Những dãy ghế gần sân khấu đã chật kín học sinh khối 10. Từ trên cao nhìn xuống có thể thấy được hàng trăm cái đầu lóc nhóc đang thụt lên thụt xuống như hồi hộp.
Theo phân công, chỗ ngồi của các câu lạc bộ sẽ được chia ra. Bốn câu lạc bộ ngồi ở dưới, sau lưng các em học sinh khối 10, là câu lạc bộ sự kiện Củ Cà Rốt, câu lạc bộ từ thiện Củ Nghệ Tây và hai câu lạc bộ banh bóng. Còn lại Củ Hành Tây và Củ Cải Trắng phải dọn hành lý lên tầng trên ngồi.
Buổi lễ vẫn chưa bắt đầu. Khắp hội trường, tiếng nhạc sôi động vẫn vang lên từng hồi không dứt.
Nhân Mã ngồi chung với câu lạc bộ văn nghệ Củ Hành Tây, đang buồn chán lướt mạng xã hội, thì chợt thấy Song Tử ngồi bên cạnh lấy ra cái gì đó leng keng, leng keng. Nhân Mã còn định hỏi tại sao đi chơi mà mang theo chuông làm gì, thì Song Tử đã lôi hẳn cả vật đó ra, đưa lên trước mặt ngắm nghía.
Quả nhiên, Song Tử cười gian, đáp: "Shoju đó."
Nhân Mã thừa trí thông minh để biết rằng đây là một loại rượu nổi tiếng của Nhật Bản, tuy nồng độ không cao lắm, nhưng uống nhiều cũng đủ khiến người say bí tỉ.
"Cậu mua ở đâu thế?"
"Ở cửa hàng tiện lợi chứ đâu." Song Tử nói ra như thể đây là chuyện hết sức bình thường "Chín chục nghìn một chai thôi. Khá rẻ!"
Vấn đề trọng tâm ở đây không phải tiền, mà chính là Song Tử đã mua rượu trong khi bản thân còn chưa đủ 18 tuổi. Ở bên phương Tây, luật cấm bán chất cồn cho trẻ em vẫn còn rất nghiêm ngặt nên Nhân Mã đối với chuyện này vẫn còn mẫn cảm lắm.
"Người ta bảo uống rượu vào sẽ khiến cho tâm hồn lâng lâng, từ đó mà cảm quan về ngôn ngữ và nghệ thuật cũng trở nên nhạy bén hơn." Song Tử trầm giọng giải thích "Giống như các nghệ sĩ, người ta vẫn hay sử dụng chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ để viết nhạc, hay hút cần để lên sân khấu có phiêu hơn."
"Chính xác!" Song Tử dường như cũng đoán được Nhân Mã đang nghĩ gì, liền giơ ngón cái "Nhưng mà tớ uống chút thôi, không sao đâu."
Rồi Song Tử rất chuyên nghiệp lấy ra một chiếc ly thuỷ tinh nhỏ, vụng về rót thứ chất lỏng màu trắng đục kia ra, đưa lên mũi như muốn ngửi thử. Quả nhiên, cô nàng đã nhăn mặt lại ngay tức khắc.
"Không sao." Song Tử cười khó nhọc "Uống như uống nước thôi."
"Ấy...!"
Nhân Mã còn chưa kịp nói xong, Song Tử đã ngửa cổ ực một phát hết nguyên ly Shoju.
Một cảm giác khoái lạc kỳ lạ lập tức ùa về trong tâm trí Song Tử, lấp đầy buồng tim. Cô nàng thở mạnh ra, thích thú cảm nhận hơi thở của mình đang ấm lên từng chút một.
Cùng lúc đó, một vài thành viên trong câu lạc bộ phát hiện có động tĩnh, liền chạy xuống hỏi thăm. Sau khi nghe qua sáng kiến và phân tích của Song Tử, cả đám rất hào hứng đòi uống thử. Cứ như thế, chai Shoju được truyền đi khắp các dãy ghế của Củ Hành Tây như một trào lưu. Ai ai cũng háo hức được trải nghiệm cảm giác mới.
Ở bên dưới lầu một của hội trường, Ma Kết ngồi vắt chân lên ghế, mượn chút ánh sáng của màn hình điện thoại để nghiên cứu lại tờ poster tuyên truyền của câu lạc bộ mới đưa. Cô nàng nhíu mày, săm soi từng pixel trên trang giấy, cuối cùng phát hiện một lỗi to đùng.
"Này, này, cậu kia! Đúng rồi, cậu đó, cậu đó. Cậu ở bên bộ phận thiết kế đúng không? Cậu nhìn đi, cây đàn mà cậu chèn vào poster này, cây đàn này là cây đàn gì hả?"
Cậu bạn ở ban thiết kế toát hết cả mồ hôi mẹ, mồ hôi con. Cậu chỉ đơn thuần thấy hình cây đàn trên mạng đẹp quá nên cắt rồi chèn vào thôi. Cậu nào có học âm nhạc mà biết đó là cây đàn gì.
Cuối cùng, thấy Ma Kết đang trừng mình dữ quá, cậu đành phải nói bừa ra tên của một loại đàn có vẻ phổ biến nhất: "Đàn guitar đó chị Kết."
Ngay lập tức, cậu bé lớp 11 đáng thương đã bị gõ đầu: "Ai thân thiết với cậu mà dám gọi tên tôi cộc lốc vậy hả? Tên tôi là Ma Kết, cậu gọi luôn chữ Ma sẽ tốn hết mấy nano lít nước bọt của cậu hay gì mà cậu kiệm? Còn nữa, không có cây guitar nào mà 5 dây hết. Chỉ có guitar bass mới có 5 dây thôi."
Cậu nhóc cười méo mó: "À, ý của em chính là guitar bass đó chị Ma Kết. Nãy em chưa nói xong."
"Cậu đừng có giở trò lươn lẹo trước mặt tôi." Ma Kết nhíu mày "Lúc thì nói guitar, lúc lại nói guitar bass. Cậu tưởng cậu qua mặt được tôi hả?"
Cậu nhóc khóc thầm, chẳng hiểu rốt cuộc có phải hôm nay sao quả tạ chiếu trúng mình không mà mới sáng sớm đã bị bà chị bên ban Tài chính - Đối ngoại vốn không liên quan gì đến ban Thiết kế của cậu lôi ra chất vấn về vụ guitar với guitar bass. Cậu nghĩ: Đàn gì đâu có quan trọng, quan trọng là cái poster vẫn đẹp mà.
Gần ngay bên cạnh có tiếng chủ nhiệm câu lạc bộ từ thiện Củ Nghệ Tây la làng: "Bên ban Nhân sự còn ai không? Trời ơi thiếu người!!!! Bảo Bình đâu? Không phải bên Nhân sự còn Bảo Bình hả?"
Cảm đám con gái ban Truyền thông đang nhàn rỗi bấm điện thoại chợt dài giọng: "Ôi, tên đó như ma ấy, Halloween mới xuất hiện. Giờ còn chưa tháng 9, chị hỏi làm gì?"
Cô bạn chủ nhiệm ôm đầu tự kỷ: "Có nên kick tên đó ra khỏi câu lạc không? À thôi, đợi hết Halloween rồi hẵng kick."
Bạch Dương ở bên cạnh chứng kiến tất cả, không kiềm được mà ôm bụng cười khằng khặc. Xem ra lại có chuyện vui để kể với hội bạn thân rồi.
Chợt, điện thoại ở trong túi quần Bạch Dương rung lên.
"Alo?"
"Cậu chủ..."
Vì đã nhìn thấy tên người gọi từ trước nên Bạch Dương cũng không bất ngờ lắm trước cách xưng hô cầu kỳ này.
"Hôm nay có việc gấp. Bên ông chủ sẽ cử người đến đưa cậu về vào chiều hôm nay."
Bạch Dương hiểu ra. Vậy là phải để Song Tử tự lái xe máy về nhà rồi.
Bạch Dương suy nghĩ một lúc, cảm thấy hơi lo lắng. Rốt cuộc, anh cũng phải về lại chỗ balo lấy chìa khoá xe, đoạn chạy lên lầu hai của hội trường, rất nhanh chóng đã tìm thấy Song Tử nổi bật giữa một rừng người trong bóng tối chập choạng lập loè ánh đèn màu xanh xanh, đỏ đỏ.
"Song Tử!" Bạch Dương lớn giọng gọi.
Nhưng người được nhắc tên hình như không nghe thấy. Chỉ có dáng người nhỏ nhắn của cô bạn Nhân Mã đứng lên, vẫy vẫy tay, tỏ ý kêu Bạch Dương lại.
"Sao thế?"
"Song Tử... hình như say rồi?"
"Hả???" Bạch Dương không tin nổi "Đang yên đang lành tự dưng say là thế nào?"
Sau khi nghe tường thuật lại câu chuyện, Bạch Dương không biết bản thân nên khóc hay cười nữa. Anh ngó lại chùm chìa khoá trên tay, đầu óc suy nghĩ mông lung, cuối cùng lại nhét lại vào túi.
"Ủa, Bạch Dương?" Thiên Bình từ phía khu ghế bên Củ Cải Trắng tiến lại "Đồng phục oách ghê hen. Sao tự nhiên lên đây vậy?"
Lúc bấy giờ, Thiên Bình mới để ý thấy cô bạn thân đang vật vờ trên ghế, lảm nhảm không đầu không cuối với ly rượu nhỏ bằng thuỷ tinh trên tay. Thế nhưng, Thiên Bình dường như không quan tâm đến việc Song Tử đã mất tỉnh táo, chỉ chú tâm vào sự xuất hiện của chàng trai vàng Bạch Dương.
"Lên thăm Song Tử hả?" Cô nàng cười ám muội "Sao biết Song Tử say mà lên thăm vậy? Thần giao cách cảm hả?"
Nếu không phải vì có hàng chục cặp mắt của các thành viên cả hai câu lạc bộ đang hướng về phía mình vẻ dò xét, Bạch Dương nhất định sẽ không màng hình tượng mà lao đến lên giọng với Thiên Bình.
"Định đưa đồ cho nhỏ." Bạch Dương cười như không cười "Trùng hợp thôi."
Thiên Bình à lên một tiếng, ném về phía anh chàng ánh mắt kiểu "còn lâu tôi mới tin".
Sư Tử ở đâu trờ tới, vừa nhìn thấy Bạch Dương liền nổi giận đùng đùng như vừa có ai chọc: "Này, sao cậu dám lừa Cự Giải, bảo cô ấy hôm nay tập trung lúc 8 giờ? Nếu hôm qua tôi không nhắn tin hỏi thì hôm nay cô ấy đã phải tới trường công cốc rồi."
"Ủa, tôi có nói sai thông tin ở đâu hả?" Bạch Dương cười méo xệch "Đúng 8 giờ mà. Chỉ là tôi nhất thời quên mất Cự Giải không có tham gia câu lạc bộ."
Nhân Mã cảm thấy ba người bạn của mình đã sắp đi xa khỏi vấn đề chính rồi, đành phải lái lại: "Song Tử như vậy có hát được không? Hồi nãy tớ nghe bảo cậu ấy hát mở màn đó."
Trái lại với mong đợi của Nhân Mã, Thiên Bình chỉ đáp lại với vẻ hờ hững: "Chẳng phải cậu ta tin rằng uống rượu sẽ phiêu được trên sân khấu sao? Cứ để cho cậu ta phiêu đi."
Song Tử ở kế bên đột nhiên bật dậy như zombie, mắt sáng trưng, giọng nói trong trẻo, dịu dàng: "Tôi hát được. Đừng có coi thường tôi chứ." Sau còn bồi thêm một tràng cười hí hí hí.
Dáng vẻ của Song Tử lúc say cũng rất xinh đẹp: hai gò ửng đỏ hây hây, môi hồng như mềm mại hơn bao giờ hết. Bạch Dương vừa đấm đấm ngực mình vừa cất lời xin cáo lui, quyết định cứ chờ đến chiều rồi tính. Đưa chìa khoá cho Song Tử lúc này chỉ để cô nàng vứt mất.
Trên sân khấu chợt bừng lên ánh hào quang của hàng loạt những bóng đèn led vàng ấm áp. Chất giọng khoẻ mạnh và hào sảng của hai vị MC vang lên liền sau đó, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Xin chào mọi người! Thật vui vì được gặp mọi người ở đây."
Ở đằng sau có tiếng hò reo huyên náo của các câu lạc bộ. Tiếng còi, tiếng kèn vang lên không dứt, hoà vào nhau tạo thành một thứ tạp âm đặc trưng không thể trộn lẫn.
Nhân Mã không chịu được phải lấy hai tay bịt tai lại. Cô nhìn xung quanh mình. Mọi người vẫn rất bình tĩnh bấm điện thoại. Quả nhiên không hổ danh hai câu lạc bộ được mệnh danh là sang chảnh và thanh lịch nhất trường.
"Mình là Thiên Cáp." Cô bạn xinh đẹp đứng trên sân khấu hào hứng giới thiệu "Còn kế bên mình là Đại Hùng. Bọn mình rất hân hạnh được tham gia vào đội ngũ điều hành chương trình hôm nay, với tư cách là những MC sẽ dẫn dắt các bạn đến với các màn trình diễn đặc sắc của các câu lạc bộ."
Song Tử vốn đã chịu ngoan ngoãn ngồi im, nghe tiếng Thiên Cáp liền nhảy dựng lên: "Thiên Cáp? Cậu ta dám dẫn chương trình? Ai cho cậu ta cái quyền đó?"
Vừa lúc hội trường đang rơi vào trạng thái im phăng phắc, giọng nói đẹp của Song Tử vang lên rất nổi bật, khiến các em học sinh lớp 10 bắt đầu xôn xao: Ái chà, vừa vào đã có drama rồi.
Khuôn mặt Thiên Cáp nổi đầy hắc tuyến, nhưng cô nàng đã rất nhanh chóng giấu đi vẻ bất mãn, trở lại với phong thái tươi cười chuyên nghiệp của một vị MC.
"Đầu tiên, chúng ta sẽ đến phần giao lưu, chơi trò chơi câu hỏi trắc nghiệm về trường lớp trước nhé! Các bạn hãy chú ý lên màn hình led, cùng với MC đọc câu hỏi. Sau đó, nếu có đáp án, hãy giơ tay giành quyền trả lời để có cơ hội nhận được những phần quà thật xịn xò đến từ ban tổ chức nha."
Song Tử xì nước bọt qua kẽ răng vẻ khinh bỉ. Nhân Mã ngồi kế bên nhìn qua, tự hỏi: liệu cơn giận có giúp cô bạn có tỉnh táo hơn?
Cùng lúc đó, tiếng nhạc chuông vui tai vang lên báo hiệu có cuộc gọi tới. Song Tử móc điện thoại ra nghe, gật gù vài cái rồi đứng lên, gọi lớn tên từng người: "An An, An Hy, Kim Ngưu. Chiến thôi!"
Đi hát mà Song Tử cứ làm như ra trận, hùng hùng hổ hổ. Điều này khiến Nhân Mã bất giác cảm thấy buồn cười.
Kim Ngưu ôm đàn đi về phía cầu thang dẫn xuống tầng trệt, ngang qua Nhân Mã, thấy ánh mắt lo lắng của cô bạn dõi theo Song Tử đang khệnh khạng khoác vai An An và An Hy lảm nhảm lảm nhảm gì đó, trong đầu chợt dấy lên những suy nghĩ mông lung. Cuối cùng, anh dừng lại, nói vội với Nhân Mã hai câu: "Cậu cứ yên tâm. Có tớ trông chừng cậu ấy mà." rồi chạy đi ngay như sợ để Nhân Mã thấy được khuôn mặt đã bừng đỏ của mình.
Nhưng cũng vì vội chạy đi, anh đã không kịp bắt gặp nụ cười rất tươi đã nở trên môi cô khi vừa nghe anh hứa sẽ bảo vệ Song Tử giúp.
•••••
_____________________
__còn tiếp__