Một tháng qua Cự Giải không biết đã phải cùng hắn mây mưa nhiều đến mức nào, ngoại trừ những ngày nàng có nguyệt sự ra thì Thiên Yết nhịn đau, thống khổ nằm trên giường. Hắn không lăn qua lăn lại khóc lóc như đứa trẻ, nhưng cả cơ thể thì căng cứng, trán đổ đầy mồ hôi, tay không ngừng nắm thành quyền. Trước giờ hắn thật sự không ham mê nữ sắc, thêm việc mang theo Cự Giải cũng là có nguyên do. Cho nên ý nghĩ đến Hoa Phường trong đầu hắn hoàn toàn không tồn tại.
Cự Giải cảm thấy cơ thể yếu đi rất nhiều, phải nói là kiệt quệ. Thông thường nàng chỉ nhạy cảm với ánh sáng mặt trời, giờ đây bóng tối cũng trở thành ác mộng. Vì nàng đã cố gắng chạy trốn, sau đó bị bắt lại, Thiên Yết không ngừng hành hạ nàng chẳng khác nào súc vật. Trên cổ Cự Giải là một chiếc vòng bằng bạc, công dụng để cột sợi dây vào rồi dắt đi. Cổ tay và chân đều được mang lục lạc, nhất cử nhất động đều bị hắn thâu tóm. Điều kỳ lạ là, người bình thường không thể nghe thấy tiếng chuông từ lục lạc này, chỉ duy một mình hắn nghe được.
Tính đi tính lại, Thiên Yết chỉ mới sử dụng Cự Giải hai mươi ba ngày, còn tận ba mươi bảy ngày còn lại. Hắn có chút suy tư, nếu cứ đà này thì không ổn, hắn cần phải nhanh chóng trút bỏ Cổ Dục sau đó tìm Cốt Dạ giết chết y, như thế hắn mới vừa lòng hả dạ.
"Này!"
Quay qua quay lại, Thiên Yết chú ý đến bộ dáng nằm dài trên đất của Cự Giải, hắn bực bội đưa chân đá nhẹ vào tay nàng. Nhưng nàng không cử động, còn chảy rất nhiều mồ hôi. Thay vì lo lắng, hắn lại vô cùng bình thản mà đứng dậy ngồi chồm hổm cạnh nàng: "Cổ Dục?"
Cổ Dục không truyền nơi hạ bộ Cự Giải, mà trở thành những con trùng đáng sợ bò dưới lớp da trắng bệch, mỏng manh của nàng. Chúng hiện rõ đến mức, lướt ngang bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Đối với hắn, Cổ Dục có thể làm hắn đau đớn ngày này qua tháng nọ, nhưng không thể giết chết hắn. Bất quá, một người bình thường như Cự Giải thì sau khi Cổ Dục được truyền sang sẽ chết dần, chết mòn, một cái chết từ từ và đau đớn đến mức được kết liễu ngay lúc đó nhưng không...
Thiên Yết ngửa đầu cười lớn, chiêm ngưỡng sự thống khổ từ nữ nhân này cũng là một thú vui khoái lạc mới mẻ trong cuộc đời hắn. Hắn thật muốn thưởng thức nỗi đau đớn, hành hạ suốt bảy ngày bảy đêm cuối cùng của sinh mạng này là như thế nào. Đôi mắt Thiên Sát Lang quả không phải hư danh, khi hắn nghĩ đến điều gì đó ngoan độc, từ đáy mắt liền dấy lên từng tia diễm huyết quỷ dị.
Khi Cự Giải tỉnh lại, trời cũng sáng, hắn đưa cho nàng áo choàng che kín đầu. Lấy sợi dây thừng từ trong tay áo, hắn cột vào chiếc vòng trên cổ Cự Giải rồi lôi nàng đi. Cự Giải biết tối hôm qua nàng đã hết kinh nguyệt, cho nên tối nay cực hình sẽ lại đến với nàng. Nỗi ám ảnh đó khiến nàng hoảng sợ đến mức thét gào, nàng thét thật lớn nhưng không có một âm thanh nào phát ra từ cổ họng nàng. Thiên Yết đang định bước đi thì xoay người đối diện Cự Giải, hắn rất cao, rất to chỉ cần một tấm lưng liền che khuất đi thân thể nhỏ bé, gầy gò của nàng. Nụ cười trên môi hắn chẳng khác nào ác ma vẫy gọi, hắn cúi đầu, ghé vào tai nàng mà thì thầm: "Ngươi cứ tiếp tục kêu cứu đi, cũng chẳng ai nghe được đâu. Đáng tiếc ta lại nghe thấy hết tất cả đấy!"
Cả người Cự Giải run bần bật, nàng sợ, rất sợ. Đôi tay nắm chặt lấy sợi dây đang xích ở cổ mình mà không ngừng vùng vẫy, giật mạnh. Cho dù nàng giật mạnh cỡ nào, dùng vật bén cắt nhưng vẫn không dứt. Tuy nhiên, chỉ một cái giật nhẹ từ tay Thiên Yết, sợi dây liền đứt lìa. Cự Giải thấy sợi dây đã không còn, liền hốt hoảng, bỏ chạy. Chưa kịp mừng rỡ đã bị Thiên Yết nắm lấy tóc kéo ngược về phía mình, giam giữ nàng trong lồng ngực rộng lớn: "Ngươi muốn chạy? Chỉ có chết mới có thể thoát khỏi ta, ngươi hiểu chứ?"
Nàng không thể chết được, nàng phải tìm Ma Kết, phải tìm muội muội rồi cùng tìm đường trở về. Cự Giải đẩy tay hắn ra, nàng khuỵu gối, liên tục dập đầu quỳ lạy hắn, miệng không ngừng cầu xin: "Làm ơn... làm ơn..."
Thiên Yết lại nắm lấy tóc nàng kéo lên, vì dập đầu quá mạnh nên máu đã chảy ướt cả vầng trán, thấy vậy hắn chậm rãi lấy chiếc khăn lụa từ tay áo lau cho nàng: "Nếu ngươi muốn chết, thì cũng phải do chính tay ta giết. Ta chưa cho ngươi chết, thì ngươi tuyệt đối không được chết!"
"Làm ơn tha..."
Hắn nào để nàng nói hết câu, cuồng bạo, chiếm đoạt, hắn không nhanh không chậm cắn mạnh vào đầu lưỡi Cự Giải khiến nàng chảy máu, đau đến ứa nước mắt. Cự Giải bật khóc, Thiên Yết lại lấy đó làm trò vui. Nàng cứ khóc, hắn cứ nhìn, cái dáng vẻ yếu đuối, hèn hạ này hay ho thật.
...
Hành trình của hai người, giống như nô lệ và kẻ bán nô lệ. Hắn ngồi trên yên ngựa thư thả ngắm cảnh, non sông nước biếc đẹp say lòng người, còn nàng đứng không vững, đi không nổi, từng bước xiêu vẹo tưởng chừng chực chờ ngã.
Gió Đông Bắc thổi qua người nàng, kết hợp cùng Cổ Trùng trên người, vắt kiệt sức lực chỉ còn biết ngã xuống đất mặc cho chiếc cổ bị xiết chặt không thể thở. Hô hấp của nàng dần rơi vào trạng thái suy, và cuối cùng Thiên Yết cũng dừng lại, hắn xuống yên ngựa không phải vì Cự Giải sắp chết mà phía trước có doanh trại. Nếu hắn không lầm thì giờ đây hai nước Thiên - Cát đang xảy ra xung đột, dẫn đến cuộc chiến giành danh dự. Thiên Yết khoanh tay, cười khẩy: "Lại sắp có tuồng hay để xem rồi."
Nói xong hắn xoay người về hướng Cự Giải đang nằm bất tỉnh dưới đường, trên người đầy những vết thương lớn nhỏ do lê lết trên con đường đầy cây, gai và đá. Hắn bế xốc nàng lên, đi thẳng đến doanh trại phía trước: "Tối nay phải dừng chân tạm ở đây thôi."
Lính canh doanh trại vừa thấy Thiên Sát Lang ai nấy đều nhuệ khí hơn người chuẩn bị tác chiến. Còn Thiên Yết chỉ cười nhẹ: "Không biết lượng sức mình."
Một tay vác Cự Giải, một tay vẫn cầm đao xử đẹp, gọn gàng cả doanh trại gần một trăm người. Thiên Yết nhìn quanh, đây chỉ là một cái chốt dùng để tiếp tế lương thực cho doanh trại chính ngoài biên cương thôi. Bĩu môi, gần một trăm mạng lại chẳng làm hắn vui vẻ thoải mái, gân cốt còn chưa khởi động xong nữa.
Cự Giải được hắn đưa vào một cái trại khá to, hắn đi tìm vài vò rượu với chút đồ ăn. Chẳng ngờ vào đúng trại có nữ nhân. Bọn họ là những cái nữ nhân dùng để đáp ứng cho các binh sĩ thời chiến, hầu như đều được chọn từ cô nhi, ăn mày. Họ sợ hãi đến mức ôm chặt lấy nhau, nước mắt giàn giụa, y phục trên người đều bị xé rách. Nỗi sợ hãi trong lòng nhiều, nay gặp phải Thiên Sát Lang còn tuyệt vọng bội phần. Thiên Yết tùy tiện nắm đại tóc của một người kéo ra, hắn hỏi: "Có biết nấu ăn không?"
Nữ nhân sợ đến xanh mặt, tiểu tiện ngay tại đó, bọn họ đã ô uế không còn trong sạch, nhưng chí ít vẫn còn muốn giữ lại mạng. Nàng ta nhắm mắt sợ hắn giết chết mình như đám binh sĩ ngoài kia, nào ngờ lại hỏi biết nấu ăn không? Mở mắt, nàng ta vội gật đầu.
Buông tóc nữ nhân đó ra hắn phủi tay, căn dặn: "Trước đó đi tắm rửa sạch sẽ đi, dơ như thế này sẽ làm nữ nhân của ta bệnh mất."
Nói rồi hắn khinh khỉnh rời khỏi lều đi về hướng Cự Giải. Đám nữ nhân bên trong lều đó liền chạy đến chỗ gần nhất lấy nước gột rửa sạch sẽ cơ thể, trên người không giống nổi những vết bầm tím, trầy da rách thịt. Ai nhìn cũng phải thương cảm, chẳng qua hắn lại không.
Khi Thiên Yết bước vào, Cự Giải đã phần nào tỉnh lại, lúc hắn giết người nàng mơ màng nhìn rõ từng cái đầu, tay, chân văng tứ tung và bọn họ đều mặc quân phục. Nàng lờ mờ đoán được đây là doanh trại, hắn cư nhiên đi chiếm doanh trại. Biên cương là giặc, cạnh bên cũng là giặc. Nếu nàng dùng hết sức bình sinh cuối cùng để tẩu thoát thì cũng không thoát khỏi chiến trường đẫm máu ngoài kia.