[12 Chòm Sao] Ngày Xửa Ngày Xưa

Chương 34




Song Tử kéo Thiên Yết vào phòng. Hành động dứt khoát khiến cô bồn chồn, dự cảm điều chẳng lành sắp tới. Ban đầu đi theo anh là vì anh bảo có cái muốn cho cô xem. Giờ thì lại ở đây làm cô nghi ngờ thứ anh nói đến.

"Anh dẫn em vào phòng anh rồi khóa cửa lại chi vậy?"

Song Tử vẫn không nói gì. Lẳng lặng bấm chốt cửa rồi quay ra nhìn Thiên Yết cười nham hiểm. Giơ hai tay lên làm động tác như đang muốn nhào tới Thiên Yết. Trong phút chốc khiến cô hốt hoảng, vừa la một tiếng lên thì đã bị anh đẩy xuống giường.

"Anh muốn làm gì?"

Âm giọng Thiên Yết có chút run rẩy. Hai tay cố thủ che ngực mình lại theo phản xạ. Song Tử miệng kín như bưng, đáy mắt tràn đầy phấn khích trêu hoa ghẹo nguyệt. Khoảng cách giữa mặt hai người xích lại ngày một gần.

Nhắm nghiến hai mắt, Thiên Yết đành bỏ cuộc mà chịu trận. Cô chẳng tài nào đẩy được Song Tử ra khỏi người mình. Ban nãy chỉ cần một lực nhẹ đã đẩy ngã cô xuống giường huống chi việc không cho cô thoát ra.


"Chấp nhận số phận vậy!"

Thiên Yết nghĩ. Cô thả lỏng người dần dần. Để mặc cho những việc sắp tới diễn ra tự nhiên. Và rồi Song Tử cũng chịu lên tiếng:

"Tặng em này!"

Mở mắt ra liền thấy Song Tử giơ lên một chiếc nhẫn với mình. Thiên Yết nheo mày, làm hầm hố nãy giờ hóa ra chỉ có vậy. Cô nghĩ quá nhiều rồi.

"Anh làm mọi thứ nãy giờ đều là vì chiếc nhẫn này thôi sao?"

Thiên Yết ngồi dậy, có chút giận dỗi với Song Tử. Làm cô cứ tưởng có chuyện gì quan trọng sắp xảy ra. Im im như thế sao cô biết được định làm gì cơ chứ.

Để Song Tử đeo chiếc nhẫn lên cho mình, Thiên Yết ngắm nghía nó một thể. Nhìn sơ qua chỉ là một chiếc nhẫn bạc bình thường nhưng nếu để ý thì sẽ thấy hình đóa hoa loa kèn được khắc lên một cách tỉ mỉ. Thiên Yết lờ mờ nhớ đây là loài hoa Song Tử yêu thích. 


"Này! Anh mới là người thích hoa loa kèn mà. Có phải em đâu? Sao lại tặng cho em vật này?"

"Vì là thứ anh thích nên mới tặng cho em. Chúng ta trao đổi với nhau."

"Trao đổi?"

Thiên Yết không hiểu Song Tử đang muốn nói gì. Nửa thực nửa mơ, suy đoán hàm ý trong câu nói của Song Tử.

"Em không hiểu."

Bỗng nhiên, Song Tử cởϊ áσ ra trước mặt cô. Hành động đột ngột kia khiến Thiên Yết đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi đến nói cũng lắp bắp:

"Này Triệu Song Tử! Anh muốn làm gì? Đừng có mà quay em như chong chóng."

"Em quay lại nhìn anh đi."

"Anh mặc áo vào trước đi."

"Cứ quay qua đi!"

Song Tử nắm hai vai Thiên Yết xoay phắt về mình một cách dễ dàng. Thiên Yết nhắm nghiến mắt. Anh lại cưỡng ép cù lét để cô mở mắt. Thứ đầu tiên Thiên Yết nhìn thấy là hình xăm đóa tulip ngự trị ngực trái của Song Tử. Kích thước hình xăm vừa đủ lòng bàn tay, cố ý đề ngay gần trái tim. 


"Chuyện này xảy ra khi nào?"

Thiên Yết sững sờ. Cô chẳng thể nghĩ được gì. Thảo nào cô để ý trong vòng một tháng nay, Song Tử rất ít, hầu như là không đụng đến hải sản, món yêu thích của anh. Giờ thì thắc mắc trong lòng cũng được giải đáp. Nhưng Song Tử đúng là đã cho cô một bất ngờ lớn. 

"Cũng được vài tuần rồi. Anh mới qua thời gian kiêng cử. Em thấy sao?" 

"Anh điên rồi!"

Lắc đầu ngao ngán, Thiên Yết day day hai bên thái dương để tỉnh táo hơn. Song Tử nghe cô chê xong thì dùng dằng, xụ mặt tỏ vẻ không chịu:

"Anh rất thích hình xăm này đấy! Sao em có thể nỡ nói việc anh làm là điên rồ?"

Song Tử không chấp nhận câu mắng kia. Hai người cùng mang loài hoa mà đối phương thích trên người. Anh thấy điều đó thật sự là một cách hay để tôn vinh tình yêu của nhau.

"Thèm ăn tôm lắm rồi chứ gì? Mai em nấu cho. Giờ ra ăn tối đi, đừng để mọi người chờ."
Thiên Yết bắt sang chuyện khác, vỗ vai Song Tử mà dỗ dành. Theo kinh nghiệm lâu năm khi bên Thiên Yết, thì đây là ám chỉ cô âm thầm chấp nhận việc Song Tử làm. Nụ cười ngay lập tức lại được vẽ trên môi.

Anh bắt gặp ánh mắt Thiên Yết lưu lại nơi hình xăm hoa tulip trên ngực trái mình. Trông như cô khá là ưng mắt với nó. Lúc anh mặc áo vào thì cô còn như lưu luyến. Song Tử cười thầm, rồi Thiên Yết sẽ bắt anh cho ngắm mãi thôi đây.

"Ban nãy em tưởng anh định làm gì em sao?"

Chợt nhớ đến lúc Thiên Yết hỏi mình làm tất cả chỉ vì chiếc nhẫn kia thôi sao, Song Tử cố tình nhắc lại chuyện cũ. Tim Thiên Yết giật thót. Cô đứng lên đi một mạch ra cửa.

"Em không hiểu anh đang nói cái gì cả."

"Ối! Đợi anh với!"

Song Tử chưa bỏ cuộc. Tiếp tục trêu Thiên Yết suốt quãng đường đi đến phòng ăn.
Ma Kết đứng ngay góc phố chờ Hồng Ngọc. Tối nay họ có hẹn đi xem phim. Khí xuân ấm áp rốt cuộc cũng ùa về. Theo đó là đám cưới của Song Ngư và Bảo Bình cận kề lại càng thêm hỉ khí đúng nghĩa cho mùa xuân.

Hai mắt bỗng dưng bị che mất. Báo hiệu cho anh biết Hồng Ngọc đã đến. Dịu dàng cầm hai tay cô gỡ xuống khỏi mắt mình, Ma Kết xoay người lại trao cho Hồng Ngọc một nụ cười hiền.

Hình ảnh Sư Tử đã từng hay làm điều tương tự suốt bao năm nay vào thời khắc này lại sượt qua đầu anh. Anh cũng ôn nhu gỡ đôi bàn tay nhỏ nhắn xuống rồi ngẩng đầu lên cười với cô.

Ma Kết hơi sững người. Sao anh lại nghĩ tới chuyện đó vào lúc này chứ? Rất nhanh đã lấy lại thái độ bình thường, Ma Kết nắm tay Hồng Ngọc dẫn cô vào rạp phim.

Hai tiếng sau, hai người cùng nhau rời khỏi nơi đấy. Họ đặt chân đến một quán ăn cách đó không xa. Gọi món và ngồi trò chuyện xôm xả với nhau.
"Hôm nay em rất vui! Cảm ơn anh đã đi xem phim với em."

Hồng Ngọc sớt một ít thịt bò trong dĩa của mình sang cho Ma Kết. Anh cảm kích, thì ra cô vẫn nhớ món anh thích. Cảm giác thoải mái, hạnh phúc giống như ngày xưa vậy. Cứ như là cả hai chưa từng chia xa.

Ma Kết bất giác quay qua nhìn ra bên ngoài thông qua tấm kính. Không có ai cả. Tuy rằng cảm giác có người nhìn mình vẫn tồn đọng. Nhưng anh đã mau chóng bỏ quên nó, tiếp tục dùng bữa với Hồng Ngọc.

Lúc đưa Hồng Ngọc về căn cứ Nguyệt Giới thì mặt trăng đã gần lên đỉnh. Khi chào tạm biệt nhau, Hồng Ngọc thơm lên má Ma Kết một cái như điều hồi xưa cô luôn làm.

Lòng Ma Kết bồi hồi, gợn lên những cơn sóng nhỏ. Lâu lắm rồi anh mới có lại cảm giác này.

Bóng dáng Hồng Ngọc khuất sau cánh cửa gỗ. Ma Kết đút tay vào hai bên quần thong thả ra về. Được một chút thì nghe tiếng giày vội vã trên sàn nhà cùng giọng nói quen thuộc:
"Hai em đang ở đâu? Được! Ở yên đó! Anh tới liền!"

Là Cự Giải đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vừa mặc vội áo khoác, hối hả đi tới cổng dịch chuyển. Ma Kết và Cự Giải chạm mặt nhau, chưa kịp chào hỏi thì mặt Cự Giải như rớ được vàng, lôi Ma Kết đi theo:

"Kim Ngưu cùng Sư Tử uống say đến quên đường về rồi. May mà gặp được mày ở đây không thì lại phải gọi Xử Nữ cùng tới đón."

"Thế sao không kêu nó mà lại kêu tao?  Tao đang buồn ngủ."

Ma Kết ngáp một hơi dài. Đến nỗi nước mắt cũng tràn ra khỏi khóe mi. Chưa gì hai người đã đứng trước cổng dịch chuyển. Cự Giải đốc thúc Ma Kết bước vào:

"Mày cũng biết chuyện gì khi Xử Nữ biết em gái nó say bí tỉ mà. Thương con bé xíu đi!"

Nghe Cự Giải nhắc, Ma Kết mới nhớ. Hồi lâu, Xử Nữ phát hiện Sư Tử uống say khướt. Hắn không hay không rằng, nhẫn tâm thao túng thời gian của em gái mình. Khiến Sư Tử phải trải qua lại hẳn năm lần từ say khướt đến nôn thốc rồi hậu đau đầu sau khi tỉnh ngủ.
Hắn ta còn bảo đây là bài học thích đáng dành cho Sư Tử. Cũng như lời cảnh cáo đừng hòng uống rượu khi bản thân còn là em gái của Hạ Xử Nữ.

Ma Kết nghĩ lại thấy thương cảm cho Sư Tử. Không nỡ để cô trải qua chuyện đó thêm lần nữa nên đành đi đón hai cô gái cùng Cự Giải.

Tới nơi thì Kim Ngưu và Sư Tử đều đã say mềm. Kim Ngưu mắt mở không lên còn Sư Tử như được thêm hưng phấn, môi nhấp chất lỏng màu đỏ không ngừng.

Cự Giải nhanh chóng chạy tới đỡ Kim Ngưu toàn thân mềm nhũn dậy. Ma Kết cực hơn, anh cố giành lấy ly rượu còn đầy một nửa từ Sư Tử mà cô giữ khư khư trên tay không nỡ bỏ xuống.

"Buông ra! Em chưa say. Em còn uống được nữa."

Âm giọng Sư Tử nhão nhẹt. Không cần hỏi cũng ước lượng được cô đã nốc bao nhiêu lít chất lỏng nồng nặc kia vào người. Ma Kết choàng tay qua vai cô kéo lại, định cướp đi ly rượu trên tay Sư Tử. Chưa kịp với tới thì Sư Tử đã nhanh hơn, một hơi đổ hết toàn bộ số rượu còn lại trong ly vào xuống cổ họng. Một giọt cũng không chừa.
Cự Giải, Ma Kết sốc nặng. Bốn mắt trố ra nhìn Sư Tử đầy bất ngờ. Rượu vừa cạn, Sư Tử chậm rãi đặt chiếc ly xuống bàn một cách bình thản. Cô lau đi khóe môi còn dính chút màu đỏ của rượu. Đôi mắt nâu hạt dẻ mơ màng liếc nhìn cảnh vật xung quanh.

Khi cô đang định kêu phục vụ lấy cho mình thêm một chai nữa thì Ma Kết đã la lên tính tiền với anh ta. Sư Tử nhăn nhó, nằng nặc không chịu về. Rốt cuộc vẫn là bị Ma Kết thốc người lên mang ra khỏi cửa.

Nhưng khi đi được vài bước thì Sư Tử đạp chân Ma Kết một cái điếng người, vùng dậy chạy đi. Cự Giải đang đỡ Kim Ngưu cũng hết hồn giùm Ma Kết. Không tiện đuổi theo Sư Tử, Cự Giải chỉ có thể giao phó nhiệm vụ này lại cho Ma Kết. Còn anh thì mang Kim Ngưu về.

Sau khi tách ra với Cự Giải, dấu vết của Sư Tử đã sớm không còn. Ma Kết thở dài. Sẽ là một đêm mệt mỏi đây!
Ma Kết đi về hướng mà Sư Tử chạy. Khi đến nơi không người thì anh ngồi xổm xuống đất, đặt tay mình lên nền gạch được lót ngay ngắn trên vỉa hè. Hai mắt nhắm lại, dùng sự liên kết giữa đất với vạn vật tìm kiếm tung tích của Sư Tử.

Anh cảm nhận được bước chân của Sư Tử ung dung đi vào khu rừng sau nơi bắn pháo hoa đêm nọ. Lúc đứng lên thì mọi đường đi đã được anh ghi nhớ trong đầu. 

Không mất nhiều thời gian để Ma Kết tới được chỗ Sư Tử. Anh gọi mãi nhưng cô không trả lời, chỉ mải mê ngước nhìn áng trăng tròn trịa kia.

"Sao anh tìm được tới đây?"

Sư Tử nhẹ nhàng hỏi, pha lẫn chút ngạc nhiên trong giọng nói. Ma Kết tiến tới đứng kế Sư Tử, kiên nhẫn khuyên bảo:

"Em đừng quậy nữa! Về nhà thôi!"

"Chưa muốn về."

Ba chữ gọn gàng thoát khỏi cổ họng Sư Tử. Nghe như một đứa trẻ bướng bỉnh, đi được là cứ muốn đi mãi đến khi mệt lã thì vẫn còn muốn rong chơi. Ma Kết nhíu mày, Sư Tử say lắm rồi. Dỗ cỡ nào cũng không chịu về. Đành phải đợi con bé ngủ thì mới đưa về được.
"Thế giờ em muốn làm gì? Anh làm cùng em."

Ma Kết nghĩ mình hưởng ứng với những trò Sư Tử đặt ra thì cô sẽ hết mình chơi rồi sẽ nhanh rơi vào giấc nồng. Khác xa với suy nghĩ của Ma Kết, Sư Tử chỉ lắc đầu. Cô dùng giọng nói ngà ngà say để tiếp chuyện:

"Anh ngồi xuống đi! Xem em nhảy một điệu. Rồi em theo anh về."

Thân thể mảnh mai đi đứng xiêu vẹo, ngã nghiêng tứ phía bỗng nhiên lại muốn khiêu vũ. Ma Kết chỉ có thể thuận theo.