Espresso, em và tôi!
Nếu thời gian có lần nữa quay trở lại buổi đêm hôm đó tôi chắc chắn sẽ chẳng nói không cảm động với em đâu. Bởi vì vế sau mà tôi không dám nói với em chính là "Tôi đã thật sự đặt em vào sâu trong tim và ai cũng chẳng thay thế được.
Ngày hôm đó, tôi vẫn nhớ, khi em bị những nhánh cây khô cằn đầy gai siết lấy tôi chỉ có thể bất lực nhìn em một mình đau đớn, nhìn da thịt em như bị xé toạt ra tôi đã muốn lập tức gϊếŧ chết kẻ chủ mưu Virgo nhưng tôi không làm được vì chị ấy vô tội, nhưng em cũng vô tội, năm người kia cũng vô tội, tại sao chỉ có em và họ biến mất còn Virgo thì bình an vô sự? Tôi đã từng ích kỉ nghĩ như vậy đấy.
Nhưng rồi những suy nghĩ đó cũng vơi đi nhường chỗ cho nỗi nhớ em ngày một nhiều hơn, tôi nhớ từng nụ cười, từng ánh mắt, cái gật đầu cùng thanh âm của em ngày ngày cứ quấn chặt lấy tôi như những sợi dây leo đầy gai ghì chặt tim tôi càng lúc càng chặt hơn, chặt hơn nữa. Cơn đau nhói ở lồng ngực cứ không ngừng hành hạ tôi từng giờ, đau nhói đến không thốt nên lời, đau đến mức tôi chỉ ước như bản thân chưa từng tồn tại, nhưng em vẫn đang tồn tại mà... sao tôi có thể biến mất được chứ?
"Xin chào quý khách!"
... Em ở đây...
Em đã thật sự ở đây, ngay trước mặt tôi, vẫn như vậy, gương mặt luôn rạng rỡ những nụ cười, đôi mắt sẽ cong lên theo vành môi và em vẫn rạng rỡ như năm năm trước khi tôi lần đầu gặp em...
"Quý khách dùng gì ạ?"
Giáo sư Snape đã từng nói, chỉ cần từng là học sinh của hogwarts thì cánh tay người đó sẽ luôn có một vòng tay nhỏ mang màu của Nhà họ. Và vòng tay em đang đeo là màu đỏ, màu đỏ của Gryffindor,
"Xin hỏi___"
"Một tách Espresso, cảm ơn!"
"Vâng, có ngay ạ!"
Tôi chọn cho mình một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vị trí mà có thể nhìn thấy em rõ nhất và thật tuyệt khi hôm nay quán chẳng có khách, có lẽ vào giờ này thì chỉ có kẻ cô đơn như tôi mới đến đây thôi nhỉ? Thời gian cho gia đình và yêu thương tôi chỉ có thể cô độc trải qua suốt năm năm, nhưng hôm nay thì không, bởi vì hôm nay có em...
Em đã cười với tôi, nụ cười đầu tiên sau năm năm, tuy chỉ là một nụ cười xã giao bình thường nhưng tôi đã cảm thấy hạnh phúc biết bao. Trong quán chỉ có tôi và em, thật yên tĩnh và hương Espresso thoang thoảng trong không khí giống như là vẽ lên trong không gian màu của hạnh phúc cùng với hương vị của yêu thương thật ấm áp, thật khác xa so với thế giới bên ngoài lớp cửa kính kia. Tuyết ngoài trời dường như ngày một dày hơn và dòng người thật vội vã thật xa lạ, tất cả giống như một bộ phim tua nhanh và chỉ có tôi và em là khán giả.
"Cảm ơn! A, chúng ta nói chuyện được không? Cô thấy đó... ừm... "
Tôi vội vã kéo tay em lại khi em quay lưng và trong phút đó dường như mọi đau đớn vừa vơi đi lại ùa về và tôi sợ phải xa em lần nữa.
"Được thôi! Tôi cứ tưởng anh là một người hướng nội và chỉ thích một mình ngắm tuyết cùng với Espresso thôi chứ!"
Thật quá đỗi hạnh phúc khi em chỉ mỉm cười nhẹ nhàng với hành động quá phận của tôi. Em ngồi xuống đối diện tôi cùng với một cốc Espresso khác, có lẽ em đã tự làm cho mình.
"Cô tên gì?"
"Tôi tên Song Ngư! Còn anh?"
"Sư Tử. Song Ngư trong tiếng anh là Pises nhỉ?"
"Ừm. Anh thích Espresso sao? Tôi cũng vậy!"
"Bởi vì Espresso rất đắng và thơm, giống như một câu chuyện tình yêu vậy. Trước đây đã có người nói với tôi, cô ấy muốn uống một cốc Espresso vào một ngày tuyết."
"Ồ, cô ấy rất quan trọng với anh nhỉ?"
"Phải. Cô ấy tốt bụng, vui vẻ và luôn nở nụ cười dù trong lòng là một núi những muộn phiền. Tôi thích nụ cười của cô ấy nhưng tôi cũng ghét nó... bởi vì cô ấy cũng cười như vậy vào khoảng khắc cô ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi..."
"Biến mất?"
"Nhưng cô ấy vẫn luôn tồn tại!"
"Anh có đi tìm cô ấy không?"
"Tôi đã luôn tìm kiếm cô ấy nhưng bây giờ thì không cần nữa..."
"???"
"Bởi vì cô ấy đã ở đây, ngay trước mắt tôi..."
"..."
"..."
Em nhìn tôi, trong đáy mắt phẳng lặng không chút bất ngờ. Có phải là em vẫn luôn có chút kí ức gì đó về tôi không? Có phải em đã nhớ ra tôi không? Nói đi, rằng em đã nhớ ra tôi... mà...dù em không nhớ cũng không sao, tôi sẽ chỉ thất vọng một chút thôi...
Bởi vì tôi sẽ bắt đầu lại... em và tôi cùng với Espresso nữa...