[12 Chòm Sao] Nhục Dục

Chương 40: Quan trọng hơn cả ta sao?




Đi được một đoạn Cự Giải chủ động giật tay ra khỏi Thiên Yết. Hôm nay hắn kỳ lạ lắm, không độc đoán như hàng ngày, ngược lại còn rất dễ “chiều”. Cự Giải vẫn chưa hết khó chịu, được đằng chân, lân đằng đầu nên nàng lớn giọng truy cứu: “Nàng ta là ai?”

Thiên Yết nhìn quanh, mọi người không ngừng đưa mắt nhìn ba bọn họ, hắn lại là nam nhân duy nhất ở giữa hai nữ tử. Tình huống này tiến thoái lưỡng nan, vậy thôi hắn đành trả lời cho có: “Là một người rất quan trọng.”

Cự Giải cau mày, đưa tay chỉ chính mình: “Quan trọng hơn cả ta sao?”

Thiên Yết ngẫm nghĩ một hồi, thoáng gật đầu.

“Được, được lắm!” Nàng tức điên: “Ăn với ta, ngủ với ta, tâm tình tư tưởng đến người khác!”

Nói rồi Cự Giải quay đầu hướng ngược lại, giả vờ ấm ức khóc nức nở, chạy một mạch lẫn vào đám đông mất hút. Ả nữ nhân bên cạnh Thiên Yết, vẻ mặt giễu cợt: “Còn không đuổi theo nàng ta đi!?”

“Còn ngươi?”

Điệu bộ thục nữ đưa tay áo che nửa miệng, giấu đi nụ cười thẹn thùng cứng ngắc: “Ta ổn mà!”

“Vậy, chút nữa gặp lại.” Thiên Yết xoay người, rất nhanh đã đuổi kịp Cự Giải. Bắt lấy cổ tay nàng kéo ngược lại. Cự Giải bị hắn kéo tất nhiên sẽ bị ngã về sau, bất quá hắn không để nàng té. Đôi mắt hắn chạm vào đáy mắt lệ hoen mi ướt đẫm, cơ thể yếu đuối, thêm biểu hiện bi thương kinh diễm. Trong lòng hắn nảy lên cỗ cảm xúc kỳ lạ, chỉ là chưa từng có ai khóc vì hắn trông mỹ miều như thế.

Cự Giải đang diễn tuồng đau thương, kịch tính được nâng lên tầm cao, theo thì phải tới nơi tới chốn, cho nên nàng đưa tay đẩy hắn ra. Lệ tuôn trào, âm vực cao vút, nghèn nghẹn trong tủi hờn: “Sao ngươi không ở cạnh người quan trọng kia đi, chạy theo ta làm gì?”

Nâng tay, Thiên Yết bất giác lau đi dòng lệ nóng hổi tựa lưỡi dao chọc vào tâm tình hắn: “Đừng khóc nữa!”

“Mặc kệ ta!”

Thiên Yết kiên nhẫn: “Ngoan đi!”

Hắn nói đến đây thì bóng ả nữ nhân kia cũng đang chậm rãi đi tới, Cự Giải khó chịu ra mặt, rõ ràng nàng chạy nhanh như thế. Nhìn ả ta cỡ nào cũng không giống dạng nữ nhân tùy tiện chạy nhảy, sao có thể đến đúng lúc vậy?

“Đừng có nhìn ta như vậy!” Nàng ta đưa hai tay che mặt, nhưng Cự Giải vẫn nhìn thấy ý cười giễu lấp ló nơi khóe mắt ả.

“Ngươi là ai?” Cự Giải ngừng khóc, nheo mắt hỏi nữ nhân kia.

“Ta ư? Ta là Tạ Bối, chánh thê của hắn đấy!”

Tay nàng ta chỉ đến Thiên Yết, Thiên Yết không phủ định cũng chẳng khẳng định mà chỉ chăm chăm chìm vào những giọt lệ trên mi mắt Cự Giải. Nhìn thấy nàng bặm môi đến ứa mắt, hắn hơi nhướng mày, đưa tay tách môi nàng ra khỏi.

Cự Giải liếc mắt nhìn thẳng vào mặt Thiên Yết: “Điều đó có phải thật không?”

Thiên Yết ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, thật sự những tháng ngày còn ở cùng Cốt Dạ, hai người bọn họ có làm chút chuyện không đúng đắn nhưng là… cũng không thể trách hắn được…

“Ta vẫn chưa từng bái đường thành thân.”

Tạ Bối bĩu môi dưới: “Này, nữ nhân đầu tiên cùng ngươi trải qua chuyện ấy là ta đấy! Theo lý ta chẳng phải là chánh thê sao?”

Thiên Yết khẽ hướng mắt đến Tạ Bối: “Nhưng ta và ngươi chưa từng bái đường thành thân.”

Tạ Bối đảo mắt: “Thế ngươi với nàng ta có bái đường chưa?”

Thiên Yết lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Biểu tình Thiên Yết vạn phần ngốc nghếch, ngớ ngẩn còn lơ ngơ nữa. Cự Giải những tưởng đỉnh đầu mình đang bốc một lượng khói rất lớn, lớn đến mức ngút trời. Cứ cho nàng ta là người đầu tiên đi, chuyện đó cũng đã lâu rồi. Khoảng thời gian qua chỉ có mình Cự Giải bên cạnh hắn, hiện tại là hiện tại, còn quá khứ mãi mãi, vĩnh viễn cũng không được chạm vào hiện tại.

Cự Giải thiếu điều nhe răng, mọc vuốt rồi nhào đến cào vào khuôn mặt tự đắc kia.

Tạ Bối lại được dịp chọc gậy bánh xe, đổ dầu vào lửa: “Theo lý, theo tình, theo nghĩa sớm muộn ngươi cũng thú ta thôi. Chẳng phải ta quan trọng hơn nàng ta sao?”

Thiên Yết nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng cho nên rất mạnh mẽ ưỡn ngực, gật đầu liên tục.

Ôi! Tức chết nàng mà!

Cự Giải không thèm đôi co nhiều giữa Tạ Bối, đi thẳng vào vấn đề: “Hối hả đến đây chỉ để gặp nàng ta?”

Thiên Yết im lặng gật đầu.

“Thế ngươi có cần ta nữa không?”

Thiên Yết tiếp tục im lặng gật đầu.

“Vậy đuổi nàng ta đi đi!”

Thiên Yết vội lắc đầu, nắm lấy tay nàng kéo đi thẳng đến trước mặt Tạ Bối: “Trị cho nàng ta đi.”

Tạ Bối nhìn từ trên xuống dưới Cự Giải, bật cười ha hả: “Ta không phải Cốt Dạ, cho dù ta có giỏi cũng không thể trị được. Trừ khi ngươi dừng lại việc đang làm, nàng ta sẽ hít thở không khí dài hơn chút đấy.”

Hắn thở hắt tức giận: “Không thể? Nếu không thể ngươi hà cớ gì bắt ta gấp gáp đến đây?”

“Hừ!” Ả đảo mắt, tựa như tháo chiếc mặt nạ thẹn thùng xuống, ả để lộ ra vẻ ngoan độc: “Cốt Dạ thoát rồi, hắn sẽ đi tìm ta. Ta không thể một mình đối diện hắn được.”

Cự Giải từng nghe đến Cốt Dạ, chung quy đó là người có thể giết được Thiên Yết nhưng tung tích đã bị mất từ rất lâu. Y bị nhốt, hèn gì… nàng bặm môi, trong đầu vạch ra kế hoạch. Nếu như Cốt Dạ ấy đang truy tìm tung tích ả mỹ nhân khốn khiếp này, thì nàng chỉ cần ở bên cạnh ả chờ ngày người kia xuất hiện thôi. Trong lúc bọn họ chạm mặt giao đấu, nàng có thể lợi dụng cơ hội mà ra tay. Cho nên… Cự Giải chen ngang:

“Cốt Dạ ấy là người xấu sao?”

Tạ Bối cười nhẹ bên môi: “Là hiện thân của ma quỷ. Đúng hơn, hắn chính là ác quỷ đáng sợ nhất!”

Trong đầu Cự Giải liền hiện dòng chữ chạy qua đầy khinh bỉ, đối với bọn xấu xa thì Cốt Dạ ác đúng rồi. Còn đối với Cự Giải thì đấy là ân nhân, người sẽ giúp nàng thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này mãi mãi.

Cự Giải tỏ vẻ sợ hãi, lo lắng cho Tạ Bối: “Thế thì không thể để nàng ấy một mình được, dẫu sao đó cũng là nữ nhân của ngươi!”

Chà, đúng là quay mặt ba trăm sáu mươi độ, chóng mặt đến mức Thiên Yết bỡ ngỡ. Mà hắn thì lại không suy nghĩ nhiều, dù gì trong mắt hắn, Cự Giải vô hại đến mức thua cả con kiến.

“Nói cũng phải!”

Riêng Tạ Bối, ả nhìn Cự Giải, thoáng chốc khóe môi lại nhếch lên nửa vờ, rồi rất nhanh biến mất hoàn toàn không để ai kịp nhìn thấy. Chỉ là biểu hiện đó, Thiên Yết dường như thâu tóm rất gọn ghẽ.