến mất không biết bao nhiêu ngày, Cự Giải dò tìm, thăm hỏi khắp nơi nhưng chẳng ai biết họ đâu. Thiên Tử Hoàng không thể nào chịu đựng mãi được, nàng không nhẫn tâm đẩy y vào chỗ chết. Cho nên... liền mạng đến nơi tập trung rất nhiều nam nhân trong kinh thành. Bất quá lại bị Thiên Tử Hoàng phát hiện, nắm cổ lôi về "quất" miệt mài một trận dài.
Nhân Mã đã mang Ma Kết đi đâu?
Ở một nơi khá xa so với Kinh Thành Khang Vương Quốc - Trên đỉnh ngọn núi Lạp Khởi.
Lúc Ma Kết tỉnh lại chỉ thấy cơ thể bị trói chặt trên giường, Nhân Mã bên cạnh cười quái dị, nàng định mở lời hỏi thì hắn đã bấm vào huyệt khiến nàng ngất đi.
Lại một lần nữa tỉnh dậy trên giường, lần này Ma Kết cảm thấy thân thể có chút khác lạ, tay chân hoàn toàn đồng điệu, cơn gió lùa qua, nàng cảm nhận được cái lạnh xâm chiếm da thịt qua lỗ chân lông. Ma Kết đưa tay sờ trán, có hơi ấm? Chuyện này?
Y phục đã bị lột sạch, cơ thể hiện rõ trước mặt. Ma Kết đưa tay sờ từng vị trí trên cơ thể, đây không phải nàng, nhưng chính là của nàng...
Bỗng tiếng bước chân vang bên tai, Ma Kết ứng biến nhanh như thoắt tóm bộ y phục gần đó, thắt lưng vẫn còn thanh nhuyễn kiếm. Nhân Mã bước vào, lẳng lặng khép chặt cửa lại, mặt đối mặt, hắn không nói chuyện, im lặng đi đến cạnh nàng.
Ma Kết nắm chặt bộ y phục trên tay, nàng buộc phải mở lời trước: "Đây là đâu?"
Như mọi khi, Nhân Mã sẵn sàng đáp lại từng câu hỏi của nàng, chỉ trừ những câu vô nghĩa: "Lạp Khởi."
"Lạp Khởi?" Là nơi nào nhỉ? Ma Kết nàng có phải người ở đây đâu, nói địa danh làm cái quái gì? Cơ mà...
Ma Kết rút nhuyễn kiếm trong y phục ra chĩa thẳng đến cổ Nhân Mã, nàng cần phải rời khỏi đây.
Nhân Mã bật cười ha hả trước khi phun ra bốn từ tặng nàng: "Không biết lượng sức!"
Đúng, nàng làm gì biết dụng kiếm, với cả chắc gì đã đánh lại hắn. Trò này để đe dọa hắn hay dồn chính bản thân vào đường cùng?
Nàng ném thanh nhuyễn kiếm ra xa, trao cho hắn ánh mắt sắc lịm: "Ta muốn gặp tỷ tỷ!"
"Nếu nàng ngoan ngoãn!"
"Ta có điểm nào không ngoan!? Ngươi mang ta đến đây làm gì? Chẳng phải ngươi bảo chữa bệnh cho tỷ tỷ ta sao?"
"Nàng có gì phải gấp gáp?" Nhân Mã xoa đầu nàng: "Không cảm tạ ta vì ban cho nàng thân thể mới hoàn hảo này sao?"
Hắn nhắc mới nhớ, thân thể này... Ma Kết bỗng cảm thấy mắc cỡ, cả người đỏ ửng, đôi ngươi xám xịt đảo quanh: "Ta cần mặc lại y phục, ngươi mau ra ngoài!"
Nhân Mã nghiêng đầu: "Có thứ gì trên người nàng mà ta chưa thấy chứ?"
"Ngươi..." Ma Kết nghiến răng nghiến lợi, tốt lắm, hay lắm... có thứ gì hắn chưa thấy? Cả lục phủ ngũ tạng nàng hắn cũng sờ qua rồi, còn chi ngại ngùng nữa?
Đã vậy, nàng cũng nên mặc y phục vào trước đã. Cơ thể này vừa tỉnh đã thấy, cứ ngỡ sẽ khó thích nghi nào ngờ nàng rất nhanh đã cùng nó trở thành một. Tay chân vừa vặn, linh hoạt, khuôn mặt thanh tú, da thịt mịn màng. Tuy nhìn hơi lạ mắt, đâu thể ngày một ngày hai mà quen liền với dung mạo mới. Bất quá, đỡ hơn những bộ phận chấp vá mấy hôm trước.
Nghĩ đến mới nhớ, hình ảnh của Nhân Mã ngày hôm đó Ma Kết vẫn mờ mờ ảo ảo nhìn thấy. Dáng vẻ quái dị, đôi mắt vàng chóe cùng vết sẹo đen đáng sợ chạy dọc từ mặt xuống cổ. Chẳng qua lúc này, Nhân Mã trông chẳng giống kẻ ghê tởm đó, khuôn mặt tuấn lãng, mái tóc đen tuyền, chiếc cằm tinh tế vừa vặn. Hắn quay sang nhìn Ma Kết khiến nàng chột dạ quay đầu sang chỗ khác, giả vờ ngó quanh tìm thắt lưng nhuyễn kiếm.
"Thật kỳ lạ!?" Nàng lẩm nhẩm, chẳng may Nhân Mã lại nghe thấy.
"Kỳ lạ điều gì?"
Ma Kết vội chỉnh lời: "Ta nhớ vừa mới ném thanh kiếm đâu đây mà... à... thấy rồi!"
Hú hồn!
Hôm đấy đầu Ma Kết bị va đập mạnh nên không biết điều nàng nhìn thấy phải ảo giác hay không, dù gì cũng phải đề phòng. Nếu thật sự hắn không phải con người...? Mà cũng đúng, con người ai có thể làm được điều này!? Nghĩ đến bản thân, Ma Kết liền kết luận Nhân Mã không phải người trần mắt thịt tầm thường, còn vấn đề tiên ma chưa xác định rõ.
"Cổ Trùng của ngươi?" Ma Kết nhớ lời Nhân Mã kể, hắn cũng từng bị dính Cổ như Cự Giải, liệu Cổ của hắn đã hết chưa?
Nhân Mã đáp: "Ta đã trút bỏ sạch sẽ, hiện tại có thể chữa trị cho tỷ tỷ nàng."
"Hay quá! Vậy mau đi tìm tỷ tỷ thôi!"
"Chưa thể!" Nhân Mã giữa cổ tay Ma Kết khi nàng nhấc mông muốn chạy ra ngoài.
Ma Kết cau mày, rõ ràng có thể trị tại sao vẫn chưa chịu đi?
Nhân Mã tiếp lời: "Nhân gian sắp đại loạn."
"Thì liên quan gì đến ta?"
Nhân Mã nhếch nhẹ viền môi: "Tỷ tỷ nàng sẽ tự đến đây. Sớm thôi!"
"Sao ngươi biết?"
"Ta biết."
...
Cự Giải cùng Thiên Tử Hoàng chạy trốn khỏi cơn mưa tên không ngừng trút xuống, trong đêm tối tĩnh mịch, hoàng cung Khang Vương Quốc dần trở nên rực rỡ giống như một lò lửa khổng lồ bừng sáng trong đêm tối.
Kim Vương gia trở nên điên loạn, phu nhân lão chết khô, nhi tử cuối cùng thì bỏ đi biệt tích. Với cái tuổi gần đất xa trời, liệu lão còn có thể duy trì nòi giống. Bây giờ lão gần như đã tuyệt tử tuyệt tôn. Bởi thế lão chẳng cần quan tâm những kế hoạch vốn đã vạch ra trước đó, cứ thế dẫn theo quân phản tặc đột nhập vào hoàng cung. Cấu kết cùng Cát Thượng Bình - Cát Bình Quốc tạo phản.
Lâm Á Hân bảo vệ sự an toàn của Xử Nữ kéo nàng băng qua biển lửa chạy thẳng vào rừng sâu thẳm. Sư Tử ngồi trên ngai vàng đối diện Kim Vương gia bên dưới chính điện, lửa đã bén đến quanh hai người. Tam Vương gia hôn nhẹ lên trán Tam Vương phi nhờ nàng mang Cát Ngọc Vân cùng nhiều người khác đến nơi an toàn. Tam Vương phi mắt ngấn lệ nhưng miệng nàng vẫn nở nụ cười hiền dịu tựa như mọi chuyện diễn ra đều rất bình ổn. Nắm lấy tay Tam Vương gia, nàng đặt lên bụng mình, nơi đây đã xuất hiện kết tinh tình yêu của hai người họ. Cho nên: "Hãy hứa với thiếp, chàng sẽ là người đầu tiên chạm vào hài tử của chúng ta chứ?"
"Ta hứa!"
Nụ cười ấy... biệt ly hay hạnh phúc... cũng chẳng biết nữa.
Dù Tam Vương phi không nhìn thấy đường nhưng trong lúc hỗn loạn, nàng lại tinh tường vô cùng, đường đi nước bước đều rất nhanh, dứt khoát, chưa đầy một canh giờ sau nàng đã đưa tất cả mọi người đến nơi an toàn bên ngoài Kinh Thành Khang Vương Quốc. Nơi đây nàng gặp được Lâm Á Hân cùng Xử Nữ, nắm lấy bàn tay Lâm Á Hân: "Hãy... thay ta bảo vệ họ. Được không?"
"Tam Vương phi, người!?"
"Được không?" Tam Vương phi nhấn mạnh lại một lần nữa.
Lâm Á Hân run rẩy, nhìn sang Xử Nữ sắp ngất đến nơi: "Được!"
"Đa tạ!" Nàng chỉ để lại hai từ ngắn gọn sau đó bóng lưng nàng khuất dần, biến mất trong làn khói cùng ngọn lửa nóng rực.