Lễ vật Kim Vương Gia dâng lên được Sư Tử đánh tráo bằng một chiếc hộp khác có cùng màu sắc, kiểu dáng đưa cho Cát Ngọc Vân, căn dặn: "Đừng để bọn họ biết nàng đang diễn tuồng, hiểu chứ?"
Cát Ngọc Vân cầm hộp phấn bằng sứ tinh tế từng chi tiết gật đầu, nàng chưa muốn chết, con của nàng cũng cần phải được sinh ra đời. Khi Sư Tử đi rồi, cũng là lúc Cát Ngọc Hương từ bên ngoài bước vào mang theo khuôn mặt vui vẻ hạnh phúc. Vừa nhìn thấy vị Tam Hoàng tỷ, cả người Cát Ngọc Vân liền dâng lên cảm giác ghê tởm, âm thanh rên rỉ ái muội đáng ghét kia vẫn còn văng vẳng bên tai nàng.
Cát Ngọc Hương cảm thấy thần sắc của hoàng muội có phần bất ổn, bước chân khựng lại đứng ở cửa chưa có ý định tiến lại gần. Cho đến khi Cát Ngọc Vân bật cười: "Sao tỷ không bước vào đây?"
Cát Ngọc Hương phân vân giữa việc tiến tới và quay đi, nhưng Cát Ngọc Vân đã đứng phắt dậy đi đến cạnh nàng ta, kéo tay: "Muội đang đợi tỷ đấy! Ta có chút quà cho tỷ mang về Cát Bình Quốc này!"
Cát Ngọc Hương thấy bị kéo tay có chút không thoải mái, cơ thể hơi cứng ngắc, tuy thế vẫn nở nụ cười mỉm chi duyên dáng trên môi sánh bước cùng nàng ngồi xuống ghế. Cát Ngọc Vân giở chiếc hộp gỗ khác to ra, bên trong liền xuất hiện một món đồ vừa nhìn đã biết đắc giá vô cùng.
Cát Ngọc Vân đưa cho Cát Ngọc Hương một lọ phấn bằng sứ tinh xảo, nhét vào tay nàng ta: "Đây là lễ vật của Kim Vương Gia rất quý, ta đang dùng một loại khác không tiện sử dụng thêm cho nên... ta tặng tỷ!"
Cát Ngọc Hương nghe nói đến hai từ "lễ vật" cao sang liền lắc đầu, khua tay ý bảo không nhận, đúng hơn là không thể nhận. Nàng không xứng để sử dụng những thứ xa xỉ này. Thật tiếc cho lòng tốt của hoàng muội, Cát Ngọc Hương nhón người đứng dậy, nàng ra hiệu phải rời đi. Phía Cát Ngọc Vân nào dễ dàng buông tha, dùng lực nhét hộp phấn vào tay nàng ta: "Tỷ vừa tới liền rời đi, Hoàng huynh không dám ăn hiếp ta đâu, cho nên tỷ cứ yên tâm ở lại chút nữa. Ta có nhiều chuyện muốn tâm sự với tỷ lắm!"
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Cát Thượng Bình ngoài cửa bước vào, chất giọng khàn khàn có chút nặng nề do men rượu: "Muội cần nghỉ ngơi, đừng làm loạn nữa!"
Nhìn thấy Cát Thượng Bình nắm khuỷu tay Cát Ngọc Hương lôi về phía mình, đôi chân mày nàng ta hơi chau biểu tình cho việc đau đớn. Cát Ngọc Vân rất nhanh đứng dậy, tựa như hài tử tỏ vẻ nũng nịu: "Lâu như vậy muội mới có cơ hội gặp lại hai người. Không thể ở cùng muội tâm tình một chút sao?"
Cát Thượng Bình chỉ tay ra ngoài: "Sắc trời đã tối rồi, muộn thế này còn muốn tâm tình điều gì nữa? Ngày mai đi, dù gì ta cũng chưa trở về Cát Bình Quốc vội."
"Hoàng huynh chắc chứ?" Cát Ngọc Vân biểu tình dò xét.
"Chắc!" Hắn nói như đinh đóng cột, cười cười rồi kéo mạnh Cát Ngọc Hương rời đi, ra đến cửa, chút âm thanh xì xào nho nhỏ, bất quá Cát Ngọc Vân lại hoàn hảo thâu tóm được tất cả: "Chẳng phải ta đã dặn không được chạy loạn? Còn chạy đến đây? Để xem chốc nữa ta xử muội như thế nào! Nữ nhân không ngoan đáng bị phạt!"
Cả người Cát Ngọc Vân run lên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng nhìn xuống bàn, hộp phấn Sư Tử mang đến cho nàng vẫn nằm đó, còn phần lễ vật từ Kim Vương Gia đã trao tay cho Tam Hoàng tỷ, đừng trách nàng độc ác, trách thì trách hai người họ không thể hạ sinh nghiệp chủng. Nàng, cũng chỉ đang làm đúng với đạo lý thường tình. Sư Tử không hề đề cập đến phấn hoa trong lọ của Kim Vương Gia quá nhiều, chỉ bảo nếu sử dụng thì không thể giữ lại hài tử, thế thôi!
...
Chát
Một bạt tay rơi xuống gò má trắng mịn, giữa không gian yên tĩnh vang lên âm thanh chói tai, nữ nhân ngồi trên ghế dường như chết trưng tại chỗ.
"Không biết liêm sỉ!"
Bốn từ thoát ra từ đôi môi nhỏ xinh lại quá đỗi chua ngoa.
Bốn người còn lại ở đó, cũng bị một phen hú vía chưa kịp can ngăn đã xảy ra cớ sự.
"Ngươi dám tát ta?"
Nữ nhân bị tát ôm má, đôi mắt lưng tròng đỏ hoe sắp khóc.
"Sao ta lại không dám đánh thứ lẳng lơ như ngươi!?"
Chát
Vừa nói xong, nàng lại hạ tay lên phía gò má còn lại, nữ nhân trên ghế bị tát đến xoay mòng, khuôn mặt đỏ bừng ôm má đứng phắt dậy: "Ta cùng phò mã tương lai của ta ân ái thì có gì là lẳng lơ. Hay ngươi vốn ghen tỵ với ta, thứ tiện dân giả mạo!"
"Giả mạo!?"
Không khí từ lạnh chuyển sang nóng, bốn người bên dưới gồm ba nữ một nam nhanh như chớp chạy đến ôm chặt lấy hai người bùng bùng sát khí trước khi cuộc chiến khốc liệt xảy ra. Nữ nhân hung hăng kia chính là Bạch Dương, nàng bị Lâm Á Hân và Xử Nữ ghì chặt, nhưng vẫn có thể vùng vẫy la hét: "Ta phải giết chết ngươi!"
Nàng giống như con cọp cái bảo vệ đàn con, gầm gừ xòe móng vuốt cùng răng nanh để bay đến chỗ nữ nhân kia cào nát cái bản mặt yêu nghiệt đó ra. Sau đó, dùng dao rạch nát mặt ả, cắt luôn cả cây gậy th*t dưới thân tên nam nhân nhu nhược, không chung thủy kia.
Song Ngư với Nam Cung Mễ Tình ôm chặt Thiên Tử Ninh, nàng ta cũng đã đạt đến đỉnh điểm, tóc tai bù xù xòe mười móng vuốt muốn bóp lấy cổ Bạch Dương.
Nam Cung Mễ Tình khuyên: "Có gì nên từ từ nói chuyện!"
Xử Nữ đồng tình: "Đúng vậy, bình tĩnh chút nào!"
Bạch Dương hét inh ỏi: "Con khỉ khô, đụng đến đồ của bổn cô nương đây, đúng là chán sống rồi!"
Thiên Tử Ninh cũng đâu có vừa: "Thích thì chơi tay đôi này, nhào vô!"
Song Ngư chưa chừa, còn làm bộ dáng tựa tiếu phi tiếu: "Hai người nghe ta nói..."
Lâm Á Hân cau mày cắt ngang lời Song Ngư: "Tại tên nam nhân thúi nhà ngươi cả đấy!"
Bạch Dương liếc sang: "Đợi ta xử xong ả lẳng lơ này rồi đến lượt ngươi, đừng hòng còn nguyên vẹn đến cuối đời!"
Cảnh tượng Song Ngư bị thiến trở thành thái giám hiện ra trong đầu y khiến y nhảy dựng lên giành quyền lợi cho bản thân: "Này này, ta cũng là người bị hại!"
Cả Bạch Dương và Thiên Tử Ninh đồng thanh quát: "Bị hại cái con khỉ khô chết tiệt nhà ngươi!"
Xong, khung cảnh bị đóng băng vài giây, mọi người vẫn còn mơ hồ không hiểu việc gì vừa xảy ra thì Thiên Tử Ninh lại đọng hàm, hai má ran rát: "Ta giết ngươi!"
Trong lúc lơ là mất cảnh giác Thiên Tử Ninh thoát khỏi vòng vây nhào đến chỗ Bạch Dương đưa tay bóp cổ nàng. Bạch Dương không kịp đỡ bị nàng ta đẩy ngã xuống sàn nhà đau điếng. Thấy cổ bị bóp ngạt, Bạch Dương cũng đưa hai tay bóp cổ Thiên Tử Ninh ngược lại thế là hai người ôm nhau lăn lộn dưới đất mấy vòng.
Trận chiến chỉ dừng lại khi có người thứ bảy bước vào: "Có chuyện gì vậy?"
Quần áo hai chiến sĩ dưới đất xộc xệch, đầu tóc rối nùi rũ rượi y hệt mấy tên ăn xin ngoài đầu thành. Chưa nói đến mặt mày xanh trắng tím đỏ lỏm chỏm chẳng ra giống ôn gì.
Người bước vào thu hút được sự chú ý từ mọi người kể cả hai kẻ nằm dưới đất, Thiên Tử Ninh bật khóc, ủy khuất đứng dậy chạy đến chỗ người ấy: "Hoàng huynh phải làm chủ cho muội, đòi lại công đạo cho muội! Muội bị người ta hạ nhục không còn thanh danh gì nữa, còn động thủ lên mặt người ta!"
Nàng ta trưng bộ mặt đỏ ửng kèm theo mười dấu tay bên má, khóc lóc ỉ oi dưới chân Thiên Tử Hoàng. Còn Bạch Dương thì kiêu ngạo, ngang ngạnh từ trước đến giờ, không làm bộ làm tịch mình oan ức như Thiên Tử Ninh, nàng đi đến trước mặt Song Ngư thay vì Thiên Tử Hoàng, đưa tay lên cao.
Chát Chát...
Hai bạt tay giáng xuống đôi gò má hốc hác xanh xao yếu ớt kia, như gáo nước lạnh tạt lên mặt từng người, ai cũng đứng ngay như trời trồng. Thiên Tử Ninh vì thế mà ngừng nháo, ngờ nghệch nghiêng đầu khó hiểu.
"Bỉ ỏi!"
Chỉ hai từ thôi, hai từ ngắn gọn phun ra từ đôi môi nhỏ ấy lại mang theo cảm giác nặng nề chèn ép trái tim Song Ngư. Y chết sửng nhìn nàng, không gian xung quanh lặng xuống đến mức âm.
"Từ nay, ta với ngươi không còn bất cứ quan hệ gì cả!"
Nói rồi, Bạch Dương lướt qua đầu vai Song Ngư, hất vai y đầy khinh bỉ: "Cút khỏi mắt ta càng xa càng tốt! Thứ dơ bẩn!"