Sau sự việc ngày hôm đó, Bạch Dương dường như không muốn nói chuyện hay nhìn đến bản mặt Song Ngư. Y biết việc mình không đứng đắn, lại còn liên tục đòi hỏi đến sáng tinh mơ mới cho Bạch Dương nghỉ ngơi, dù thời gian trôi qua cũng hơn một tháng, nhưng nàng chính là không thể quên được.
Không phải vì bên ngoài có người truy đuổi muốn giết chết nàng, thì Bạch Dương đã rời đi từ lâu lắm rồi. Y đưa nàng đến nơi mà Song Tịnh sư thúc để lại lời nhắn. Nơi đó khá gần với Hoàng Thành, vừa hay nàng có thể đi thăm Xử Nữ nếu có cơ may vào được Hoàng Cung. Một ngọn núi với vài ngôi nhà tranh xiêu vẹo. Bạch Dương bước từng bước một đề phòng điều gì đó, Song Ngư đi sau tay đặt ở chuôi kiếm, ánh mắt cũng nhìn dáo dác khắp nơi.
"Dừng lại!"
Song Ngư nắm lấy ổ tay Bạch Dương kéo lùi về, nàng nổi đóa định cho y vài cái tát nhưng có gì đó nắm lấy chân nàng khiến nàng hốt hoảng nhảy vọt lên người y, hai chân quắp ngang hông y.
Con đường phủ đầy sương mù cùng mùi máu tanh tưởi không ngừng bốc lên, Song Ngư cảm nhận được, một lượng oán khí rất nồng, đưa tay che mũi, ném cho Bạch Dương tấm lụa nhỏ. Song Ngư rút kiếm, một nhát đâm thẳng xuống nơi Bạch Dương vừa đứng, đồng thời vang lên tiếng thét chói tai làm y phải lùi về ba bước, mà nàng thì vẫn còn đang bám chặt lấy cổ y.
Nhát đâm vừa rồi khiến lớp sương mù dưới chân tản ra, mờ hẳn đi, tầm nhìn cũng được nới rộng. Bạch Dương buông tay ra khỏi cổ Song Ngư, biểu cảm có chút không bình thường: "Đó là gì vậy?"
Song Ngư lắc đầu: "Ta chưa từng thấy qua."
"Nhưng ngươi là người của Song Thương giáo?"
"Song Thương giáo dạy ta bắt yêu, trừ yêu chứ không dạy ta cách phân biệt tiếng hét."
Y lườm nhẹ Bạch Dương, nàng không biết nhưng cũng không hẳn kém tư duy đến thế chứ?
Khi lớp sương mù rút đi, dưới chân hai người bọn họ chẳng có gì ngoài một vũng máu màu xanh đậm, y ngồi xuống, ngón trỏ khẽ quét một đường đưa lên mũi xem xét: "Máu của Mộc Tinh."
"Mộc Tinh?"
"Tầm hai trăm năm tuổi."
Bạch Dương gật đầu, nàng bước tiếp về phía trước, Song Ngư đứng dậy, tiếp tục đi theo nàng. Không khí ở ngôi làng này rất kỳ lạ. Có cái gì dường như đang rình rập hai người, chính linh cảm Song Ngư mắc bảo bản thân: "Ta có linh tính không lành."
Bạch Dương hơi gật gù: "Hay chúng ta đừng đi nữa."
"Không có đường để quay lại."
Bạch Dương bây giờ mới chú ý ở sau, con đường mà bọn họ lướt qua giờ chẳng khác nào hang động tối tăm, bóng đêm dần khỏa lấp lấy từng khoảng trống mà ánh sáng vừa ngự trị. Song Ngư nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Bạch Dương, thật mềm mại, y cau mày: "Những vết sẹo đâu rồi?"
Bạch Dương ngước đầu nhìn y, môi nàng hơi cong lên, nhoẻn miệng cười, mộ nụ cười như đóa hoa mẫu đơn nở rộ: "Ngươi không thích bàn tay mềm mại này sao?"
Song Ngư hất cánh tay đang bám chặt lấy y ra, nâng kiếm chĩa thẳng đến cổ Bạch Dương. Nàng không sợ hãi, cũng chẳng nháo nhào, thay vào đó lại điềm tĩnh lạ thường. Bạch Dương lướt qua lưỡi kiếm, đứng thẳng trước mặt y, gần trong gang tấc: "Ngươi sẽ không giết ta đúng không? Ta là người cùng ngươi trải qua một đêm khó quên mà!"
"Ngươi... ngươi..."
"Ngươi không thích ta sao?"
Đây rõ ràng là dung mạo như tiên nữ hạ phàm của Bạch Dương, đôi mắt tròn xoe hướng lên nhìn y trông giống thiếu nữ e ấp, lần đầu thổ lộ cùng người mình yêu. Bất quá đôi tay nhỏ nhắn ấy lại uyển chuyển lướt từ ngực y xuống thắt lưng, điêu luyện gỡ nút thắt, nàng nhẹ nhàng quỳ dưới chân y.
Điều mà y chưa từng nghĩ đến, hình hài trông giống Bạch Dương lại có thể điều khiển tâm trí y. Nàng kéo chiếc quần y xuống, đối diện cùng tiểu đệ đệ cương cứng, giọng cười ma mị vang lên: "Ngươi cũng thèm khát ta phải chứ?"
Nói rồi, nàng đặt chiếc lưỡi dài ẩm ướt lên đầu khất, nhẹ nhàng yêu chiều mà mút chầm chậm. Song Ngư buông tay làm thanh kiếm rơi xuống đất, hai tay ôm lấy đầu Bạch Dương không ngừng phối hợp cùng nàng. Cổ họng nàng thật sâu, y cho vào đến lút cán, so với thanh kiếm sắc nhọn kia thì gậy th*t vẫn có sức công phá ghê gớm hơn.
"Ngư Ngư!"
Một Bạch Dương nữa xuất hiện trước mặt Song Ngư, nàng nhìn y thắm thiết, gọi tên y ngọt ngào. Kẻ chưa uống rượu, lúc này lại say như muốn chết đắm vào đôi mắt nàng. Bạch Dương thứ hai ăn mặc phong phanh, cởi lớp y phục mỏng bên ngoài, nàng khoe thân thể tưởng chừng như không có gì mỹ miều hơn nữa. Nàng bước đến choàng tay lấy cổ Song Ngư, trao cho y nụ hôn sâu triền miên, bên dưới Bạch Dương thứ nhất vẫn không ngừng đưa Song Ngư dạo quanh tiên bồng.
"Dương Nhi, là nàng sao?"
Đôi mắt Song Ngư mơ màng, có lẽ đã dính phải bùa mê, giờ đây y chỉ muốn yêu Bạch Dương, yêu hết tất cả các nàng. Chưa dừng ở đó, từ những ngôi nhà hoang tàn bước ra rất nhiều Bạch Dương, các nàng chạy đến y, không ngừng gọi tên y tha thiết. Y bật cười, nụ cười ngây dại có chút si mê, Song Ngư phát cuồng ôm lấy từng Bạch Dương một, thưởng thức hương thơm riêng biệt trên từng cơ thể. Bạch Dương thứ nhất đẩy y nằm xuống nền đất ẩm ướt, nàng chiếm thế thượng phong, tự cho tiểu đệ hung hãn hăng máu chờ đợi được thâm nhập, càn quấy vào bên trong u nguyệt. Nàng đong đưa thân thể, nhấp lên nhấp xuống, Bạch Dương thứ hai và ba đưa đầu lưỡi trêu đùa đôi nhụy hoa se cứng. Y rên lên sung sướng, một tay cho vào u nguyệt Bạch Dương bốn, một tay xoa nắn bánh bao trắng nõn từ Bạch Dương năm. Có vài Bạch Dương nữa, người hôn môi Song Ngư, kẻ liếm láp trên từng tất da thịt y, tôn sùng y như vị thần cao quý.
"Dương Nhi, ta... ta... rất... thích nàng!"
"Bọn ta cũng thích chàng, Ngư Ngư!"
Cả đám Bạch Dương đồng thời lên tiếng kèm theo âm thanh rên rỉ sung sướng, hoan lạc nơi rừng núi. Bạch Dương một đang điên cuồng nhấp mạnh thì dừng lại, ánh mắt nàng chợt hiện lên tia ngoan độc nhìn ra phía sau. Nhưng chưa kịp đưa tay lên đỡ đã bị một thanh kiếm chẻ đôi từ đỉnh đầu xuống đến bụng, làn máu xanh phun ra như mưa, trong mắt Song Ngư lại mường tượng thứ dịch xanh đậm tựa nước từ thác đổ. Tất cả Bạch Dương xung quanh đều hét lên chói tai, khuôn mặt trở nên méo xẹo, xấu xí, ghê tởm. Người cầm kiếm chẻ đôi ả Mộc Tinh chính là Bạch Dương thật, nàng không bị âm thanh đó làm kinh động đến thần trí, ngược lại còn trở nên tỉnh táo, mạnh mẽ hơn vung kiếm đến trước mặt đám Mộc Tinh dâm đãng. Bọn chúng nhanh chóng biến thành những nhánh rễ cây to bự, xù xì chuồn đi mất.
Miệng Song Ngư vẫn còn rên rỉ chưa ngừng, do Mộc Tinh bị Bạch Dương chẻ đôi không thể biến lại hình dạng thật cho nên vẫn còn đung đưa lên xuống nơi hạ bộ y. Mà Song Ngư lại bị dính mê hồn hương trên người bọn Mộc Tinh đó, khiến thần trí giờ đang khoái lạc trên mây rồi, chỉ còn cách đợi cho y đạt đến đỉnh điểm, khoái cảm tuôn trào, giải phóng tất cả may ra có thể lấy lại quyền kiểm soát.