(12 Chòm Sao) Hoàng Cung Náo Loạn, Gà Bay Chó Sủa

Chương 37: Cướp lại mỹ nữ




Trong vườn, Bảo Bình bi ai ngồi nhìn hai con bướm bay quanh nhau, lại liếc về phía đình xa xa kia nơi Thổ Phỉ và Thiên Bình đang vui đùa cười đùa rất tình tứ bên hồ sen, ảo não gục đầu xuống bàn. Đám người Thiên Yết yên lặng đứng từ xa, ngẩng đầu nhìn trời: bi kịch, bạn nhỏ này thất tình nên mắc chứng trầm cảm rồi...


"Bình Nhiiiiiiii~~~!!!"

"..."- Quần chúng hóa đá, lặng yên nhìn Bảo Bình đột ngột tru lên một tiếng sau đó lại nằm bẹp xuống hoàn toàn không nhúc nhích, mắt to trừng trừng nhìn về phía hai con người kia đột ngột quay sang nhìn về phía đám huynh đệ tỷ muội phía sau mình. Nghiêm trọng rồi nha...

"Yết Yết, Bảo Bảo không cắn người chứ?"

Nhân Mã núp sau lưng Thiên Yết run run hỏi. Thiên Yết thực bình tĩnh ôm nàng vào lòng, cười cười:

"Yên tâm, ta đã cho nàng uống thuốc ngừa bệnh dại."

"..."- Mọi người rơi lệ nhìn nhau, đôi này thật cực phẩm.

Một luồng gió lạnh thổi qua, trong lúc mọi người đang nhìn cặp Thiên yết và Nhân Mã, Song Ngư bất chợt run lên, thều thào không ra hơi:

"'Bảo Bảo đi về phía bên này."

Mọi người trầm mặc nhìn Bảo Bình châm rãi tiến lại gần, không tiếng động lùi lại đằng sau, Cự Giải cuống quýt kêu lên:

"Song Song, làm gì đó đi chứ?"

Song Tử lấy từ trong tay áo ra một cái lọ nhỏ, gật đầu mạnh mẽ:

"Cứ giao cho ta."

Chín cặp mắt lóe sáng mừng rỡ, dồn dập hô vang:

"Thuốc giải sầu?"

"Nếu hắn ta lại gần, các người hãy xông ra giữ chặt hắn, ta sẽ nhét thuốc chữa dại cho hắn, nếu bị cắn sẽ không bị mắc bệnh."

"Bốp"

Ba cú đạp dũng mãnh của Song Ngư, Kim Ngưu cùng Xử Nữ phi tới, Song Tử bị đá lăn tới phía thành phần nguy hiểm, ôm nhào lấy Bảo Bình. Bảo Bình sững lại giây lát, hai mắt đỏ hoe tủi thân:

"Cảm ơn ngươi, Song Song. Chỉ có ngươi an ủi ta."

"Ha ha, không... không có gì... Ngươi... Ngươi ổn là được rồi."

Song Tử điên cuồng lau mồ hôi vỗ vỗ lưng Bảo Bình, sợ hãi nghĩ thầm: Hết hồn, cứ tưởng bị cắn rồi...

Song Tử dắt bảo Bình ngồi lại xuống ghế, đám người kia cũng sợ sệt đi tói, bê ghế ngồi cách chàng chừng mấy mét. Bảo Bình sầu não ôm đầu:

"Ta thích muội ấy đã bảy năm, không lẽ bây giờ lại để muội ấy rời đi như thế? Thật là tức chết đi."

"Bình tĩnh nào, Bình Nhi có lẽ chỉ là gặp được người quen nên có chút hưng phấn thôi mà. Ngươi đừng lo lắng quá."

Ma Kết an ủi. Những người xung quanh cũng gật đầu lia lịa. Bảo Bình đỡ bi quan đi một chút, ngước mắt nhìn lão đại đang ôm eo mỹ nữ, nhất thời lại đau lòng không thôi. Nhân Mã vội đẩy Thiên Yết ra, trước ánh mắt như lăng trì nàng của mọi người, ho khan hai tiếng:

"Thật ra thì, cũng không phải là không có cách để giành lại trái tim Thiên Bình."

"..."- Mọi người cùng dỏng tai lên lắng nghe, Bảo Bình khoanh tay trước mặt mong chờ.

"..."


* * *


"Hừ, phủ hôm nay vắng lặng thật. Đi tìm Tiểu Bình bé nhỏ đã nào."

Thổ Phỉ vừa xông ra khỏi phòng liền ngó nghiêng xung quanh. Đột nhiên từ đâu có một cái bóng lao thẳng đến với tốc độ tên bắn, ngã nhào lên người chàng thẳng đơ. Thổ Phỉ choáng váng một hồi, phát hiện ra người đang nằm đè lên người chính là tên thư sinh thối mình rượt hôm nọ, lập tức gào rú lên như heo chọc tiết:

"Ngươi..Ngươi... Tên khốn kiếp này, ngươi lại phi lễ gia."

Anh chàng thư sinh run rẩy ngẩng đầu lên, cười khan một tiếng, Thổ Phỉ trợn trắng mắt hoàn toàn phát điên. Hắn lại chảy máu cam!!!

"Kyaaa, gia giết ngươi, nằm đè lên gia còn dám chảy máu mũi. Khốn kiếp."

"Bốp"

Cả hai đều bị đánh vào gáy, té xỉu quay đơ, mặt thư sinh xấu số cùng máu trên mũi một lần nữa dính vào ngực Thổ Phỉ bất động. Đám nam nhân khiêng cả hai lên, đặt xuống giường, nở nụ cười mờ ám rồi đóng cửa. Nến thơm nghi ngút tỏa mùi hương lạ.

"Ơ, mọi người hôm nay đi đâu hết rồi?"

Thiên Bình bước vào trong phòng khách, chỉ thấy ngoài bạn nhỏ Huyền Vũ đang đút cháo cho Minh chủ Đại Hổ vừa mới chịu đả kích ngồi dậy thì không còn một ai khác. Huyền Vũ mỉm cười ngọt ngào:

"Thiên Bình cô nương, hôm nay có lễ hoa đăng, mọi người đều đi chơi cả rồi."

"A, vậy sao?"

Thiên Bình hơi tức tối, đám tỷ muội kia lại đi mà không gọi nàng, phải dạy cho họ một bài học mới được. Đại Hổ trông thấy có người bị bỏ rơi giống mình, cảm động suýt rơi nước mắt vội vã giả từ bi:

"Thiên Bình cô nương, số cô thật khổ, sao lại bị để ở lại một mình thế này."

Vừa dứt câu, trước cửa phòng xuất hiện một bóng dáng tuấn mỹ, mái tóc đen nhánh phất phơ trước gió, gương mặt tuấn mỹ khẽ hếch lên, chiếc quạt mở ra khẽ phe phẩy, mắt khép hờ đầy tiêu sái. Chàng ta khẽ vuốt tóc ra sau đầy quyến rũ, khóe môi nở nụ cười sâu kín. Thiên Bình sửng sốt, ngờ vực hỏi:

"Bảo Bảo?"

"Là ta, nàng thấy sao hả? Soái chứ?"

Bảo Bình khẽ nhếch môi tiếng lại gần, nháy nháy mắt đa tình. Thiên Bình ho khan một tiếng, mặt đỏ bừng như cà chua, lúng túng cúi đầu. Bảo Bình híp mắt chìa tay ra:

"Ta mời nàng đi chơi hoa đăng được chứ?"

Thiên Bình e thẹn vò vò khăn tay, ngúng nguẩy ừm một tiếng rồi nắm tay chàng kéo vụt ra, để lại hai con người đang nghẹn họng trân trối. Huyền Vũ rùng mình một cái, cúi đầu nhìn Đại Hổ bị bỏ rơi đang thở hổn hển, chốt lát hét toáng lên:

" Người đâu, Minh Chủ tức đến thổ huyết rồi."

* * *


Thiên Bình cùng Bảo Bình đi dạo quanh một vòng, phố xa tấp nập, người người đi như trảy hội, các cô nương xinh đẹp lúng liếng đưa mắt với các chàng, khung cảnh tràn ngập màu hồng lãng mạn. Thiên Bình dừng lại ở một hàng trang sức, cầm lên vài cây trâm, băn khoăn:

"Cái nào đẹp nhỉ?"

"Nàng mau để ta cài, có lẽ tất cả đều sẽ hợp."

Bảo Bình nóng lòng muốn thể hiện, vội vã cầm lấy ba cây trâm.

"Rắc"

Một loạt tiếng động vang lên, Thiên Bình cùng người bán hàng trừng to mắt sững sờ nhìn ba cây trâm gãy làm đôi trong tay Bảo Bình, yên lặng bao trùm xung quanh. Bảo Bình lau mồ hôi:

'Ha ha, để ta gắn lại là được."

"Nhảm nhí, ngươi làm gãy trâm của ta còn muốn gắn. Mau đền tiền."

Bà chủ hàng hung tợn đặt con dao phay lên bàn. Thiên Bình vội cười xòa rút ra một hai thanh bạc vụ xin lỗi rồi phóng vụt đi. Bên kia, đám người lão đại thở dài một tiếng.

"Ta quên, tên này mỗi lần căng thẳng đều nắm chặt tay."

Kim Ngưu lắc đầu choáng váng day day thái dương.

Thiên Bình cùng Bảo Bình lại tiếp tục dạo bước, nàng trông thấy một quầy nhỏ bán mặt nạ, liền kéo tay Bảo Bình đi vào. Trông những chiếc mặt nạ đủ màu sắc, nàng cầm một cái mặt nạ bướm và một cái khổng tước lên, tươi cười hỏi:

"Bảo Bảo, có đẹp không?"

Bảo Bình cười gật gật đầu, lại lấy ra một cái mặt nạ khác, vui vẻ:

"Cái này cũng rất hợp nè."

"Bốp"

Năm ngón tay in thẳng lên má chàng, Thiên Bình tức tối trả lại hai cái mặt nạ rồi bước đi thẳng, Bảo Bình ngơ ngác không hiểu gì. Người bán hàng co giật khóe miệng, một lúc sau mới nói:

'Công tử, đó là mặt nạ Dạ Xoa, ngươi nói thế có khác nào ám chỉ nàng ấy..."

Bảo Bình hiểu ra, cuống quýt trả đồ, chạy theo mỹ nữ. cách đó không xa, Nhân mã suýt chút phun ra một búng máu, mặt mày điên cuồng:

"Nhịn, nhịn, kế sách của ta không ngờ bị sỉ nhục như vậy."

Mọi người cười đến hết hơi, dìu dắt nhau đứng lên đi tiếp.

"Xin lỗi, ta không cẩn thận lấy nhầm mặt nạ đó, ý ta là muốn nói cái mặt nạ con thỏ bên cạnh. Bình Nhi, tha lỗi cho ta."

Bảo Bình níu lấy tay Thiên Bình cố gắng giải thích. Nàng dịu giọng nhìn sang:

"Thật chứ?"

"Vô cùng thật. hãy tin ta."

Bảo Bình giơ hai ngón tay lên thề, nàng bấy giờ mới nguôi ngoai, mỉm cười nắm lấy tay chàng. Đi đến bên bờ sông, có rất đông người đang tụ tập cười đùa vui vẻ, nam thanh nữ tú âu âu yếm yếm nhau. Cả hai đứng vào một chỗ khá khuất người, lại vừa đủ để ngắm cảnh xung quanh.

"Oa, đẹp quá."

Thiên Bình nhìn những chùm hóa đăng đang thả đầu trên bầu trời, hai mắt sáng lên cười thích thú. Bảo Bình trầm mặc cúi đầu, thâm tình nhìn nàng:

"Tất cả đều không đẹp bằng nàng."

Thiên Bình sững sờ, cúi đầu đỏ mặt ngượng ngùng, một luồng gió lạnh thổi qua, quần chúng thi nhau ôm người lẩm bẩm:

'Sao tự nhiên thấy lạnh thế này?"

"Bình Nhi..."

Chàng nâng cằm Thiên Bình lên, để mắt nàng nhìn thẳng vào mình, ma mị cười, hơi thở ấm nóng quanh quẩn bên má nàng. Thiên Bình mặt nóng ran cố gắng lảng tránh ánh nhìn nóng bỏng của chàng, không được tự nhiên cất tiếng đáp:
"G...gì...?"

"Ta yêu nàng."

Nói xong, không kịp cho Thiên Bình cơ hội phản ứng, bờ môi ấm nóng của ai kia đã rơi xuống môi nàng, triền miên mà ngọt ngào, vấn vương không rời. Thiên Bình hơi kiễng chân lên, chủ động ôm lấy cổ chàng khiên Bảo Bình mừng như điên, vội vã cúi xuống thấp hơn một chút, môi lưỡi cùng quấn quýt. Cứ ngừng một chút, Bảo Bình lại thì thầm: Ta yêu nàng rồi tiếp tục trầm luân vào nụ hôn. Đám người Thiên Yết rất hiểu ý quay mặt đi, vuốt cằm cười. Xem ra tiếp theo không cần chỉ bảo nữa rồi.

"Ta cũng yêu chàng."

Một thanh âm ngọt ngào vang lên, Bảo Bình sững người, khóe mắt lấp lánh ý cười, run run:

"Thật sao?"

"Thật, ta yêu chàng đã năm năm rồi."

Thiên Bình e thẹn dụi đầu vào ngực Bảo Bình cười ngọt ngào. Bảo Bình không dám tin vào tai mình, sung sướng nhấc bổng nàng lên xoay vòng quanh, hò reo điên cuồng. Nhân Mã lầm bẩm:

"Chàng chẳng lãng mạn bằng người ta."

Thiên Yết híp mắt nguy hiểm, bế Nhân mã lên cười cười:

"Ta không phải đã nói yêu nàng rồi sao?"

Nhân Mã nhớ lại ngày hôm đó, mặt đỏ bừng giấu mặt vào lòng hắn, lão đại sững người một chút, vội dùng khinh công phóng về. Ma Kết chép miệng thở ra một tiếng:

'Ai, xem ra đại ca không kiềm chế được nữa rồi, thật đáng thương."

Xử Nữ véo cái mũi nhỏ của nàng, lẳng lặng ôm lấy hông của Ma Kết phóng thẳng tới chỗ con thuyền đang chuẩn bị ra sông, xách cổ hai người đàn ông trong đó ném lên bờ, tươi cười:

"Mượn thuyền chút."

Nói xong thuyền đi thẳng. Song Tử trợn tròn mắt nhìn hai đôi đã bay đi mất, trong lòng bỗng sợ hãi. Quả nhiên, bạn nhỏ Cự Giải chớp chớp mắt cười thật đáng yêu, mong chờ nhìn Song Tử. Chàng cười khan hai tiếng:

" Giải Nhi, ta không biết khinh công, không thể đưa nàng chạy được. Thôi thì, ta cõng nàng vậy."

Cự Giải cười sung sướng vội gật đầu, sau đó giống như con gấu trức leo lên người Song Tử ôm chặt, nắm lấy cổ áo phía sau giật giật, hùng dũng quát:

'Ngựa của ta, mau đi thôi."

"..."Song tử rơi lệ cam chịu đi theo tiếng kêu của Nữ Vương Cự Giải. Còn Song Ngư và Sư Tử oan gia không đôi trời chung nhìn nhau, nàng phật phật tay áo híp mắt cười thật tươi, ngọt ngào nói:

"Tướng công ~~!"

Sư Tử đổ mồ nhìn Vương phi "thân ái" của mình, nuốt nước bọt lùi ra sau. Có nguy hiểm, cần phải cảnh giác cao độ. Song Ngư chớp chớp mắt xòe tay ra:

"Ngày vui thế này, không chơi thật uổng, đúng không?'

Sư Tử run bắn người. Nàng là muốn làm cái gì đây?

"Mau, cùng ta đi mua sắm, lần này ngươi phải làm chân sai vặt cho ta, bổn Vương phi thật tức chết đi, tại sao ta lại hỏng não lấy ngươi không biết? Nhìn xem, bọn họ tình chàng ý thiếp kia kìa."

Song Ngư xách lỗ tai Sư Tử, kéo đi thẳng không quay đầu lại. Mà bên kia, sau khid dã thưởng thức no nê mỹ vị, Bảo Bình ôm mỹ nữ trong lòng, lo lắng:

"Bình Nhi, vậy, Thổ Phỉ kia là ai? Nàng có thích hắn hay không?"

Thiên Bình ngẩng đầu lên, chép chép miệng một tiếng lẩm bẩm:

"Chàng đã từng gặp người này rất nhiều lần mà không nhận ra à?"

"Không nhận ra. Có sao?"- Bảo Bình càng lo lắng. Là nhân vật nguy hiểm nào mà chàng lại không nhớ ra nhỉ?

Thiên Bình cười phì một tiếng, chậm rãi đáp:

"Người đó... Là Thiên Phỉ, đại tỷ của ta."

"Đoàng!"

"Bảo Bảo, chàng làm sao thế, tỉnh lại đi. Người đâu, cứu mạng!!!"

~~ End ~~​