(12 Chòm Sao) Hoàng Cung Náo Loạn, Gà Bay Chó Sủa

Chương 43: Bị tập kích




"Cheng... Bụp... Binh..."

Ngồi bên bàn ăn, toàn thể quần chúng ảo não nhìn nhau. Đã là lần thứ tám trong ba ngày nay có thích khách xông vào phủ rồi đó. Nhân Mã xoa xoa cái bụng đói, mặc xác thiên địa rung chuyển bên ngoài, cầm đũa định gắp một cái đùi gà thơm ngon.

"Ruỳnh"

Một vật thể lạ xuyên thủng cửa sổ lao vào, Thiên Yết vội túm cổ Nhân Mã ra phía sau, đùi gà trượt ra khỏi đũa rơi tõm xuống đĩa nước sốt bắn cả lên mặt nàng. Các nam nhân cũng nhanh chóng kéo bảo bối thân ái của mình né xa khỏi bàn quát to:

"Có ám khí."

"A, bàn tiệc của ta."

Một tiếng hét thất thanh vang lên, Nhân Mã sững sờ nhìn "ám khí" là một chiếc giày nam nhân màu đen rất long trọng hoành tráng đạp đổ tất cả nằm im lìm trên bàn, hai mắt toé lửa.

"Bốp"- Cánh cửa xấu số nằm run rẩy dưới mặt đất mặc cho người ta chà đạp.

"Đánh cái gì mà đánh, không thấy chúng ta đang ăn cơm sao? Cút, cút hết cho ta, lão nương mà không được no sẽ róc xương hầm thịt luộc chín chiên giòn các ngươi!!!"

"..."- Một luồng gió lạnh thổi qua, hai bên hắc y nhân cùng đám người phủ Minh Chủ đồng loạt giơ đao qua đầu ngừng chém giết, bất động trừng to mắt nhìn nữ tử nước sốt chảy ròng ròng trên mặt gào thét, mồ hôi tuôn rơi. Người hành tinh phương nào lộn cổ xuống đây???

"Đám người đồ đen kia, rảnh rỗi qua không có việc gì làm hay sao đến đây đánh nhau, rảnh thật thì về nhà trồng rau xây nhà lấy vợ trông con đi, triều đinh nuôi các ngươi lớn lên đã không báo đáp thì thôi lại còn giở thói vô công rồi nghề giả cầm đao chém mướn ai. Nói đi, nói cho ta!"

Đám hắc y nhân run rẩy đến quên cả quê cha đất mẹ, vội vã khoanh tay cúi đầu xin lỗi rồi bỏ chạy thục mạng, mặc kệ bên đám người Đại Hổ vẫn đang há hốc miệng.

"Nhìn cái gì, không biết ta đang đói sao còn không dọn lại. Thật tức chết mà, ăn một bữa cũng không yên ổn nữa."

"Mau... Mau dọn."

Bốn người Chu Tước Huyền Vũ Thanh Long Bạch Hổ sợ hết hồn vội tru lên một tiếng, đoàn người lập tức xông ra tứ phía đi làm lại đồ ăn. Nhìn Nhân Mã hung hăng đạp tường mười phần oai phong đi vào, quần chúng yên lặng nhìn Thiên Yết bị bỏ quên một bên đồng tình gào thét trong lòng: Hoàng thượng, người còn chẳng bằng một cái đùi gà!!!"

* * *

Dưới sự khủng bố của bạn nhỏ Nhân Mã, bữa ăn lại được đặt lên bàn trong không khí vô cùng quỷ dị. Đoàn người trịnh trọng giơ từng bát đĩa cao qua đầu run rẩy đặt xuống bàn, sau đó dùng hết tốc lực chạy tóe khói. Một đoàn ngồi bên bàn ăn, không nói đến Nhân Mã vừa mới lau sạch mặt vẫn đang thả hồn chu du, Bạch Dương lầm bầm tức giận:

"Ăn cũng không xong, đám người kia rốt cuộc từ đâu đến?''

"Còn liều mạng xông vào phủ Minh Chủ toàn những nhân vật cao thủ, xem ra mục đích của chúng vô cùng quan trọng."

Bảo Bình vuốt vuốt cằm trả lời. Thiên Bình cau mày nhìn ra ngoài cửa lắc đầu thở dài một tiếng:

"Cứ thế này không phải chuyện tốt, nếu bọn chúng biết Hoàng thượng cùng các đại nhân vật chốn triều đình đều đang ở đây, khó tránh khỏi xảy ra một trận máu tanh."

"Lần sau bọn chúng còn dám mò tới, ta thề Mã Mã sẽ thật sự nổi điên đấy."

Cự Giải khóe miệng co quắp nhìn bạn nhỏ ngoài hành tinh đang ngấu nghiến xé xác cái đùi gà. Trong đầu mọi người đột nhiên liên tưởng tới hình ảnh Nhân Mã hai mắt lóe sáng, miệng đầy máu tanh, trên tay là một miếng thịt ngon lành, đồng loạt rùng mình sợ hãi. Song Ngư nhíu mày một chút:

"Có khi nào... Là vật này hay không?"

Nói xong rút từ trong tay áo ra một tấm vải màu trắng đã ngả màu. Song Tử quay đầu hỏi nàng:

"Cái gì thế?"

Tấm vải được mở ra, mọi người chăm chú dõi theo, sau đó hai mắt trừng thật to.

"Vèo"

Không tiếng động, Kim Ngưu và Xử Nữ lao ra nâng cửa lên gắn lại, Bảo Bình cùng Song Tử đóng chặt lại hai cửa sổ, còn Sư Tử bé nhỏ chỵ ra thổi bớt đèn. Chung quanh tĩnh lặng, đến Nhân Mã cũng cảm giác được có điều gì đó không ổn, ngừng ăn kì quái nhìn mọi người định mở miệng, Thiên Yết vội đưa ngón trỏ lại môi Nhân Mã ra hiệu im lặng, nàng ngoan ngoãn ngồi yên tò mò nhìn. Hồi lâu sau, Ma Kết rụt rè lên tiếng:

"Có ai đang nghĩ giống ta hay không?'

"Ngư Nhi, ngươi lấy cái này ở đâu?"

Sư Tử run run. Song Ngư nhếch miệng cười:

"Lần trước, lúc đồng chí Nhu Nhược lao tới bị hoàng thượng cùng Đại Hổ đánh cho một trận đã bị rớt ra, ta vô tình nhặt được."

"..."- Song Ngư, ngươi không biết nhặt được của rơi, trả lại người mất hay sao?

"Không ngờ tên thư sinh yếu ớt gió thổi cũng bay này lại có trong tay bản đồ kho báu thất lạc từ đời nhà Chu cách đây ba trăm năm. Bảo sao mấy ngày nay hắn hay ra khỏi nơi này, có lẽ đang cuống lên đi tìm tấm bản đồ này đây."

Thiên Phỉ nhíu mày sung sướng khi thấy người ta gặp họa. Xử Nữ ngửa đầu cười thô bỉ, Ma Kết đạp cho một phát vội vã im bặt cười ngọt ngào. Sư Tử lệ nóng quanh tròng, nữ tử này một chút dịu dàng đã không có, lại còn lấy đồ người ta mà không trả, kiếp trước chàng đã tạo nghiệt gì đây?

"Hắc hắc, kho báu sao, lão cha thân ái, ta sắp giàu rồi."

Bạch Dương hai mắt sáng rực, chóp chép miệng thòm thèm, Kim Ngưu khinh bỉ nhìn nương tử thân ái, tốt bụng nhắc nhở:

"Bạch Bạch, nước miếng kìa."

"Được rồi, Ngư Nhi, ngươi cứ giữ lại tấm bản đồ này cho thật kĩ, sáng ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi tìm."

Thiên Yết cười tà mị, kho báu này tự dưng từ trên trời rơi xuống, hắn có ngu mới bỏ qua. Hắc hắc...

Mọi người còn đang chìm đắm trong ảo tưởng, không để ý tới, trên mái nhà có một vài tiếng sột soạt vô cùng nhỏ, sau đó biến mất không dấu vết...

* * *

Song Ngư nhìn năm đôi kia ôm ấp kéo vào phòng, lại nhìn sang Thiên Phỉ một thân tiêu sái đi ra ngoài phủ tìm thú vui, khinh bỉ một tiếng trở về khu của mình đóng cửa phòng lại. Vì thích yên tĩnh, nàng chọn một nơi khá tách biệt với những người kia để có thể luyện võ công trước khi ngủ. Ngôi bên bàn rót một chén trà, Song Ngư bĩu môi lầm bầm. Nàng mới không thèm tên Sư Tử yếu ớt kia, nhất định một ngày nào đó nàng sẽ tìm được phu quân vĩ đại. Tuy rằng trong thời gian chung sống, nàng cảm thấy chàng ta cũng khá ổn, bản thân cũng không còn ghét Sư Tử mà thậm chí có chút tình cảm, nhưng nàng không chịu được bản tính yếu ớt nhát gan của chàng ta. Hơn nữa hình mẫu trong lòng nàng từ trước đến giờ vẫn là một đại hiệp võ công tái thế anh dũng cùng nàng song kiếm hợp bích, trở thành một đôi uyên ương kiếm khách trong giang hồ. Vốn trước đó còn ôm ấp một chút hy vọng Sư Tử có thể thay đổi, nhưng rồi nàng lần lượt tan nát con tim.

Than thở một hồi, Song Ngư bắt đầu thoát y phục bên ngoài, ôm tấm bản đồ từ từ chìm vào mộng đẹp.

Nửa đêm...

"Huỵch... Xoạt"

Song Ngư mở bừng mắt, yên lặng lắng nghe động tĩnh. Có người đang đi trên mái nhà, hơn nữa dựa vào tiếng động có thể thấy đó là một tốp cao thủ, ước chừng hai mươi tên. Khóe miệng hơi cong lên, mò tới sớm như vậy sao, bổn cô nương đã lâu không vận động gân cốt đấy!

Bật dậy khoác lại xiêm y, nàng giấu tấm bản đồ trong ngực áo, cầm lấy thanh bảo kiếm bên cạnh ngồi trên giường chờ đợi. Có một mùi hương bay qua, là mê hồn hương. Song Ngư vội phong bế mũi lại, nhướn cao mày. Xem ra có chút ngu xuẩn, chọn loại mùi nồng nhất để thổi, cũng sợ thiên hạ không biết bọn chúng hạ dược.

Có tiếng cửa mở, trong bóng tối mờ mờ xuất hiện nhưng thân ảnh màu đen, thì thào nói chuyện:

'Bà nó, thằng ngu A Thổ, thổi cho đối phương ngủ mê, cuối cùng hắn lại hít vào trước. Tí nữa lại phải vác thêm nó bỏ chạy."

"Ta lúc đầu nói ngươi đừng mang theo hắn, ngươi lại còn bảo hắn chạy nhanh nên mang theo. Đã bảo hắn bị đần độn còn cứ cố chấp, đang đời ngươi."

"A Bèo, nơi này thật âm u nha, nếu như có ma thì sao?"

"Ngu ngốc, nếu có ma thì lão đại chả đứng ở đây, ngươi biết lão đại sợ nhất thứ đó còn gì? Nếu lão đại đã đên tức là không có rồi."

"Các ngươi im miệng cho ta, phóng rắm vừa thôi, tới đây lấy đồ còn đứng đó mà bát quái."

"..."- Song Ngư đầu đầy vạch đen, đây là cao thủ giang hồ kiểu gì thế? Thật là giống bọn động kinh đi dạo phố...

"Oái, ma!!!"

Một bạn nhỏ xấu số bước tới gần giường trông thấy Song Ngư sợ quá hét toáng lên bỏ chạy, kế tiếp sau đó là một tràng tiếng gào thét phía sau vô cùng rộn ràng náo nhiệt. Song Ngư toát mồ hơi rơi lệ nhìn trần nhà, bổn cô nương có phải đã quá kì vọng vào màn đánh nhau này hay không? Bọn chúng hét lên to thế này, không sợ chủ nhà tỉnh dậy phi ra à? Phủ Minh Chủ cũng quá thất bại đi!

Song Ngư khoác y phục màu trắng, mái tóc còn chưa kịp buộc phất phơ trước gió, ánh trăng từ cửa sổ hắt vào vẽ nên một nét quỷ dị khó tả. Tiếng gào rú vẫn chưa dứt, thấp thoáng đâu đây còn có tiếng thút thít léo nhéo:

"Lão đại, người đừng ôm chặt em như thế, em sắp chết ngạt rồi."

"Các ngươi ban đầu dám nói nơi này không có ma ta mới đi theo, thế mà giờ lại xuất hiện một con ma, muốn chết sao?"

"Cứu với, Quan Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai, Ngọc Hoàng Đại Đế,... mau tới cứu vớt sinh linh bé nhỏ của người đi!!!

"..."- Song Ngư choáng váng sắp hôn mê.

Nàng cầm kiếm chậm rãi bước ra đối mặt với đám hắc y nhân, đổi lại tiếp tục là một trận gào rú thống thiết, có xu hướng muốn bỏ chạy. Trước mắt sao bay loạn, Song Ngư cố hít một hơi, bình tĩnh mở miệng:

"Ta là người."

"Oa mẹ ơi, ma còn biết nói chuyện, quá đáng sợ rồi."

"Cứu mạng, ma nữ mở miệng rồi."

"Tiên sư các ngươi, lão nương là Người, là Người, là Người, có nghe rõ hay không?"

Cơn giận xộc lên đỉnh đầu, Song Ngư túm cổ tên lão đại đang co quắp bám lấy huynh đệ hét thẳng vào mặt. Quần chúng vẫn hét kịch liệt, sau đó từ từ giảm dần, cuối cùng im bặt, trừng to mắt nhìn người trước mắt.

"Ngươi là người?"

"Đúng."

Tiếng nói rít qua từ kẽ răng, cổ họng tanh ngọt, Song Ngư nuốt xuống, kiềm chế cơn kích động muốn phun máu. Lão đại thở ra một cái, vỗ vỗ ngực lẩm bẩm:

"Hết hồn, làm gia sợ chết khiếp."

Xong, đột nhiên nhớ ra việc mình cần làm, lão đại từ từ quay đầu nhìn Song Ngư, lắp bắp:

"Ngươi... Ngươi... Sao chưa ngất..."

"Ngu ngốc, mùi nồng như thế, ta ngủ thế nào?"

Song Ngư liếc mắt khinh bỉ, quần chúng gãi mũi trầm mặc. Lão đại, ngươi còn dám nói thuốc này công hiệu sao...

"Đánh nhau được chưa?"

Nhìn vẻ mặt bí tráng của đám hắc y nhân, Song Ngư bình tĩnh mỉm cười. Quần chúng há hốc miệng nhìn Song Ngư, run run co quắp khóe miệng giơ kiếm:

"Huynh đệ xông lên."

"Choang."

Song Ngư cuối cùng cũng được thư giãn gân cốt, sung sướng hòa mình vào trận đầu, lấy một chọi mười chín- trừ một tên đã bị ngất- vô cùng anh dũng. Đang chém cho hắc y nhân A Bột một nhát, túm cổ A Bèo đạp một cái, đột nhiên có một cái bóng lướt qua khiến tất cả dừng hành động. Một nam nhân y phục bên trong màu trắng, mái tóc rối loạn chậm rãi "bò" bằng hai chân tới chỗ đám đông, hai mắt mở to đầy u uẩn. Đứng từ góc độ của Song Ngư chỉ có thể thấy bóng lưng chàng, liền kinh ngạc kêu lên:

"Sư Ca, ngươi ra đây làm gì?"

Không có tiếng trả lời, Song Ngư nhíu mày bực bội. Quần chúng hắc y nhân vỡ lẽ một điều, liền mặc kệ gã. Nói xong tiếp tục đá bay Sư Tử qua một bên, nhào vào ẩu đả với ong Ngư. Song Ngư mất tập trung, một kẻ lợi dụng đánh lén, nàng liền không kịp tránh phía sau lưng, cắn răng muốn xoay người, giảm thiểu đau đớn.

"Phập"

Cả thế giới tĩnh lặng, lá vàng rơi trước gió, quần chúng hoàn toàn bất động. Song Ngư run run quay đầu nhìn người đang ôm lấy phía sau lưng mình lãnh một nhát dao, có thứ gì đó đang vỡ òa trong tim. Cùng lúc đó, một tiếng tru thê thảm vang lên:

"A...A...A...A"

Đám người Thiên Yết bị tiếng kêu dọa tỉnh dậy, vội vã khoác xiêm y chạy ra ngoài, vừa vặn chứng kiến một màn cảm động kia. Năm nam nhân- bao gồm cả Đại Hổ và ngoại trừ Song Tử- cùng Ma Kết, Bạch Dương và thuộc hạ xông tới áp đảo đám hắc y nhân, bọn chúng thấy nguy cấp liền cắm đầu bỏ chạy thục mạng, không kịp cứu vớt anh bạn nhỏ A Thổ xấu số nãy giờ vẫn đang bất tỉnh trước công lực của thuốc mê dược. Song Ngư xoay người đỡ Sư Tử, nước mắt lăn dài trên má:

"Sư Ca, ngươi không thể chết, tại sao lại ngu ngốc cứu ta chứ?"

"Ngư... Ngư Nhi..."

"Ngươi sẽ không sao cả, đừng nói gì hết, ta sẽ cứu ngươi. Song Ca, mau lên."

Hai mắt tối sầm, Sư Tử rơi vào hôn mê, trước khi ngất xỉu, chỉ kịp chửi thầm trong đầu một câu:"Ôi, cơn mộng du khốn nạn!!! Tên chó má nào đâm vào mông của ta!"

~~ End Chap 43 ~~