Sau ba ngày yến tiệc kết thúc, khách khứa bắt đầu dời đi. Chỉ riêng Cát Thượng Bình vẫn còn ở lại chốn cấm cung. Đồng thời đoàn người của Thiên Tử Hoàng cũng dời từ phủ đệ của Kim Vương gia sang khách điếm nổi danh nhất Đông Thành để tiện bề sinh hoạt hơn. Song Tử cùng Kim Ngưu trở về phủ chính Kim Vương Gia ở Bắc Thành. Kim Vương phu nhân tạm biệt tướng công ở Kinh Thành, vì lão ta còn có việc cần mưu tính nên chưa thể rời đi.
Đoàn người của Kim Ngưu chẳng may bị đạo tặc bao vây, bọn chúng không những cướp tiền còn muốn bắt luôn người. Song Tử không thể bộc lộ một cường thể võ công ra ngoài, nàng cứ thế để mặc bọn chúng xô đẩy, trêu ghẹo.
Kim Ngưu xông tới bảo vệ mẫu thân với nương tử, thế nhưng thân thể ốm yếu vô dụng chỉ cần một cước cũng đủ đá bay vài thước. Vậy mà hắn vẫn cứ thế xông lên cho dù bị đấm đá đến máu me đầy người, phun ra một ngụm huyết tương đỏ tươi vào mặt tên đối diện, Kim Ngưu quật cường đứng dậy: "Các ngươi... có biết... đang... động... đến..."
"Kim thiếu gia, bọn ta tất nhiên biết ngươi là ai rồi! Haha..."
Mấy tên ở sau cười rơm rả, còn kẻ bị Kim Ngưu phun máu vào mặt đang dùng tay lau đi những vết máu tanh tưởi, hắc tuyến nổi lên khắp trán.
Kim Vương phu nhân trông thấy nhi tử của bà ta bị đánh đến mức đứng không nổi, hơn hai mươi năm cuộc đời bà chưa từng quát hắn nói chi là dù đến đòn roi. Vậy mà...
"Các người... các người... dám dám..." Cơn tức giận hòa quyện vào sự sợ hãi khiến giọng nói bà ta the thé, cả người run bần bật. Bất quá lại giống như con thỏ không dám làm gì ngoài việc giương mắt nhìn.
Song Tử đứng cạnh cắn chặt môi dưới, đến mức đường này... nàng không thể để việc này tiếp tục. Động đến nàng thì được, tuyệt nhiên không thể làm tổn hại đến người nàng yêu, bức bách nàng quên mất lời căn dặn của Tam Vương gia...
"Dừng lại!" Giọng nàng vang bỗng giữa trời xuân mây trắng, vùng ngoại thành hoang vu bị lay động, chim muông vẫy cánh bay loạn khắp nơi.
"Ngươi vừa lên tiếng sao mỹ nhân!?"
Kẻ cầm đầu cũng là tên bị phun máu lúc nãy đi đến trước mặt Song Tử, ngón tay bẩn thỉu hắn chạm vào chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng, nâng lên.
Song Tử liền hất mạnh tay hắn ra, trao cho hắn đôi mắt ngoan độc kèm theo lời cảnh báo: "Nếu còn muốn sống thì mau biến khỏi chỗ này!"
"Ha!" Tên cầm đầu thấy thế cười to, giễu cợt: "Ta không biến rồi sao? Dựa vào tiểu mỹ nhân đây... muốn đánh bại ta à? Hoang đường!?"
"Hừ!" Song Tử tức giận, nàng vốn không muốn động thủ nhưng chính hắn đã bắt nàng làm thế. Năm ngón tay nàng chau lại, từng đốt xương trên cơ thể như muốn gãy rời, có cái gì đó rất lớn đã cắm rễ từ lâu nay, giờ đã có dịp bộc phát.
Tên cầm đầu cũng đang chờ xem "tiểu mỹ nhân" trước mặt có thể làm điều gì thì Kim Ngưu ở sau vô lực ngã nhào xuống đất, trán đập mạnh xuống phiến đá to mà bật máu. Hắn bị đánh tả tơi đến thế chịu đựng được vậy cũng là kỳ tích rồi, trước mắt thấy Kim Ngưu ngã xuống, người không ra người ma không ra ma, kiên nhẫn trong lòng Song Tử đạt đến đỉnh điểm, cơn thịnh nộ cuồn cuộn nổi lên, mái tóc dài bỗng trở nên tán loạn trong gió. Dưới ánh nắng mặt trời những sợi tóc trên đầu nàng bén nhọn đến kỳ lạ.
Mọi người đều đang ngây người trước dáng vẻ tà mị này thì "Phập Phập Phập" âm thanh như xé toạc cơn gió đang ùa đến, có cái gì đó phóng ra rất nhanh và nhỏ. Lập tức thân thể của đám đạo tặc thi nhau ngã xuống đất co giật, nơi lồng ngực trái bọn chúng bị những sợi tóc mỏng dính đâm xuyên qua, tơ máu chạy dọc theo sợi tóc hấp thụ vào cơ thể Song Tử.
Song Tử nhắm mắt lại, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy thoải mái đến nhường này, sức sống tràn đầy mãnh liệt.
Kim Vương phu nhân bị một màn trước mắt dọa cho xanh mặt lùi về ba bốn bước thì hai chân vấp phải nhau ngã nhào về sau. Đôi mắt bà ta mở to đến mức tròng trắng sắp lòi ra hết bên ngoài, hoảng hốt, sợ hãi liên tục đạp chân lùi ra xa.
Song Tử không định giết những người thân cận, chỉ là hiện tại Kim Ngưu đã bất tỉnh trời trăng mây gió còn không rõ thì biết cái gì chứ. Đám hạ nhân bị cột chặt tay chân, bịp mắt nhét giẻ rách vào miệng không dám cử động. Coi như lần này chính là cơ hội trả thù riêng đi!
Đám đạo tặc bị rút sạch máu, lớp da đen sần bên ngoài dán chặt vào bộ xương khô bên trong, chỉ sợ lục phủ ngũ tạng cũng chẳng còn. Song Tử bước từng bước đến gần Kim Vương phu nhân, đôi mắt nàng ánh lên sắc xanh huyền ảo, chứa đựng cả bầu trời lạnh lẽo cùng u uất. Đối diện với vẻ thất thần vô hồn từ bà ta, nàng cảm thấy rất thỏa lòng. Nhưng điều này vẫn chưa đủ, con của nàng...
Nhớ đến việc bà ta đã làm, Song Tử vạn lần không thể buông tha.
Cơ hội tốt đến thế...
Ánh sáng chói chan từ mặt trời xuyên thấu qua những tán cây rậm rạp chiếu thẳng xuống thân thể Song Tử và Kim Vương phu nhân. Chiếc bóng hai người trải dài dưới lớp đất đá gồ ghề, kẻ đứng yên lặng người ngồi thẩn thờ, vài viên sỏi trắng lấp lánh phản chiếu lại ánh nắng gay gắt. Từ hai chiếc bóng xuất hiện vài cái bóng dài như đường chỉ, trong chốc lát những chiếc bóng dài ấy đâm xuyên qua lồng ngực người đang ngồi ngây ngốc dưới đất. Cái bóng ấy "hự" lên một tiếng rồi co giật rất mạnh, vô cùng mạnh, máu tươi phúng ra khắp nơi, khoả lấp lên những viên sỏi trắng, tô điểm thêm màu sắc quỷ dị đầy kích thích cho khung cảnh hiện tại. Bóng ngồi ngã xuống đất bất động, bóng đứng đưa tay, thè lưỡi liếm láp những gì còn sót lại từ bữa ăn thịnh soạn.
Nàng xoay người, khóe môi vẫn còn giương lên thích thú thì...
Kim Ngưu đưa đôi mắt nặng trĩu nhìn nàng, hắn "ứ ứ" vài tiếng rồi tiếp tục bất tỉnh.
Song Tử nhìn Kim Ngưu đang nằm phục dưới đất, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả... nàng... cảm thấy vẫn còn đói... phải là...
Rất đói!