"Chùa cháy rồi!!! Mau dập lửa!!! Mau cứu người!!!"
"Chùa cháy!!! Cháy lớn lắm!!!"
Tiếng la vang vọng bên tai, nhưng giờ này Bảo Bình chẳng thể nghe nổi lời nào nữa. Chỉ thấy đầu óc quay cuồng, miệng phun ra ngụm máu đỏ tươi, lồng ngực nhói buốt. Khói bốc lên càng lúc càng đặc, người đứng trước mặt y cũng dần mờ nhạt. Bảo Bình vươn tay, môi hé mở, mấp máy vài từ như muốn nói gì đó nhưng chẳng có thứ âm thanh nào thoát khỏi.
Bên trong đám khói đặc quánh xuất hiện thêm vài người, bước chân hối hả từ bốn hướng dần dần to rõ hơn. Kẻ đứng trước mặt Bảo Bình giờ đây hoàn toàn biến mất vào làn khói, đôi mắt y vằn lên từng tia máu đỏ. Y ôm ngực trái, cố gắng lê lết thân thể nặng nhọc về phía người nằm bất động bên cạnh: "So...ng... Ng...ư... hự!"
Song Ngư nằm đó bất động như kẻ đã chết. Bảo Bình cố gắng nắm lấy cổ áo y trong trạng thái thương tổn nặng nề. Bảo Bình không thể chống cự, y chỉ kịp cau mày một chốc cả thân thể đã đổ rạp xuống sàn.
...
Lúc mơ màng tỉnh lại Bảo Bình nghe thấy rất nhiều tiếng nói xung quanh, và có lẽ âm thanh không thể nào lẫn tạp được đó là của Thiên Bình. Nàng lo lắng đến khàn giọng, nghe thấy thế Bảo Bình chỉ muốn đứng dậy đi đến chỗ Thiên Bình. Nhưng khi y vừa cố gắng nâng người ngồi dậy thì lồng ngực lại truyền đến cơn đau tê liệt tứ chi. Y nhăn mày, phát lên âm thanh rên rỉ nho nhỏ: "Ư!"
Thiên Bình từ ngoài cửa nhanh chóng bước vào, tiến đến cạnh Bảo Bình, đôi mắt lún sâu lộ vẻ lo lắng, bờ má hao gầy lại xanh xao quá đỗi. Bảo Bình đưa tay nắm lấy bàn tay nàng, y muốn bảo: "Ta không sao cả!"
Lời trấn an ấy chẳng thể nói, y vô lực đến mức thở cũng khó khăn.
Điều tồi tệ hơn chính là tin tức về Song Ngư.
Hai người họ đã hôn mê gần hai ngày, Bảo Bình tỉnh lại, bất quá Song Ngư thì không. Thiên Bình vỗ về mu bàn tay người thương bảo: "Thiên Tử Hoàng đang tìm cách, chàng đừng lo lắng! Hãy cố gắng dưỡng thương, vết thương trên người chàng cũng không nhẹ."
Bảo Bình mỉm cười gật đầu cho Thiên Bình an lòng.
Bên ngoài Bảo Bình vẫn còn nghe rất nhiều loại âm thanh, nhìn lại căn phòng mới phát hiện ra bản thân đã được đưa về Hoàng Cung Thiên Hồng Quốc. Y lại đưa mắt ôn nhu như nước về phía Thiên Bình, cảm thấy đã làm khổ nàng rồi.
Không khí dần thay đổi, động tĩnh dần yên ắng lạ thường. Thiên Bình ngồi xuống cạnh Bảo Bình: "Có người đến giúp rồi, sẽ không sao đâu."
Bảo Bình nhẹ nhàng buông hơi thở cùng cái chớp mắt mệt mỏi, y nhủ thầm: "Như vậy thì tốt quá!"
...
Nhân Mã và Ma Kết rất nhanh lên đường, nơi bọn họ dừng chân chính là Thiên Hồng Quốc, trong trận hỏa hoạn hôm đấy Nhân Mã chợt nhận ra được người quen. Không ngờ kẻ y cứu chính là Song Ngư và...
Song Ngư xem như đã thiếu Nhân Mã y đây hai mạng, không biết bao giờ mới có thể đòi được đây. Trong phòng Song Ngư, vẻ mặt Nhân Mã cực kỳ khó coi, gọi Bạch Dương ra ngoài cùng y.
Tránh được đám người bên trong phòng, Nhân Mã dễ dàng truyền đạt ý nghĩ hơn: "Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, hắn sống được chính là kỳ tích. Nhưng hiện tại độc trong người hắn đã phát tán, khiến cơ thể chết dần. Càng hôn mê lâu càng không thể cứu được."
Bạch Dương lòng nóng như lửa đốt: "Vậy thì phải làm sao bây giờ? Ngươi có cách nào cứu được hắn?"
Nhân Mã nghĩ ngợi: "Không phải không có... nhưng mà..."
"Nhưng mà? Mà sao?"
"Bình tĩnh!" Nhân Mã cố gắng làm cho Bạch Dương không phải loạn lên kêu cào, khóc thét thảm thương: "Việc này cực kỳ khó khăn, vì độc tố đã thấm vào máu của hắn, chẳng bao lâu nữa tất cả lục phủ ngũ tạng đều thối rửa. Chỉ còn cách nhanh chóng tìm người thích hợp, sẵn sàng chết và cho hắn tất cả máu của người đó."
Cả người Bạch Dương tê rần: "Cho hết tất cả máu ư? Phải độc ác đến vậy sao?"
Nhân Mã nhướng mày: "Tại sao lại bảo độc ác?"
"Vì chẳng có ai sẵn sàng cho hắn máu cả, kể cả ta."
"Hừ!" Nhân Mã sờ cằm, khóe môi trái khẽ nhếch cao, vẻ kiêu ngạo quen thuộc của Cốt Dạ mà ít ai có thể chiêm ngưỡng được: "Ta cho rằng có người sẽ cho hắn cái mạng này đấy."
"Là ai?" Bạch Dương khẩn trương: "Ngươi mau nói đi đừng làm bộ dáng bí hiểm như thế này nữa!"
Nhân Mã ngửa cổ cười to: "Rồi ngươi sẽ biết, người đó sẽ tự tìm đến đây trong hôm nay thôi."
Bạch Dương không hiểu Nhân Mã đang muốn ám chỉ ai, nàng bấn loạn, dù rằng cũng có chút tình cảm với Song Ngư. Và một phần y chính là nam nhân của nàng, nhưng để chết vì y thì vẫn chưa đến mức đó đâu. Nàng cũng chỉ vừa mới nhận lại phụ mẫu, sao có thể dễ dàng thay mạng cho một người chỉ vừa mới chiếm một phần nhỏ trong lòng?
Thật như lời Nhân Mã nói, trong chiều ngày hôm đó, người bước đến trước mặt y chính là... Thiên Bình. Nàng mang theo khuôn mặt nhợt nhạt cùng nụ cười thanh nhã nở trên môi, dù thế cũng không thể che được quầng thâm với đôi mắt sưng húp. Chắc hẳn nàng đã khóc rất nhiều, đẫm lệ, tuyệt vọng, rồi đến cuối cùng, nàng cũng phải đưa ra quyết định... một quyết định thật khó khăn. Khó khăn cho chính nàng, cũng tàn nhẫn cho người ở lại. Tại sao ông trời lại cho Thiên Bình năm lần bảy lượt không chết? Sao lại tàn nhẫn bắt nàng nếm trải cái chết hết lần này đến lần khác? Thiên Bình tự hỏi, có phải bản thân nàng kiếp trước đã gây ra rất nhiều tội ác oan trái không?
Nàng cứ hỏi, và ông trời vẫn chỉ lặng thinh.