"Xin chào! Tôi là chủ nhiệm năm nay của lớp 12CV." Ngừng lại một chút "Không ai chào đón tôi sao?"
Cả lớp học vốn đang im phăng phắc vì sự xuất hiện đột ngột của nhân vật này, thì câu nói đó lại như một công cụ thức tỉnh những tâm hồn còn phiêu du tận chín tầng mây xanh.
Bạch Dương lật đật chạy về chỗ ngồi. Các thành phần hám chuyện đang tụm năm tụm ba cũng bắt đầu chỉnh lại tư thế. Khắp không gian vang lên những tiếng xì xào bàn tán, tiếng kéo ghế lục đục hỗn loạn.
Cho đến khi cảm thấy mọi thứ đã đi vào trật tự, Thiên Bình mới hô to: "Cả lớp, đứng!"
Nhân Mã cố gắng giữ thẳng người, chợt khám phá ra một điều nữa: Người bạn cùng bàn của cô là lớp trưởng. Như vậy, có thể tính rằng đây là may mắn của cô không?
Người giáo viên quét ánh mắt một vòng quanh lớp học, rồi bất chợt hạ giọng, ngữ điệu nhẹ nhàng hơn, cơ hồ còn có chút hóm hỉnh: "Ô kê, ô kê! Ngồi xuống đi mấy đứa."
Đó là một giáo viên khá đẹp trai và còn rất trẻ, đoán chừng chỉ mới ra trường tầm 4 đến 5 năm. Dáng người thầy dong dỏng cao, hơi ốm, khuôn mặt chữ điền, ngũ quan đầy đặn, cân đối, nổi bật nhất chính là hàng chân mày sâu róm chẳng biết có qua tỉa cắt hay cấy ghép gì không mà rất đều, rất rậm, rất đậm.
Trong khi Nhân Mã còn đang ganh tị với thầy chủ nhiệm về việc mỗi sáng thức dậy không phải bận tâm kẻ lông mày, thì Thiên Bình ngồi kế bên đã bày ra vẻ mặt vui mừng phơi phới. Nhân Mã định hỏi, nhưng sợ thầy mắng mình ồn ào, nhiều chuyện, nên thôi.
"Được rồi. Có thể một số người trong lớp này đã biết tôi, đã học tôi, đã quen tôi." Thầy giáo đá đá hai hàng lông mày của mình, rất thân thiện mở đầu bài giới thiệu bản thân bằng chất giọng oang oang, hào sảng "Nhưng một số bạn có thể không biết. Chưa kể, nghe đồn năm nay lớp ta có hai ma mới."
"Tôi là Trần Viên Quy, là chủ nhiệm kiêm giáo viên bộ môn Ngữ văn của các em." Thầy lấy phấn trắng quệt vài nét lên bảng thành một cái tên "Có thể gọi tôi là thầy Viên Quy, thầy Quy. Tên tài khoản mạng xã hội của tôi là Quy Trần, các bạn cũng có thể gọi tôi bằng cái tên này. Nói chung là rất thoải mái."
Cái tên Quy Trần dường như không mấy xa lạ đối với công dân Thỏ Mây Thơm Tho. Những âm thanh xì xào bắt đầu vang lên, kèm theo đó là vài tiếng cười hí hí nghe rất khiếm nhã.
Nhân Mã còn đang lục đục lấy giấy và bút ra, định ghi lại tên tài khoản mạng xã hội của thầy chủ nhiệm để tối nay về kết bạn, thì Thiên Bình ngồi bên cạnh đột ngột giơ tay lên: "Thưa thầy Quy."
Cô nàng hí hửng đặt câu hỏi, dường như là đã chuẩn bị từ rất lâu: "Cái tên của thầy nghe lạ quá! Thầy có thể giải thích một chút không?"
Từ chỗ Nhân Mã có thể thấy thầy chủ nhiệm dường như đã trừng mắt với Thiên Bình một cái.
"Em biết rồi, còn làm bộ?"
"Đúng là em biết rồi. Nhưng em nghĩ có nhiều bạn trong lớp chưa biết, và đang rất muốn biết." Thiên Bình nở một nụ cười rất tươi "Như Nhân Mã chẳng hạn, nhỉ?"
Thiên Bình vừa hỏi vừa nháy mắt với Nhân Mã. Cùng lúc đó, cô đã cảm nhận được một luồng sát khí từ bàn giáo viên phóng đến, yêu cầu cô phải im miệng.
"Em nữa, em nữa." Chủ nhân của giọng nói này không phải Nhân Mã, mà là Song Tử đang ngồi ngay bên dưới Thiên Bình "Em biết tên thầy, nhưng không biết ý nghĩa tên thầy."
Cả lớp cũng bắt đầu nhao nhao: "Đúng rồi. Tên của thầy nghĩa là gì thế?"
Song Tử còn rất hùng dũng đứng lên phân tích: Đã là thầy trò sắp phải trải qua 1 năm học đầy vất vả, sắp phải làm việc với nhau, thì việc chia sẻ ý nghĩa tên với nhau sẽ giúp cho mối quan hệ trở nên khắng khít hơn, thân thiết hơn, vân vân và mây mây.
Cứ như thế, Thiên Bình và Song Tử, kẻ tung người hứng hợp rơ, khiến Viên Quy không thể nào im lặng được nữa, thầm thương xót bản thân đã bị xếp vào cái lớp quậy như quỷ này: "Tên của tôi có nghĩa là cái compa."
Thiên Bình đã biết còn giả ngu giả khờ: "Compa là cái gì hả thầy?"
"À... à... Là một dụng cụ trong bộ môn Toán học, dùng để vẽ đường tròn."
Dường như chỉ chờ có thế, Song Tử liền mở miệng tấn công: "Tên của thầy hoá ra lại có liên quan đến môn Toán học. Thế, đúng ra thầy phải đi dạy Toán chứ nhỉ? Tại sao thầy lại dạy môn Văn?"
Đó! Thấy chưa! Y như rằng! Bao nhiêu thế hệ qua, Viên Quy còn lạ gì tư tưởng của đám học sinh quỷ, hễ cứ nghe ý nghĩa tên anh là sẽ hỏi tại sao anh không đi dạy Toán. Đâu phải cứ tên liên quan tới môn nào là phải đi dạy môn đó. Chẳng lẽ, bây giờ anh phải gào lên cho cả thế giới rằng từ thời cấp 3 anh đã nhận ra bản thân dốt Toán thì bọn học sinh mới vừa lòng hay sao?
"Câu hỏi rất hay, nhưng tôi không thể trả lời được." Viên Quy phất tay "Mời hai em ngồi."
"Nhưng mà tụi em vẫn rất là thắc mắc." Thiên Bình lẩm bẩm, nhưng vẫn để âm lượng giọng nói đủ để cả lớp cùng nghe.
Viên Quy đưa tay xoa trán: "Thế giờ tôi hỏi em một câu. Tên của em có ý nghĩa là gì?"
Thiên Bình cười toe: "Là một chòm sao rất sáng trên bầu trời. Tên đẹp, thầy ha?"
"Vậy thì đúng ra bây giờ em phải đang ở trên bầu trời mới đúng." Viên Quy nhướng mày "Sao em lại ở mặt đất?"
Thiên Bình câm nín. Xung quanh cô, cả thảy 24 con người đang phải nhịn cười đến nội thương.
"Đó, các em thấy không?" Viên Quy vỗ hai tay vào nhau, khoé môi cong lên thành một nụ cười đắc thắng "Cái tên là do ba mẹ đặt, nhưng số phận của các em là do chính các em quyết định. Không phải cứ tên gì là làm nghề đó, không phải cứ ba mẹ đặt đâu là ngồi đó. Các em phải tự định đoạt cuộc đời của bản thân mình, miễn sao sau này nhìn lại không cảm thấy hối hận là được."
Trong khi cả lớp đang trầm trồ tán thưởng thầy chủ nhiệm thì Thiên Bình hậm hực ngồi xuống, không quên ném cho Viên Quy ánh mắt sắc lẻm kiểu: "Được rồi, lần này thầy thắng!" khiến Nhân Mã ngồi bên cạnh vô tình trông thấy mà sởn cả gai ốc.
"Cậu có tư thù với thầy Quy à?" Nhân Mã không kiềm được, lén hỏi nhỏ cô bạn cùng bàn một câu.
Thiên Bình lập tức phủ nhận: "Chọc thầy ấy cho vui vậy thôi. Tớ và thầy ấy thân nhau lắm, như bạn bè vậy đó! Năm ngoái đội tuyển Văn được học thầy ấy mấy tiết chuyên đề. Thầy dạy có tâm, cách giảng bài cũng cuốn hút nữa, nên rất được lòng học sinh trong trường."
Cô còn kể cho Nhân Mã nghe: việc đứng lớp 12CV năm nay của thầy hoàn toàn là ngoài dự tính. Theo truyền thống, lớp chuyên Văn sẽ trải qua ba đời chủ nhiệm kiêm giáo viên bộ môn Văn: cô Trúc Chi lớp 10, cô Đỗ Quyên lớp 11 và cô Hoài Thương lớp 12. Tuy nhiên, năm nay, con gái cô Hoài Thương ở nước ngoài đang bị bệnh nặng, buộc cô phải xuất ngoại chăm sóc, nên thầy Viên Quy mới bất đắc dĩ lên làm chủ nhiệm thay thế.
"Về vấn đề chuyên môn thì khỏi lo." Thiên Bình giơ ngón cái "Thầy Quy từng là thủ khoa khối C và là thủ khoa đầu ra khoa Văn trường Đại học Sư Phạm. Hiện thầy đang theo học thạc sĩ ngành Lý luận Văn học ở Đại học Sư Phạm luôn đó."
"Sao cậu biết nhiều quá vậy?" So với trình độ học vấn của thầy Viên Quy, Nhân Mã lại cảm thấy tò mò hơn với mớ hiểu biết của Thiên Bình về thầy ấy.
"Bạn thân mà." Thiên Bình hất mặt tự hào "Tối nào tớ với thầy ấy cũng tâm sự qua mạng xã hội."
Rồi cô hạ giọng, nói thêm: "Tớ ngưỡng mộ trình độ chuyên môn của thầy ấy, ngưỡng mộ những điều thầy nói và những vấn đề thầy ấy đã trải qua. Thầy ấy có cuộc sống mà tớ mong muốn được sống sau này..."
Nhưng Thiên Bình còn chưa nói hết câu đã phải lãnh trọn cả một viên phấn ngắn vào đầu. Chủ nhân của cú ném tất nhiên là thầy Viên Quy đang đứng trên bục giảng.
"Chú ý xíu đi!"
Thiên Bình lè lưỡi chọc quê thầy, cuối cùng cũng chỉ nhận được một cú trừng mắt trả lại.
"Đang nói tới hộp ước nguyện nhỉ?" Rất nhanh chóng và chuyên nghiệp, Viên Quy đã quay trở về với chủ đề còn dở dang lúc nãy "Đây là một hoạt động mới của trường được phổ biến bởi thầy hiệu trưởng và câu lạc bộ tổ chức sự kiện Củ Cà Rốt. Mỗi lớp học sẽ được trang bị một thùng gỗ nhỏ, dùng để đựng những mảnh giấy ghi lời ước nguyện của các em. Bất cứ thời điểm nào trong năm, mỗi lần đột nhiên có nguyện vọng nào đó, các em hãy ghi vào một mảnh giấy nhỏ rồi bỏ vào thùng. Mỗi người ghi bao nhiêu lời ước nguyện cũng được. Làm ơn ước cái gì thực tế và nghiêm túc một chút. Những lời ước nguyện của các em sẽ được lấy ra vào cuối năm, cột vào bóng bay và thả lên trời ở lễ hội Khi tôi 18 - truyền thống của câu lạc bộ Củ Cà Rốt."
Viên Quy lại nhìn vào tờ giấy tóm tắt nội dung cuộc họp, như để tìm thêm thông tin, miệng lẩm bẩm vài câu bất mãn: "Hoạt động sến súa này không biết là do ai nghĩ ra nữa. Tôi phổ biến thôi mà còn thấy sởn cả da gà."
Quạt trần vẫn quay đều, tạo ra luồng gió trong trẻo, thổi cho những tia nắng tràn đi khắp mọi ngóc ngách của căn phòng. Không gian nhỏ tuyệt đối yên ắng, chỉ có tiếng chim lích chích, và tiếng sột soạt êm đềm từ những trang sách mềm mại vẫn chuyển động khẽ khàng trên bàn giáo viên.
"À, đúng rồi!" Viên Quy kêu lên một tiếng như tự nói với chính mình, rồi mới quay sang đám học sinh "Bây giờ các em lấy một mảnh giấy ra ghi lời ước nguyện hiện tại của mình luôn đi. Tôi bận cái này chút."
Rồi thầy mở nắp bút nước, khom người, viết gì đó lên mảnh giấy A4 đã chi chít chữ.
Đám học sinh cũng ngoan ngoãn lấy dụng cụ học tập ra, chỉ có Song Tử đột nhiên gọi với qua bên dãy bàn kia: "Cự Giải ơi, cậu có giấy note không? Cho tớ ké một tờ với!"
Cự Giải ngẩng đầu, cười híp mắt: "Được, chờ Giải một chút."
Cứ như thế, Song Tử xin thì bọn còn lại cũng được nước làm tới. Cự Giải rất vui vẻ phát giấy ghi chú cho cả lớp. Những mảnh giấy nhỏ bé được chuyền đi khắp phòng trong tiếng lao xao cảm ơn của vài thành phần biết điều.
Nhân Mã nhận lấy mảnh giấy từ Thiên Bình, cảm thấy hơi buồn cười vì hình thiết kế ngộ nghĩnh. Quả nhiên là phong cách của Cự Giải! Cô lén đưa mảnh giấy lên mũi, liền nhận ra một mùi rất thơm, rất quen thuộc đang lấp đầy khứu giác: mùi hoa hồng vàng, chính là mùi dầu gội vẫn còn ám trên tóc Cự Giải vào buổi sáng, khi cô có dịp ở riêng và trò chuyện với người bạn cùng lớp.
Nhân Mã nghe Thiên Bình lẩm bẩm kế bên: "Lố bịch! Trong khi tôi còn phải chật vật xin tiền mua giấy note vàng cổ điển thì cậu ta lại chơi giấy hình con cừu.", liền bất giác nở một nụ cười.
Nhân Mã suy nghĩ một lát, rồi nắn nót viết lên phần giấy trắng tinh vài chữ tiếng Việt mà đã lâu lắm rồi cô không có dịp viết lại. Đường bút hơi gượng gạo, nhưng cảm giác quen thuộc vẫn tràn ngập trong trái tim cô. Cô đọc lại lời ước nguyện của mình một lần nữa, chợt nghe Thiên Bình hỏi: "Cậu ghi gì thế?", liền gập mảnh giấy của mình lại, nháy mắt ra chiều bí mật.
"Uầy, không nói thì thôi." Thiên Bình chun mũi, trông rất đáng yêu "Vậy thì tớ cũng không cho cậu coi lời ước nguyện của tớ."
Mặc dù hơi hối hận, nhưng Nhân Mã vẫn cười rất tươi. Cô lẩm nhẩm đọc lại lời mảnh giấy của mình, trái tim không kiềm được mà chợt đập nhanh hơn mấy nhịp.
"Hy vọng năm học này sẽ là một năm học tràn đầy niềm vui và kỷ niệm!"
Nhân Mã đã ước như vậy đó.
•••••
_____________________
__hết chương 1__